Tu La Vũ Thần

Chương 5: Thanh Long Đạo Nhân


Sau khi Tô Nhu cùng đám người rời khỏi thì đại điện trở lại yên lặng như trước.

Rất lâu sau đó, ngoài đại điện mới truyền đến một hồi âm thanh của tiếng bước chân dồn dập, một đệ tử nhanh như gió tiến vào.

Người này chính là Đoạn Vũ Hiên, nhưng biểu hiện của hắn vào lúc này so với lúc mới tiến vào Địa Cung quả thực khác nhau một trời một vực, cứ tưởng là hai người.

Tóc tai của hắn lộn xộn, đầu chảy đầy mồ hôi, thở hổn hển, hắn giống như là bị điên, hướng đến đài cao mà chạy như bay đến.

- Ha ha, đệ nhất danh cuối cùng là của ta, Dương Thiên Vũ, một đứa tiểu hài tử như ngươi mà cũng muốn cùng ta trành giành à? Ngươi nghĩ là lão tử ẩn nhẫn bên ngoài đến sáu năm là vì cái gì hả? Ta hiện tại nói cho ngươi biết, lão tử chính là vì những thứ này đó.

Đoạn Vũ Hiên vừa chạy đến, vừa reo hò như điên, ánh mắt chăm chú nhìn lên đài cao nhưng lại không chú ý đến những thi thể mảnh thú trong đại điện.

- Phụp.

Hắn nhảy lên, vững vàng đứng trên đài cao, nhưng khi hắn đang tươi cười quét mắt xuống dưới chân thì lại như sấm sét giữa trời quang, hắn nhất thời há hốc miệng, mắt trợn tròn, bởi vì trên đài cao trống không, ngay cả một cộng lông cũng không có.

- Ôi, Đây là tình huống gì?

Rất lâu sau, tinh thần của hắn mới hồi phục lại, lúc này hắn mới phát hiện phía dưới đài cao tràn ngập máu tươi, ước chừng có khoảng bốn mươi thi thể mãnh thú rãi rác khắp nơi trong đại điện. Hơn nữa mỗi thi thể mãnh thú đều rất gớm ghiết, tanh hôi đến cực điểm.

Tình cảnh trước mắt khiến hắn vô cùng sợ hãi, lại ngồi trên đài cao thở phù phù, một lát sau hắn quay đầu lại xem như thế nào thì lúc này hắn mới phát hiện cánh cửa thông qua khảo hạch vẫn chưa mở ra.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đoạn Vũ Hiên không biết phải làm sao, đầu óc của hắn nhất thời hỗn loạn.

- Đạp đạp đạp..

Đúng vào lúc này, Dương Thiên Vũ cũng vừa chạy tới nhưng mà hắn vừa xông vào cửa đại điện thì liền dừng lại, hắn nhìn thấy tình hình trong đại điện, lại đưa mắt nhìn Đoạn Vũ Hiên đang đứng trên đài cao, sau đó hắn trợn mắt há mồm, nói:

- Đây … Đây là do ngươi làm sao?

Đoạn Vũ Hiên cười khẽ một tiếng, đau khổ nói:

- Nếu ta nói không phải, ngươi tin sao?

- Tất nhiên tin, ngươi không thể nào có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Dương Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn mộ cái rồi đi vào đại điện xem xét thi thể mãnh thú.

- Trời ạ, lại có một con mãnh thú cấp bốn, rốt cuộc là do ai ra tay chứ?

Hai người xem xét thật lâu nhưng trước sau vẫn không thể tìm ra được đáp án nào, bọn họ nghĩ không ra trong hàng ngũ ngoại môn đệ tử ai lại có thực lực khủng bố như vậy cả.

Đến cuối cùng, thậm chí bọn họ còn hoài nghi là do các trưởng lão gây ra, là mấy vị trưởng lão muốn chiếm lấy phần thưởng dành cho đệ nhất danh.

Nhưng mà sau khi những đệ tử tu vi Linh Vũ tam trọng khác chạy đến thì một màn kịch vui đã xảy ra.

Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên Vũ và Đoạn Vũ Hiên đã đánh chết những con mãnh thú kia, còn phần thưởng dành cho đệ nhất danh thì có lẽ là hai người đã chia đều.

Nhưng điều nực cười nhất chính là đối mặt với những ánh mắt sùng bái của mọi người, Dương Thiên Vũ và Đoạn Vũ Hiên cũng không phủ nhận, cứ như vậy mà không biết tại sao trở thành đệ nhất danh.

