Tu La Vũ Thần

Chương 2: Mỹ Nữ Trưởng Lão


Sở Phong cũng không phải là người của Sở gia mà là nghĩa tử do Sở Uyên - Lão Ngũ của Sở gia nhận nuôi.

Việc này dẫn đến việc Sở Phong từ bé đã bị mọi người xa lánh, nếu không phải Sở Uyên cố gắng hết sức bảo vệ thì hắn đã sớm bị đuổi khỏi Sở gia, cho nên Sở Phong đối với Sở Uyên cực kỳ mang ơn, thề phải trở thành niềm kiêu hãnh của Sở Uyên, vì ông ấy mà giành lấy vinh quang.

Năm năm trước, vừa đúng lúc Sở Phong mười tuổi, cũng là độ tuổi tốt nhất để tu luyện. Khi đó hắn đối với tu luyện tràn trề mong đợi bởi hắn nhận thấy thời điểm để hắn chứng tỏ bản thân đã đến rồi.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ là thời điểm trước khi hắn bái nhập Thanh Long Tông một tháng thì một đạo Lôi thần lại bổ trúng thân thể hắn, sau đó tiến vào trong đan điền của hắn.

Ban đầu, Sở Phong cứ tưởng đây là một may mắn bởi vì khi đó hắn tu luyện tiến bộ thần tốc, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi hắn đã đạt tới tu vi Linh Vũ Cảnh nhị trọng. Tốc độ như vậy đúng là vượt quá lẽ thường, thế nên Sở Phong cũng không giám đem chuyện này nói cho bất kỳ kẻ nào mà chỉ che giấu thực lực lặng lẽ tu luyện thôi.

Nhưng mà điều tốt đẹp không thể tồn tại mãi mãi, đang lúc Sở Phong cho rằng hắn là cực phẩm thiên tài tu võ thì thân thể hắn lại nảy sinh biến hóa, đúng là loại biến hóa này làm cho tu vi của hắn bị trì trệ không tiến bộ, bị người khác xem là loại người có tư chất cực kém.

- Vù vù.

Lúc này, Tiên Linh Thảo trong tay Sở Phong sau khi luyện hóa xong đều bị đan điền hấp thụ hết.

Tốc độ luyện hóa rất nhanh, nhanh đến mức vượt qua lẽ thường, bình thường mà nói nếu lấy thực lực của Sở Phong thì gốc Tiên Linh Thảo này ít nhất cũng phải luyện hóa một tháng mới xong, nhưng trước mắt, chỉ trong chốc lát thì gốc Tiên Linh Thảo này đã được luyện hóa hơn phân nữa. Đồng thời, đan điền giống như là không có đáy của hắn cuối cùng cũng có cảm giác đã được lấp đầy.

- Vù vù.

Đột nhiên trong tay Sở Phong xuất hiện hào quang rực rỡ, nửa gốc Tiên Linh Thảo kia cuối cùng trong nháy mắt đã bị tiêu tán.

Cùng lúc đó, bên trong đan điền của Sở Phong cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng lệch trời đất. Cửu nhánh Lôi Đình Cự Thú nhanh chóng bắt đầu khởi động đan lẫn vào nhau, cuối cùng ngưng tụ ở một điểm rồi sau đó hóa thành một viên đan có hình dáng cụ thể. Sau khi đan thành hình thì linh khí cuồn cuộn không ngừng tỏa ra, giống như thủy triều cọ rửa thân thể Sở Phong, rất nhanh lại thâm nhập toàn thân.

- Vù.

Sở Phong bỗng nhiên mở hai mắt, trong đôi mắt có Lôi Quang mờ mờ, một cảm giác vui sướng không có ngôn ngữ nào có thể tả được đọng lại trên gương mặt Sở Phong.

- Thành công rồi, ước chừng đã năm năm rồi, Sở Phong ta rốt cuộc cũng thành công!

Sở Phong vui mừng như điên, hắn đột nhiên từ trên đầu giường nhảy xuống, vừa đi đi lại lại trên mặt đất vừa đánh giá thân thể của chính mình.

Con đường tu võ, phân biệt thành bốn cấp độ cảnh giới: Linh Vũ, Nguyên Vũ, Huyền Vũ, Thiên Vũ. Từng cảnh giới lại chia thành chín trọng.

Linh Vũ nhất trọng chủ yếu là thông qua phương pháp rèn luyện thân thể đặc thù do đó có thể tăng cường sức mạng.

Nhưng mà tới Linh Vũ Cảnh nhị trọng nhất định phải dùng pháp quyết ngưng tụ linh khí, chỉ khi thành công đem linh khí ngưng tụ ở đan điền thì mới chân chính bước vào Tu Vũ Đường.

Thân thể của Sở Phong có biến đổi nên không thể ngưng tụ linh khí, bởi vì Lôi Thần bên trong đan điền của hắn giống như chín con dã thú đói khát cắn nuốt tất cả linh khí mà Sở Phong ngưng tụ nên.

