Tu La Vũ Thần

Chương 13: Quỳ xuống đất cầu xin cho ta


- Bá.

Thân hình Sở Phong chợt lóe lên tránh né đòn công kích của Sở Thành.

Cùng lúc đó, một chân hắn làm trụ rồi bỗng nhiên xoay tròn, xoay người một cái, chân kia quét ngang qua.

Thấy thế, sắc mặt Sở Thành khẽ biến, thân hình vội vàng lui về phía sau, nhưng hắn không biết thế nào mà chân của Sở Phong không chỉ có tốc độ cực kỳ nhanh, lại có chỗ xảo trá, Sở Thành căn bản không thể tránh né.

Dưới tình huống như vậy, Sở Thành đành phải xuất ra song chưởng miễn cưỡng chống đỡ đòn công kích của Sở Phong.

- Ầm ầm.

- Bịch... bịch... bịch.

Một chân của Sở Phong quét qua, Sở Thành bị chấn động lùi lại mấy bước. Trong lúc đó, hai tay hắn truyền đến cảm giác tê dại không ngừng.

Lúc này, Sở Thành nhíu mày, cho dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được là Sở Phong lại có khí lực mạnh mẽ như vậy.

Thực lực như vậy đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, khiến hắn không thể tin được.

- Thật sự có bản lĩnh đấy, nhưng mà chỉ bằng một mình ngươi mà cũng muốn cậy mạnh à, đã làsắt thì khó trở thành châu báu lắm. Ta cho ngươi mở rộng kiến thức một chút về uy lực của vũ kỹ.

- Bụp bụp bụp.

- Ô.

Sở Thành điểm lên vài huyệt vị trên cơ thể của hắn rồi chợt quát một tiếng, y phục phồng to lên, song quyền cũng lớn hơn không ít.

Hơn nữa, nước da của hắn cũng từ màu trắng chuyểnsang màu tím, nổi lên vô số đường gân xanh, nhìn thật là kinh khủng.

- Vũ kỹ Cường Hóa Hình.

Hai mắt Sở Phong híp lại, hắn nhìn ra được vũ kỹ Sở Thành sử dụng chính là một loại vũ kỹ Cường Hóa Hình.

Loại vũ kỹ này không có biến hóa trên chiêu số mà là sức lực cơ thể tăng lên.

Tu luyện đến mức nào đó cơ thể sẽ thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, cả cơ thể chính là vũ khí giết người.

Sở Thành thấy sắc mặt của Sở Phong có nhiều biến hóa thì bắt đầu đắc chí. Mặc dù thực lực của Sở Phong khiến cho hắn bất ngờ nhưng hắn cũng biết Sở Phong chưa từng tu luyện qua vũ kỹ, đó chính là nhược điểm lớn nhất của Sở Phong.

Mà vũ kỹ hắn thi triển tên là Cương Thiết Chi Khu, dựa vào vũ kỹ này thì khi hắn cùng với những người có cùng tu vi đối chiến, gần như hắn là vô địch. Cho nên hắn hoàn toàn tin tưởng có thể đánh bại Sở Phong.

- Sở Phong. Bây giờ, ngươi quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ còn...

Không đợi hắn nói hết lời thì thân hình Sở Phong đột nhiên loáng lên một cái, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Lúc Sở Phong lần nữa xuất hiện thì đã đứng trước mặt Sở Thành, một trọng quyền mạnh mẽ đang ở trước mắt hắn không ngừng phóng đại.

- Đây là do ngươi tự rước lấy nhục.

Sở Thành thấy Sở Phong dám cùng hắn đối chiến thì cười nhạt một tiếng, cũng xuất ra một quyền, đối kháng với nắm đấm của Sở Phong.

- Đùng.

Hai quyền đối lập nhau lại có thể phát sinh ra âm thanh như tiếng sắt thép va chạm nhau.

Chẳng qua sau khi giao chiến, Sở Thành lại tiếp tục lùi về sau mấy bước, cảm giác tê dại trên bàn tay không giảm mà còn tăng lên. Nhưng Sở Phong lại đứng vững vàng không có lui lại bước nào.

- Thân thể thằng này sao lại cường hãn như vậy.