Đại môn được mở ra, tiếng hoan hô cũng theo đó mà đến, tất cả mọi người đều rất vui vẻ bởi vì chỉ cần là từ đại môn đi ra thì sẽ trở thành nội môn đệ tử, cuộc sống mới đang chờ đón bọn họ.

Ngay lúc mọi người reo hò thì một cậu thiếu niên từ địa cung đi ra, điều khiến cho mọi người chú ý chính là hắn trần như nhọng, lại đang khóc, đầy bụng ủy khuất chửi rủa:

- Con mẹ nó, người nào thất đức sau lưng đánh ta một đòn không tính, còn lột y phục của ta nữa, sao lại có người biến thái như vậy chứ?

Mọi người thấy một màn như vậy thì rất là kinh ngạc, nhưng chỉ có một mình Sở Phong mỉm cười, lại quan sát y phục trên người mình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Khảo hạch nội môn kết thúc, vạn người tham gia khảo hạch nhưng chỉ có hai ngàn người thông qua, nhưng số lượng này cũng không phải là nhỏ.

Người nào có thể tiến nhập nội môn mới chính thức trở thành đệ tử Long Thanh Tông, đồng thời sẽ nhận được đãi ngộ tốt hơn.

Để hoan nghênh những tân đệ tử gia nhập nội môn, các trưởng lão đã đặc biệt làm một hội thịnh yến.

Đêm đã về khuya, trăng tròn treo lơ lửng trên cao, trong nội môn mọi người ca múa thái bình, đem bầu không khí vui vẻ đẩy lên cực điểm.

Nhưng mà Sở Phong lại không tham gia hội Thịnh Yến này mà ở trong phòng dành cho nội môn đệ tử, thân trên không mặc gì, đang quan sát miệng vết thương.
Miệng vết thương đang khép lại, hơn nữa với tốc độ rất nhanh, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ cần mấy ngày nữa là hắn sẽ khỏi hẳn, mà năng lực cũng khôi phục, đúng là do Thần Lôi ban cho.

- Ngươi cuối cùng là cái gì? Vì sao phải lựa chọn ta?

Đây không phải là lần đầu tiên Sở Phong hỏi về vấn đề này, hắn đã từng hỏi qua vô số lần nhưng trước sau vẫn không nhận được câu trả lời.

Hắn vẫn nhớ rõ một đêm của năm năm trước, bầu trời của Thanh Châu bị Cửu Sắc Thần Lôi bao phủ. Bầu trời đêm vẫn sáng ngời như ban ngày, đêm thì có Lôi Đình múa may như Giao Long, ngày thì có tiếng sấm sét rít gào, đại địa rung chuyển, mọi người đều nghĩ rằng ngày tận thế đã đến nên vô cùng hoảng sợ, khắp nơi đều hỗn loạn.

Nhưng vào lúc đó, Sở Phong chỉ mới mười tuổi, hắn không kiềm chế được chạy ra khỏi Sở gia, đi đến một mảnh đất trống. Ngay lúc ấy, hắn cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, dường như là có một loại ma lực nào đó thu hút hắn đi về nơi ấy.

Còn chuyện sau đó, hắn đã bị Lôi Thần bám vào người.

Không ai nhìn thấy sự việc đã xảy ra kia, nhưng hắn lại biết rõ thứ bên trong đan điền chính là Cửu Sắc Thần Lôi - oanh động khắp đại địa kia.

Thần Lôi đó mặc dù ban cho Sở Phong khí lực cường đại nhưng Sở Phong trước sau vẫn không rõ, tại sao thứ lợi hại đó lại bám vào trong cơ thể của hắn.

- Được rồi, ngươi đã không muốn trả lời thì ta cũng sẽ không hỏi nữa, dù sao ngươi và ta đã là nhất thể.

Sở Phong cười thoải mái suy nghĩ, là phúc không phải họa là họa không tránh khỏi, nếu như Thần Lôi này muốn gây bất lợi cho hắn thì lấy thực lực của hắn căn bản không thể nào kháng cự lại. Huống chi cho đến bây giờ Thần Lôi này vẫn luôn mang đến cho hắn nhiều lợi ích, cho nên hắn dứt khoác không có suy nghĩ nhiều.

Sở Phong mặc y phục vào, nhìn về quyển sách đang đặt ở trên giường, trên cuốn sách viết bốn chữ thật to: "Lôi Đình Tam Thức".

