Tu La Vũ Thần

Chương 16: Từ chối gia nhập


- Không thể nào, dường như ta vừa nghe thấy bọn họ nói...

- Không thể nào, nhất định là ta nghe lầm.

Long Hổ huynh đệ vừa nói ra thì đám người vây xem đều vô cùng kinh hãi, trên mặt mọi người biểu lộ đủ loại tâm tình, nhìn rất phức tạp.

Giờ khắc này, mọi người thà rằng là mình nghe lầm, chứ bọn họ không nguyện tin tưởng những lời mà Long Hổ huynh đệ vừa nói là sự thật.

Bởi vì bọn họ không nghĩ ra được Dực Minh vì sao phải mời chào Sở Phong, rõ ràng Sở Phong vừa mới bị một tiểu đồng minh cự tuyệt. Làm sao mà một người như vậy lại có thể được Dực Minh coi trọng chứ?

- Sở Phong, ngươi có sẵn lòng gia nhập Dực Minh không?

Dường như là Bạch Long hiểu rõ những hoài nghi của mọi người nên lần nữa nhấn mạnh một câu, hơn nữa lần này còn tăng thêm ngữ khí.

- Đây... Đây lại là thật, Dực Minh thật sự chiêu mộ tên tiểu tử đó.

- Rốt cuộc tên tiểu tử đó có lai lịch gì mà lại được Dực Minh mời chứ? Dực Minh không phải được mệnh danh là nơi tụ họp của thiên tài sao, tạo sao lại mời một đứa bình thường không có gì nổi bật như vậy chứ.

- Không nghĩ ra, ta thật sự không nghĩ ra, chẳng lẽ hắn có chỗ gì đặc biệt sao? Thật sự là không nhìn ra, ngay cả khối đồng minh nho nhỏ kia cũng không chào đón hắn thì sao hắn có thể là một vị cường giả được chứ?

Lần này, đám người hoàn toàn như pháo nổ tung, ánh mắt của mọi người đều gắt gao dán trên người của Sở Phong, bọn họ đều muốn tìm ra chỗ khác biệt khiến hắn có thể được Dực Minh xem trọng.

Không biết làm sao mà bọn họ thực sự nhìn không ra vị thiếu niên đó có điểm gì khác biệt, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ vẫn vô cùng hâm mộ Sở Phong.

Có biết bao nhiêu đệ tử xin gia nhập Dực Minh nhưng cũng có bấy nhiêu nhân tài bị bọn chặn ngoài cửa, đây tuyệt đối là thánh địa trong lòng của nội môn đệ tử. Dực Minh đúng là nơi trong mộng của biết bao đệ tử, một nơi chỉ có thể mơ mộng nhưng không cách nào thực hiện được mộng tưởng đó.

Nhưng lúc này, lại có một người có thể tiến vào thánh địa, còn bọn họ thì không cách nào thực hiện được mộng tưởng, hỏi sao mà bọn họ không đố kỵ được chứ.

- Làm sao có thể, thằng nhóc Sở Phong này cư nhiên lại...

Nhưng mà xem tình thế trước mắt thì người có vẻ khổ sở, không thể nào tiếp nhận sự thật này nhất lại là những người của Sở gia. Nhất là Sở Uy, hắn giống như là bị một cái búa tạ đập trúng đầu vậy, đầu óc đều ong ong vù vù, mơ màng không tỉnh táo.

Sở Nguyệt cũng như vậy, nàng đứng ở bên cạnh Sở Phong, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, một đôi mắt đẹp chợt lóe sáng, giật mình mà nhìn chằm chằm Sở Phong.

Mà đối với phản ứng của mọi người, Long Hổ huynh đệ chỉ mỉm cười, có vẻ rất hài lòng, lại nhìn về phía Sở Phong.

So với những người đứng xem, bọn họ càng mong đợi phản ứng của Sở Phong, bọn họ muốn nhìn Sở Phong mừng rỡ như điên, giống như là giấc mơ đã trở thành hiện thực vậy.

