Tu La Vũ Thần

Chương 14: Thư của đại ca


Sở Phong nở nụ cười rất là tà ác, hắn giơ thanh chủy thủ lên thật cao sau đó lạnh nhạt nói ra một chữ:

- Một.

Vừa dứt lời, thanh chủy thủ trong tay Sở Phong đột nhiên hạ xuống.

- Ta sai rồi!!!

- Ta sai rồi, Sở Phong đệ ta sai rồi, đệ tha cho ta đi, cầu xin ngươi... Đừng phế bỏ tu vi của ta, đừng mà...

Sở Thành điên cuồng rống to, giọng nghẹn ngào.

Mà Sở Thành vừa nói ra thì động tác của Sở Phong bỗng nhiên dừng lại rồi cười híp mắt mà quan sát Sở Thành.

Lúc này Sở Phong mới phát hiện Sở Thành đang nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tuôn trào, miệng thì không ngừng cầu xin tha thứ.

Không chỉ trên mặt hắn biểu hiện đau khổ mà ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, đến cả trong quần hắn cũng đã ướt một mảng lớn, một mùi hôi thối tỏa ra.

Sở Phong bỏ thanh chủy thủ trên mặt đất rồi không ngừng lục soát trên người của Sở Thành, sau cùng lục soát được năm gốc Địa Linh Thảo loại hạ phẩm linh dược.

Sở Phong làm xong hết những việc này thì đi đến trước mặt Sở Thành, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt của hắn, nói:

- Ngươi hãy xem dáng hiện giờ của ngươi đi, rốt cuộc ai mới là đồ phế vật, chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn không hiểu rõ sao?

- Ha ha...

Sở Phong nói xong những lời này thì cười ha ha một tràn rồi lúc này mới tiêu sái mà rời đi.

Mà sau khi Sở Phong rờ đi, Sở Thành và Sở Chân cũng nâng đỡ nhau đứng lên rồi lảo đảo nghiêng ngã mà biến mất trong bóng đêm.

Nhưng ngay lúc bọn hắn rời đi không lâu thì một bóng hình xinh đẹp ở trong bóng tối đi ra, người này đúng là Sở Nguyệt. Chỉ là trên gò má của Sở Nguyệt lại tràn đầy vẻ kinh ngạc, vui sướng.

Một lúc lâu sau đó, nàng tự lẩm bẩm:

- Sở Phong đệ, rốt cuộc đệ là một người như thế nào... Rốt cuộc đệ có thực lực như thế nào đây!

Đột nhiên nàng nhắm hai mắt lại, nàng nhớ lại thời thơ ấu của Sở Phong. Bất kể mọi người có chế nhạo thế nào thì đệ ấy cũng không có phản bác lại, bất kể người khác có khi dễ ra sao đều không có đánh lại. Trên mặt đệ ấy trước sau vẫn biểu hiện vẻ tươi cười, khiến cho người khác cảm thấy thương xót, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, làm cho người ta muốn bảo vệ đệ ấy.

Cuối cùng thì Sở Nguyệt cũng mở hai mắt ra, nàng thoải mái nở nụ cười:

- Có lẽ chúng ta đều sai lầm rồi, sai lầm xem đem đệ thành một người hèn yếu. Có lẽ đây mới là con người thật của đệ, đệ không cần người khác bảo vệ, bởi vì đệ rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để bảo vệ người khác.

Lúc này, Sở Phong đã về tới phòng, hắn lấy ba gốc Tiên Linh Thảo và năm gốc Địa Linh Thảo ra ngoài.

Địa Linh Thảo tuy là linh dược hạ phẩm, nhưng mà dù sao cũng là một vật phẩm quý giá để luyện võ. Sở Phong cảm thấy cướp đoạt từ trên tay của bọn Sở Thành cũng đủ khiến cho bọn chúng đau xót không ngừng rồi. Chỉ cần nghĩ đến hai huynh đệ này bình thường hay sỉ nhục mình lại vừa vặn bị chính mình giáo huấn, tình cảnh đó thật khiến cho Sở Phong cực kỳ sảng khoái.