Sở Phong cầm lấy cuốn sách, sau đó bắt đầu lật xem, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vũ kỹ, trong lòng không khỏi có chút kích động.

- Vũ kỹ cấp bốn, Lôi Đình Tam Thức, do Thanh Long Đạo Nhân sáng chế.

- Luyện đến đại thành, nhanh như sấm, mạnh mẽ như đình, có thể so với vũ kỹ cấp năm.

Sở Phong nhìn thấy mấy dòng giới thiệu ngắn gọn thì hít một ngụm lãnh khí, hoảng hốt nói:

- Vũ kỹ này đúng là tổ sư sáng lập tông môn sáng chế!

Thanh Long Đạo Nhân chính là tổ sư sáng lập ra Thanh Long Tông, vào nghìn năm trước, ông chính là người tung hoành ngang dọc đại địa vô địch thủ, có khả năng phi thiên độn địa, di sơn điền hải, là cao thủ tu võ chân chính.

Những năm Thanh Long Đạo Nhân lãnh đạo Thanh Long Tông, có thể nói Thanh Long Tông là đệ nhất tông môn ở Cửu Châu Đại Lục.

Ở Cửu Châu Đại Lục, kẻ duy nhất có thể cùng Thanh Long Tông đối kháng chính là bá chủ của Cửu Châu Đại Lục bây giờ, Khương Thị hoàng triều.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, sau khi Thanh Long Đạo Nhân qua đời, Thanh Long Tông liền bắt đầu suy yếu, rất nhanh rơi xuống khỏi nhóm tông môn đứng đầu Cửu Châu Đại Lục.

Hiện giờ, cho dù tại địa phận Thanh Châu, Thanh Long Tông cũng chỉ là nhị đẳng tông môn, nhưng mà điều này càng chứng minh được thực lực của Thanh Long Đạo Nhân. Mà vũ kỹ do Lão nhân gia sáng chế, thì chắc chắn là tinh phẩm trong vũ kỹ bậc trung, chỉ có thể có cơ duyên mà không thể cầu.

Sở Phong rất kích động, vội vàng xem phương pháp tu luyện, thề phải luyện thành Lôi Đình Tam Thức này.

Sở Phong một đêm chưa ngủ, cuối cùng cũng hiểu tường tận phương pháp tu luyện Lôi Đình Tam Thức này.

Nhất thức vi hình, nhị thức vi ý, tam thức khả hóa Lôi Đình, dù sao cũng phải công nhận Lôi Đình Tam Thức này rất khó tu luyện, nhưng mà Sở Phong vẫn muốn thử một lần.

Sau khi rửa mặt, Sở Phong cũng không mệt mỏi, vì thế liền đi vào Vũ Kỹ Các.

Trước tiên, Vũ Kỹ Các chính là nơi lưu trữ vũ kỹ, ngoài ra bởi vì Lôi Đình Tam Thức không thể bại lộ nên hắn cần tu luyện một vũ kỹ khác để che giấu.

- Thật đúng là náo nhiệt.

Sở Phong vừa đi vào Vũ Kỹ Các thì mắt liền sáng ngời, đại điện Vũ Kỹ Các bao la rộng lớn không ngờ lại kín hết chỗ.

Nhưng mà cũng dễ hiểu, dù sao hôm qua có hơn hai ngàn đệ tử gia nhập nội môn, bao nhiêu đó tân đệ tử đều chỉ muốn tu luyện vũ kỹ.

Vũ kỹ các chia làm sáu tầng, tầng một chứa vũ kỹ cấp một, tầng hai chứa vũ kỹ cấp hai, tầng ba chứa vũ kỹ cấp ba, còn tầng năm và tầng sáu đều là nơi tu luyện vũ kỹ.

Sở Phong một mạch đi về phía trước, phát hiện tầng một đã hết chỗ, tầng hai thì rất nhiều người, còn tầng ba thì người rất thưa thớt.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Sở Phong, tuy là vũ kỹ phẩm cấp khác nhau thì uy lực cũng khác nhau nhưng mức độ khó khi tu luyện cũng tương ứng rất khác nhau. Cho nên rất nhiều người mới bắt đầu tu luyện đều chọn vũ kỹ cấp một, đợi đến khi đại thành rồi mới lựa chọn cấp hai, cuối cùng mới tu luyện cấp ba.

- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi không nên theo đuổi mục tiêu quá xa, tầng Vũ Kỹ Các này không thích hợp với ngươi.

Nhưng Sở Phong vừa bước vào tầng ba thì một giọng nói già nua liền truyền vào tai hắn.