Nhưng mà Sở Phong đã khiến bọn họ thất vọng rồi, hắn chẳng những không có mừng rỡ như điên, ngược lại không hề có một chút vui mừng háo hức nào, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước mà điều làm cho mọi người giật mình hơn là hắn lại nói ra một câu:

- Đa tạ hảo ý của hai vị, nhưng mà ta tạm thời chưa muốn gia nhập bất cứ khối đồng minh nào.

Sở Phong thản nhiên nói.

- Cái gì, ta không nghe lầm chứ, vậy mà hắn lại cự tuyệt à?

Sở Phong vừa dứt lời thì đám người xung quanh vốn đã như pháo nổ tung liền lập tức nhốn nháo tới cực điểm. Đây là chuyện mà vô số người thầm mơ ước, vậy mà có người cự tuyệt, đây quả thực là chuyện hoang đường nhất mà.

Trên thực tế, sau khi nghe những lời Sở Phong nói thì Long Hổ huynh đệ cũng hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui, nói:

- Sở Phong à, nếu như ngươi gia nhập Dực Minh ta thì ở Thanh Long Tông này ngươi sẽ có thành quả không ngờ, đây có thể nói là việc trăm lợi mà không hại, ngươi thật sự muốn cự tuyệt sao?

Bạch Long khuyên nhủ.

- Thực xin lỗi.

Sở Phong rất kiên quyết mà đáp.

- Ngươi..

Bạch Hổ có phần nổi giận nhưng mà chưa kịp phát tát thì đã bị Bạch Long đưa tay ngăn cản.

Bạch Long lần thứ hai quan sát Sở Phong, nói:

- Sở Phong, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thêm.

Nói xong câu đó thì Bạch Long liền xoay người rời đi, mà Bạch Hổ lại hung hăng trợn mắt nhìn Sở Phong một cái rồi sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.

- Tiểu tử đó thực sự cự tuyệt lời mời của Dực Minh, hắn không bị ngốc đó chứ?

- Nhìn hắn như vậy cũng biết là một đầu heo ngốc nghếch rồi, hắn nhất định không biết danh tiếng của Dực Minh. Haizz... Thật là đáng buồn mà.
- Ta đoán, ngày nào đó khi hắn hiểu rõ được thực lực của Dực Minh thì hắn nhất định sẽ hối hận không thể tìm một khối đậu hũ đâm đầu chết cho rồi.

- Còn đợi được ngày đó sao? Đã đắc tội Dực Minh, ta xem tên tiểu tử này cách cái chết không còn xa.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều há to miệng kinh ngạc, đủ loại tiếng nghị luận vang vọng không ngừng.

Ngay cả Sở Nguyệt cũng mang vẻ mặt khó hiểu, hỏi:

- Sở Phong à, đệ có biết đệ vừa làm cái gì không? Đó chính là...

- Đệ biết đó là Dực Minh, là tổ chức thần thoại của nội môn.

- Đệ đã biết rõ mà vẫn cự tuyệt, đệ...

Sở Nguyệt hoàn toàn bó tay rồi.

- Đệ sẽ không gia nhập vào một tổ chức mà đệ không biết rõ về nó, cho dù là Dực Minh cũng không ngoại lệ.

Sở Phong mỉm cười, nụ cười rất ung dung, hắn cũng không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mà tiêu sái hòa vào dòng người, phảng phất như hắn chưa từng đem Dực Minh đặt vào mắt vậy.

Ngay khi Sở Phong rời đi không bao lâu thì tại một nơi bí ẩn bên ngoài quảng trường, Long Hổ huynh đệ mang vẻ mặt buồn rầu đứng đó, mà đứng trước bọn họ chính là một thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân.

Thiếu nữ này có là da trắng nõn, mắt như quả hạnh cùng với chân mày lá liễu, miệng thì nhỏ nhắn điểm chút hồng như quả anh đào vậy. Tuy là khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con nhưng có thể nói là ưu tú, tuyệt đối là đúng chuẩn của một mỹ nhân.