Nhưng hắn không bao giờ nản lòng, bởi vì hắn phát hiện là mặc dù Thần Lôi cắn nuốt linh khí nhưng cuối cùng cũng có một giới hạn, chỉ cần không ngừng truyền linh khí tới đan điền thì sẽ có một ngày lấp đầy cơn đói của nó, mà hôm nay, hắn đã thành công

- Loại cảm giác này thật đặc biệt, linh khí cuồn cuộn không ngừng tỏa ra khắp cơ thể, giống như muốn phá thể chui ra.

Sở Phong có cảm giác rất là khó tin, hắn không thể tưởng tượng được Thần Lôi lại trực tiếp ngưng tụ thành khỏa đan chiếm cứ lấy đan điền, hơn nữa Thần Lôi lại tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm, quả thật là vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Hắn biết rõ là cho dù hắn tu luyện không ngừng không nghỉ trong năm năm thì cũng không có khả năng ngưng tụ được linh khí cường đại như vậy, mà bây giờ, hắn được như vậy là do Thần Lôi kia thôi.

- Vù vù.

Nhưng đúng vào lúc này, thân thể của Sở Phong bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng đại biến. Thần Lôi đang biến đổi, trong nháy mắt, sức mạnh của hắn tăng lên mấy lần, thế nhưng lại lần nữa đột phá bước vào Linh Vũ Cảnh tứ trọng.

- Đây chính là khổ tận cam lai sao? (Thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới)

Sở Phong nắm chặt nắm tay, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang nổ tung, hắn cảm thấy năm năm trải qua cực khổ cũng vô cùng đáng giá.

Liên tiếp đột phá hai trọng, loại phương thức biến đổi mạnh mẽ không thể tưởng tượng này cuối cùng đã trở lại.

Bỗng nhiên, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn vào phía trong cánh cửa, khẽ nói:

- Sở Chân, Tiên Linh Thảo của ngươi đã định là thuộc về ta rồi.
Hội tuyển chọn đệ tử của Thanh Long Tông hàng năm chỉ tổ chức một lần, mỗi lần duy trì liên tục trong vòng mười ngày. Mười ngày sau, khảo hạch nội môn mỗi năm một lần sẽ chính thức bắt đầu mà lúc này, Sở Phong bặt vô âm tín cuối cùng cũng tham gia.

Địa điểm khảo hạch là một tòa địa cung (Cung điện dưới lòng đất) vô cùng lớn, trong đại điện người đông nghìn nghịt, ước chừng khoảng trên vạn người. Những người này phần lớn là có tu vi Linh Vũ Cảnh tam trọng, bởi vì tất cả mọi người hiểu rõ muốn tham gia khảo hạch nội môn thì ít nhất phải có tu vi Linh Vũ Cảnh tam trọng, nhưng mà có một số bộ phận đệ tử chỉ có tu vi Linh Vũ Cảnh nhị trọng muốn đục nước béo cò, những người như vậy hàng năm đều có nhưng phần lớn đều có kết thúc rất thảm bại.

Đáng nhắc tới chính là còn có một bộ phận nhỏ đệ tử có tu vi Linh Vũ Cảnh tứ trọng, bọn họ cũng không phải là kẻ tu luyện chậm chạp có tài trí bình thường mà ngược lại chính là những thiên tài.

Bọn họ cố tình đợi đến lúc đạt tới tu vi Linh Vũ tứ trọng mới tham gia khảo hạch nội môn, còn nguyên nhân thì chính là vì phần thưởng.

Linh Vũ Cảnh tam trọng đã có năng lực tu luyện vũ kỹ.

Vũ kỹ là một loại thủ đoạn công kích cường đại, không chỉ có thể đem sức mạnh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn mà lại càng có thể đạt được sức mạnh cực hạn, vượt hẳn người khác.

Chính vì nguyên nhân đó nên vũ kỹ vô cùng quý giá, ngay cả những thế gia hào phú cũng không có được, đây cũng là nguyên nhân mà vì sao các đại thế gia cũng muốn đem con cháu mình đưa vào tông môn bồi dưỡng.

Bởi vì từng tông môn đều có rất nhiều vũ kỹ mà ở Thanh Long Tông này, chỉ cần trở thành nội môn đệ tử thì có thể được phép tu luyện vũ kỹ. Chẳng qua, vũ kỹ cũng có phân chia phẩm cấp, từ yếu nhất đến mạnh nhất chia thành chín đẳng cấp.

Ở bên trong nội môn, vũ kỹ được phép tu luyện tốt nhất cũng chỉ là vũ kỹ cấp ba. Nhưng mỗi lần khảo hạch nội môn hàng năm, người vượt qua khảo hạch đầu tiên sẽ có thể lấy được vũ kỹ cấp bốn, đó chính là lý do vì sao mà có một số người tình nguyện tu luyện tại ngoại môn để có thể lấy được vũ kỹ cấp bốn kia.

- Mau xem, đó không phải là Dương Thiên Vũ sao?