Sở Thành rốt cuộc cũng ý thức được có điều gì đó không bình thường. Dựa vào vũ kỹ hắn tu luyện thì những người có cùng tu vi gần như không ai dám cùng hắn lấy cứng đối cứng cả

Nhưng mà tình huống trước mắt, Sở Phong chẳng những lấy cứng chọi cứng với hắn mà lại hoàn toàn chiếm thế thượng phong, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ không ổn.

- Bụp.

Đột nhiên thân hình Sở Phong lao về trước, xuất ra một chưởng nữa đánh úp về phía Sở Thành.

Đã có hai bài học kinh nghiệm nên lần này, Sở Thành không hề cường ngạnh tiếp chưởng mà hắn nhắm vào cổ tay của Sở Phong mà xuất chưởng.

Lúc này, Sở Thành cũng thi triển vũ kỹ, là một loại Cầm Nã Thủ tốc độ rất nhanh, cho nên hắn không sợ Sở Phong kịp phản ứng thì hắn đã một phát bắt trúng cổ tay của Sở Phong.

- Đây...

Sở Thành chưa kịp cao hứng thì hắn đã hết sức kinh ngạc mà phát hiện Cầm Nã Thủ của chính mình lại bắt trúng hư không. Lúc trước, hắn rõ ràng hướng đến cổ tay Sở Phong sao giờ lại là hư không?

- Ầm ầm.

- A … a…

Ngay lúc hắn đang hoảng hốt thì một bàn tay mang theo lực đạo mạnh mẽ đã hung hăng đánh vào ngực hắn.

Một chưởng này của Sở Phong mang theo lực đạo rất mạnh, đem Sở Thành đánh văng hơn mười thước mới té rớt trên mặt đất, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Tình huống này làm cho Sở Chân đang đứng xem cuộc chiến bên cạnh cũng trợn mắt há mồm. Hắn không thể nào ngờ ngay cả Sở Thành có tu vi Linh Vũ tứ trọng mà cũng thua ở trong tay Sở Phong.
Việc này đã vượt quá phạm vi tiếp nhận của hắn. Trước đó, trong mắt hắn, Sở Phong chính là một kẻ phế vật vô dụng.

- Tại sao có thể như vậy...

Mà bây giờ, trên mặt Sở Thành trừ bỏ thống khổ đau đớn ra thì lại càng biểu hiện vẻ khiếp sợ vô cùng. Bởi vì hắn không nghĩ ra, không nghĩ ra chính mình rõ ràng đã bắt được cổ tay của Sở Phong, nhưng như thế nào lại bị Sở Phong đánh trúng chứ.

- Chẳng lẽ là... Hắn tu luyện vũ kỹ?

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hắn mới tiến nhập nội môn mười ngày, làm sao có thể nắm vững vũ kỹ chứ!

Sở Thành cho rằng cái Sở Phong thi triển không phải là vũ kỹ, bởi vì trong vòng mười ngày căn bản là không thể nắm vững một môn vũ kỹ nào.

Nhưng nếu cho hắn biết, cái Sở Phong thi triển chẳng những là vũ kỹ mà còn là vũ kỹ Hư Huyễn Chưởng mạnh nhất trong các vũ kỹ của nội môn thì không biết là hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.

- Đại ca.

Đúng lúc này, Sở Chân chạy đến, dìu Sở Thành đứng dậy, sau đó hắn muốn chạy trốn.

Hắn thực sự rất luống cuống, chỉ cần hắn nghĩ đến Sở Thành không phải là đối thủ của Sở Phong thì điều duy nhất hắn muốn làm chính là chạy trốn.

- Hai vị, đừng đi vội chứ.

Nhưng ngay lúc này, Sở Phong trước giờ im hơi lặng tiếng bỗng xuất hiện ngăn cản hai người rời khỏi.

- Sở Phong, ngươi muốn như thế nào?

Sở Phong làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng hắn vẫn không thể nào che giấu sự hoảng sợ trong lòng. Bởi vì Sở Phong của bây giờ hoàn toàn khác biệt với Sở Phong ở trong ấn tượng của hắn, quả thực là thay đổi một trời một vực, làm cho hắn rất sợ hãi.

- Muốn thế nào à? Hãy đem tất cả những thứ các ngươi mang bên người giao ra đây. Còn nữa, hai ngươi hãy quỳ xuống xin ta tha thứ thì ta sẽ tạm tha cho các ngươi một lần.