- Xem ra có câu nói rất đúng, ác nhân hoàn nhu ác nhân ma (Kẻ xấu thì vẫn cần kẻ xấu trị), muốn giảng đạo lý với kẻ xấu thì nhất định phải sử dụng vũ lực thôi.

Sở Phong cười cười, cũng không vội tiến hành tu luyện mà là lấy thư tín của đại ca hắn ra xem. Thư tín vừa được mở ra, một kiểu chữ quen thuộc hiện ra trước mắt, đây chính là chữ viết tay của Sở Cô Vũ.

- Khoảng thời gian đệ bái nhập Thanh Long Tông đã là năm năm mà năm qua, hai huynh đệ chúng ta cũng chưa từng gặp nhau. Không còn bao lâu nữa là lại đến tộc hội mỗi năm một lần của gia tộc ta, tộc hội năm nay gia gia sẽ thối lui khỏi chức vị gia chủ. Gia gia thối lui cũng đại biểu cho kỳ tuyển chọn tân gia chủ sẽ đến, mà phụ thân chúng ta cũng là một trong những người tranh cử. Thời điểm này đối với phụ thân mà nói chính là thời điểm vô cùng trọng yếu, huynh mong là tộc hội năm nay đệ có thể trở về để cùng huynh động viên tinh thần cho phụ thân.

Lác đác mấy hàng chữ trong thư đã nói rõ tất cả ý tứ, Sở Phong xếp thư lại rồi lâm vào trầm tư.
Tộc hội hàng năm, thế hệ trẻ của Sở gia đều có thể luận bàn tỷ thí, để khảo nghiệm thành quả tu luyện.

Mặc dù bên ngoài mang danh là khảo nghiệm nhưng trên thực tế là so tiềm lực của hậu bối cũng chính là gián tiếp quyết định địa vị của bậc trưởng bối.

Lần này Sở Uyên có đủ điều kiện giành được tín nhiệm của gia tộc, có tư cách tranh cử, ngoại trừ thực lực cá nhân cường hãn ra thì tuyệt đối có quan hệ đến Sở Cô Vũ.

Sở Cô Vũ cũng là người duy nhất ở thế hệ trẻ của Sở gia có thể bái nhập Lăng Vân Tông. Hầu như hàng năm hắn đều có thể giành được đệ nhất danh của tộc hội, tiềm lực của hắn to lớn như thế đương nhiên cũng ảnh hưởng đến địa vị của Sở Uyên.

Sau khi trầm tư suy nghĩ xong thì Sở Phong liền tìm giấy bút để viết hồi âm cho Sở Cô Vũ. Nội dung rất đơn giản, tộc hội năm nay hắn sẽ trở về, bởi vì hắn cũng muốn ra một phần lực giúp phụ thân tranh cử.

Hắn muốn trong lần tộc hội năm nay xuất ra thành tựu xuất sắc, ít nhất giành được một thứ hạng cao trên bảng xếp hạng, để cho mọi người biết rõ đứa con trai thứ hai của Sở Uyên cũng không phải là kẻ tầm thường. Mặt khác, Sở Phong cho rằng đã đến thời điểm để hắn chứng minh bản thân.

Sau khi Sở Phong viết thư xong thì Sở Phong lại đem ba gốc Tiên Linh Thảo cùng năm gốc Địa Linh Thảo luyện hóa toàn bộ.

Lần này, rốt cuộc Sở Phong cũng cảm giác được đan điền đang được bổ sung, theo như hắn dự đoán nếu như luyện hóa thêm hai mươi gốc Tiên Linh Thảo không chừng có thể đột phá.