Nhưng mà lúc này cặp mày lá liễu của vị thiếu nữ này có hơi nhíu lại, hỏi Long Hổ huynh đệ:

- Các ngươi nói hắn cự tuyệt gia nhập Dực Minh?

- Tô Mỹ sư tỷ, chúng tôi nói đều là sự thật.

Long Hổ huynh đệ đồng thanh trả lời.

- Thực là đáng giận mà, vẫn có người dám cự tuyệt Dực Minh ta, hắn chán sống rồi.

Thiếu nữ cắn chặt hàm răng, con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận.

- Tô Mỹ sư tỷ, thật ra thì chúng ta cũng không biết tên tiểu tử kia xuất sắc ở chỗ nào, chẳng qua là hai vị kia chỉ đích danh chúng ta mời hắn. Nếu như chúng ta gây bất lợi cho hắn thì sợ rằng...

- Không sợ rằng gì cả, Dực Minh ta chịu mời hắn đã là cho hắn mặt mũi rồi. Vậy mà hắn lại dám cả gan cự tuyệt, quả là không biết sống chết mà. Nếu như không cho hắn nếm chút đau khổ thì phải để uy nghiêm của Dực Minh ta ở đâu chứ? Chuyện này giao cho các ngươi xử lý, các ngươi cứ yên tâm, phía tỷ tỷ ta có ta chịu trách nhiệm, ta đảm bảo là các ngươi sẽ không có việc gì đâu.

- Ặc.. Được rồi.

Đối với cô gái xinh đẹp trước mặt, Long Hổ huynh đệ không dám có một tia phản bác nào cả.

- Còn nữa, ta nói một lần cuối, không được kêu ta là sư tỷ, tuổi tác của ta không có lớn hơn các ngươi.

Thiếu nữ phủi phủi tay áo, liếc nhìn hai người rồi nhẹ nhàng rời khỏi.

Long Hổ huynh đệ lặng lẽ nhìn thiếu nữ đi xa, mãi cho đến khi bóng hình xinh đẹp hoàn toàn biến mất thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

- Cô nàng này thật là khó hầu hạ, cứ xem chúng ta là đầy tớ mà sai khiến.

Bạch Hổ vừa lau mồ hôi trên trán vừa oán giận nói.

- Bỏ đi, ai bảo người ta có thân phận đặc biệt chứ, trước không nói đến bối cảnh gia tộc của cô ta mà chỉ riêng thế lực trong nội môn của tỷ tỷ cô ta thì cũng đủ khiến chúng ta sống dỡ chết dỡ rồi.

Bạch Long cười khổ.

- Nhắc tới thì ta lại càng thích tỷ tỷ của cô ta hơn, ít nhất so với cô ấy dịu dàng hơn nhiều.

- Dịu dàng? Đó là do đệ chưa từng thấy qua dáng vẻ tức giận của nàng, so với Tô Mỹ còn đáng sợ hơn nhiều.

- Haizz, tên hai tỷ muội này hợp lại là Nhu Mỹ, đúng là đẹp thì có đẹp nhưng đệ thật không cảm thấy họ có chút nhu hòa nào cả. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên đối phó với Sở Phong đó thế nào?

- Thì cứ cho hắn một chút cảnh cáo đi, nhưng mà không được quá mức, dù sao ngoài hai tỷ muội đó thì người kia cũng đã lên tiếng.

Bạch Long nói đến đây thì không nhịn được mà thở dài.

Ngày hôm qua, trong khi Dực Minh đang tụ họp thì hai đại nhân vật kia không mời mà tới. Hơn nữa, hai vị kia còn đưa ra một yêu cầu giống nhau, đó chính là mời Sở Phong gia nhập Dực Minh.

Tuy rằng mọi người không tình nguyện nhưng Dực Minh vẫn đáp ứng, bởi vì hai vị kia chính là người mà bọn hắn thật sự không dám đắc tội.