Sở phong mỉm cười nhưng dáng vẻ mỉm cười này lại càng khiến cho người khác khiếp sợ.

- Sở Phong, ngươi không được quá đáng.

Sở Thành tức giận nghiến răng.

- Ta quá đáng? Các ngươi luôn miệng nói ta là phế vật, sỉ nhục ta trước mặt người khác. Còn lén lút bám theo ta đến đây, muốn đánh cướp, giáo huấn ta mà bây giờ, hai ngươi còn nói ta quá đáng nữa à?

- Ta hiểu rõ các ngươi không xem ta là người của Sở gia, ta cũng không sao cả, bởi vì ta cũng chưa bao giờ xem các ngươi là người nhà cả. Chỉ có điều, các ngươi có thể làm nhục ta nhưng lúc trước, các ngươi dám đối đãi như vậy với Sở Nguyệt tỷ, việc này ta không thể chịu được. Bởi vì Sở Nguyệt tỷ với ta là người nhà, là người thân, là một trong những người ta muốn bảo vệ.

Nói tới đây, khuôn mặt Sở Phong đột nhiên chuyển lạnh rồi sau đó thình lình xuất thủ, chỉ nghe hai tiếng "Bốp bốp" giòn tan vang lên, hai cái tát vang dội đã lần lượt rơi trên mặt Sở Thành và Sở Chân.

Hai cái tát này dùng sức rất mạnh, đánh hai người ngã xuống đất rồi sau đó Sở Phong lại đột nhiên tung một cước, hung hăng dẫm trên ngực Sở Thành.

- Miệng của ngươi không phải nói rất hay sao? Không phải cưỡng từ đoạt lý sao? Không phải rất cường bạo đe dọa người khác sao? Sao bây giờ không nói nữa đi? Nói, nói đi... Cầu xin ta tha thứ.

Sở Phong đang nói chuyện thì quay lại tát lên mặt Sở Thành hai cái bạt tay.

Sau hai cái bạt tay, trên mặt Sở Thành hiện ra hai dấu bàn tay hồng hồng, miệng tràn ra một chút máu.

- Muốn ta cầu xin tha thứ với cái đồ phế vật như ngươi, nằm mơ đi.

Sở Thành tỏ vẻ rất khí phách.

Nhưng mà Sở Phong lại mỉm cười rồi sau đó hai tay vung lên, lại là mấy cái tát "Bốp bốp bốp" đã rơi trên mặt Sở Thành.

Dưới tình trạng này, hai má của Sở Thành rất nhanh đã sưng lên, cứ thế mà bị Sở Phong đánh thành đầu heo.

- Sở Phong, ta liều mạng với ngươi.

Sở Chân thấy đại ca của mình bị đánh thành ra như vậy thì cuối cùng cũng bạo phát.

- Cút.

Nhưng mà, Sở Phong chỉ vung tay áo lên, một bạt tay đã đánh Sở Phong nằm bò trên mặt đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng không còn.

Giờ khắc này, Sở Chân mới chính thức nhận thức được, hắn so với Sở Phong có bao nhiêu chênh lệch, thì ra là một chiêu của Sở Phong hắn cũng tiếp không nổi.

- Sở Phong, có gan thì giết ta đi.

Sở Thành mắt lộ ra hung ác, gào thét lên.

- Ngươi cho rằng ta không dám?

Khi Sở Phong đang nói chuyện thì đã rút ra một con dao găm vắt bên hông Sở Thành, nhắm ngay đan điền của Sở Thành, nói:

- Ta chỉ nói một câu, nếu như ngươi không cầu xin ta thì ta liền phế đi đan điền của ngươi, để cho ngươi cả đời cũng không thể tu võ.

- Ngươi dám!!!

Sở Thành vừa nghe Sở Phong nói như vậy thì sắc mặt lập tức đại biến. Trong nháy mắt, vẻ hung ác lúc trước đã biến mất không thấy đâu, trở nên vô cùng sợ hãi.

Hắn cũng giống như Sở Chân, có một loại ảo giác, cảm thấy Sở Phong trước mắt cùng với Sở Phong trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác biệt.

Hắn thật sự không dám khẳng định, Sở Phong có thật sự phế bỏ đan điền của hắn hay không, có thật sự giết hắn hay không nữa.