- Ô, đúng là hắn, năm ấy hắn mười ba tuổi đã đạt tới Linh Vũ Cảnh tứ trọng, xem ra người đứng thứ nhất khảo hạch lần này trừ hắn ra thì không thể là ai khác.

Bên trong biển người là một cậu thiếu niên còn non nớt khiến cho mọi người chú ý, nói đúng ra cậu ta là đứa bé trai.

Ngoại môn đệ tử khoảng chừng hơn mười vạn, đa số là những nhân vật không có tiếng tăm gì nhưng có một số người cũng được xem là trọng điểm, người như thế hơn phân nữa là thiên tài xuất chúng mà Dương Thiên Vũ này chính là một trong số đó.

- Vậy cũng không hẳn, Dương Thiên Vũ hắn có thiên phú cực tốt nhưng trước sau cũng chỉ là một tiểu hài tử nên rất khó đoạt được vị trí thứ nhất.

- Thanh Long Tông là nơi ngọa hổ tàng long, có đôi khi thiên tài chưa hẳn địch nổi kẻ tầm thường đâu, chẳng hạn như Đoạn Vũ Hiên kia.

Một gã ngoại môn đệ tử, đưa tay chỉ về một cậu thiếu niên lạnh lùng.

Người này chính là Đoạn Vũ Hiên, tiến nhập Thanh Long Tông đã sáu năm, hắn vốn là loại người không có tiếng tăm gì nhưng vào mấy tháng trước, hắn lại có thể đánh gục một nội môn đệ tử có tu vi Linh Vũ Cảnh tứ trọng, từ đó tiếng tăm của hắn lan xa trở thành nhân vật tiêu điểm của tất cả ngoại môn đệ tử.

- Im lặng.

Đột nhiên, một âm thanh vang dội vang lên.

Bình tĩnh nhìn lại, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, chỉ thấy ở trên đài cao của đại điện xuất hiện hơn mười thân ảnh, những người này phần lớn là những lão giả lớn tuổi, họ chính là ngoại môn trưởng lão nhưng mà người dẫn đầu kia không chỉ là vô cùng trẻ tuổi mà còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Cô gái đó mặc một bộ y phục màu đỏ bó sát người, đem đường cong xinh đẹp phát thảo ra ngoài, nhất là dưới làn váy kia là một cặp đùi ngọc ngà thẳng tắp, trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, có thể nói cô ấy có vẻ đẹp hoàn mỹ.

Cô gái đó không chỉ có thân hình mê người mà khuôn mặt lại càng quyến rũ, mắt bồ câu, môi đỏ mọng, mặt trái xoan quả thực là đẹp như hồ ly vậy. Cô gái đó chính là Mỹ Nữ Trưởng Lão đỉnh đỉnh đại danh của Thanh Long Tông, Tô Nhu.

Tô Nhu này chính là nhân vật phong vân số một, mười tuổi bái nhập Thanh Long Tông, mười hai tuổi tiến vào nội môn, mười lăm tuổi đã thành hạch tâm đệ tử. Nhưng vào lúc mọi người đối với nàng rất xem trọng, ai ai cũng cảm thấy nàng có hy vọng trở thành đệ tử bậc nhất của Thanh Long Tông thì nàng lại đột nhiên làm trưởng lão.

Đối với việc này, không ai hiểu được nội tình bên trong, cho đến nay nàng vẫn là một chuyện cổ tích, thường bị mọi người đem ra thành đề tài bàn tán say sưa.

- Ô, người đó là Tô Nhu trưởng lão, nàng không phải là nội môn trưởng lão sao? Như thế nào lại đi vào ngoại môn?

Tô Nhu vừa xuất hiện, cả đám nam đệ tử đều há hốc miệng, thậm chí có một ít kẻ chảy cả nước miếng.

Ngoại môn đệ tử tuổi đều rất nhỏ, phần lớn là thiếu niên, có một số vẫn là tiểu hài tử. Đối với lứa tuổi của bọn họ mà nói, một người phụ nữ thành thục khêu gợi như Tô Nhu mới có đủ lực hấp dẫn.

Tô Nhu cũng hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của trưởng lão mà cười quyến rũ với mọi người, dịu dàng nói:

- Quy luật khảo hạch rất đơn giản, nếu người nào đi vào cánh cửa sau lưng ta, sau đó có thể đi ra từ cánh cửa kia thì sẽ có thể thông qua khảo hạch. Điểm khác biệt duy nhất chính là người thứ nhất thông qua khảo hạch sẽ nhận được một cuốn vũ kỹ cấp bốn, đây chính là thứ mà mọi nội môn đệ tử đều muốn có. Nhưng mà điều đáng nói chính là người thứ nhất thông qua khảo hạch năm nay sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt. Theo như giá trị mà nói, phần thưởng này thậm chí so với lúc trước còn quý giá hơn.

Nói đến đây, Tô Nhu cố ý kéo dài ngữ điệu, một loại mùi vị hấp dẫn tràn ngập cả đại điện.