Chỉ là hai mươi gốc Tiên Linh Thảo tuyệt đối là điều khó khăn, cho nên hắn chỉ mong chờ ở hội săn bắt linh dược ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời sáng lờ mờ nhưng ở trên quảng trường rộng mênh mông phía bắc Thanh Long Tông đã tụ tập hơn vạn người. Nơi này chính là một trong những cổng vào Linh Dược Sơn.

Lưng Sở Phong cõng hai cái gói lớn, một cái tràn đầy thức ăn, cái kia thì rỗng tuếch. Hắn đang ở trong đám người nhìn đông nhìn tây tìm kiếm Sở Nguyệt.

- Sở Phong đệ, tỷ ở chỗ này.

Giọng nói quen thuộc vang lên, quả nhiên là Sở Nguyệt đứng ở cách đó không xa, lòng tràn đầy vui mừng vẫy vẫy tay với Sở Phong. Nhưng mà trang bị mang theo của Sở Nguyệt so với Sở Phong có thể nói là đơn giản hơn nhiều, nàng chỉ mang theo một túi tiền chỉ có y phục trên người là không giống lúc trước thôi.

- Sở Nguyệt tỷ, tỷ không mang theo thức ăn à? Săn bắt linh dược có thể kéo dài mười ngày, trong những ngày này tỷ sẽ ăn cái gì?

Trên mặt Sở Phong tràn đầy vẻ khó hiểu.

- Ngu ngốc, đừng quên là chúng ta có tổ chức, tỷ chỉ phụ trách truy bắt linh dược, việc mang theo thức ăn đương nhiên phải giao cho người khác.

Sở Nguyệt vừa nói chuyện vừa chỉ hướng cách đó không xa, những thành viên của Sở Minh đứng ở đó đều là những người mà Sở Phong đã gặp tối hôm qua. Trong đó ba người cõng theo một cái bao lớn trên lưng, trong cái bao đó nhất định là đồ ăn.

- Sở Phong đệ à, chúng ta săn bắt linh dược là có phân công rõ ràng, sau khi tiến vào sơn mạch thì sẽ chia thành ba tổ. Mỗi tổ phụ trách một công việc riêng biệt, tổ nào xui xẻo sẽ phụ trách lương thực, có tổ phụ trách bao vây linh dược mà tỷ chính là phụ trách săn bắt linh dược. Phân công căn cứ chủ yếu vào thực lực nên phân phối linh dược cũng là như vậy.

Sở Nguyệt giảng giải cặn kẽ với Sở Phong.

Sở Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ về săn bắt linh dược, cũng biết được hội săn bắt linh dược có nhiều lợi ích.

Linh dược trước khi bị hái vốn có linh tính có thể chui xuống đất mà đi. Nếu như một người không có thực lực tuyệt đối mà muốn đơn độc săn bắt linh dược thì thực sự rất khó. Đây cũng chính là lý do mà phần lớn đệ tử đều lựa chọn gia nhập đồng minh, bởi vì thực lực của đồng minh lớn hơn nhiều so với thực lực cá nhân bọn hắn.

Sau khi Sở Nguyệt giải thích phương pháp săn bắt linh dược xong thì liền dẫn Sở Phong đến giữa đoàn người Sở Minh.

Sau khi đến gần thì Sở Phong mới phát hiện thật ra thì Sở Minh hôm nay so với hôm qua thiếu một người, người vắng mặt chính là Sở Thành.

Hôm qua, Sở Thành bị Sở Phong đánh rất thảm, toàn bộ khuôn mặt đều biến thành đầu heo, chắc là không có mặt mũi gặp người khác cho nên hắn mới bỏ qua hội săn bắt linh dược hiếm thấy này.

Ngoại trừ Sở Thành, Sở Phong còn thấy được một người quen khác, chính là Sở Chân.

Chỉ là lúc này Sở Chân không còn kiêu ngạo như trước kia, lặng lẽ cuối đầu không nói gì, giống như là hắn đã bị đã kích vô cùng nặng nề.