Tu La Vũ Thần

Chương 19: Ta tên là chính nghĩa


- Ngay bây giờ, nếu như các ngươi cút hết thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

Thanh Huyền Thiết Kiếm trong tay người đó lóe lên ánh sáng mờ ảo, tay cầm kiếm hướng về Sở Cao, giọng nói đầy sát khí.

Đối mặt với uy hiếp đến tính mạng thì bọn người của Sở gia bắt đầu dao động. Một số người bắt đầu lui về phía sau. Tuy Sở Tuyết là chủ tử của bọn hắn, trong khi Sở gia đối với bọn hắn ân trọng như núi nhưng những việc quan hệ đến tính mạng thì bọn họ lựa chọn rất nhanh chóng.

- Các ngươi...

Sở Tuyết nhìn thấy những người này từ nhỏ đã đi theo bên cạnh nàng, lại có thân phận là tôi tớ nhưng vào thời điểm nguy hiểm lại vứt bỏ nàng thì trong lòng của Sở Tuyết cảm thấy rất đắng chát.

Nàng rất muốn mắng chửi bọn chúng nhưng lại vô lực mà buông xuôi, bởi vì nàng biết rõ nàng đã kết thúc rồi.

Ở nội môn Thanh Long Tông, nàng không quyền, không thế nên đối mặt với những người không thể đắc tội thì cho dù là nàng bị làm nhục cũng chỉ có thể chịu đựng. Dù sao thì nàng cũng không muốn chết.

- Phụp.

Nhưng ngay khi Sở Tuyết vô cùng tuyệt vọng thì một đạo thân ảnh quỷ mị như có như không từ trong rừng nhảy ra, rơi xuống trước người của Sở Tuyết.

- Vù vù vù.

Sau khi tiếp đất thì người nọ xuất thủ nhanh như tia chớp, vô số đạo chưởng mang theo sát khí bay thẳng đến ba thành viên của Kiếm Đạo Minh.

- Vù vù vù.

Đột nhiên xuất hiện biến cố làm cho ba thành viên Kiếm Đạo Minh kinh hãi, đầu ngón chân bọn chúng chỉa xuống đất, đột nhiên lui về phía sau.

Định mắt nhìn lại thì ba người mới phát hiện kẻ tập kích bọn họ lại là một gã thiếu niên non nớt.

Nhưng mà lúc này người kinh hãi nhất chính là Sở Tuyết, bởi vì nàng thế nào cũng không ngờ là khi những người nàng tín nhiệm nhất đều lựa chọn vứt bỏ nàng thì Sở Phong lại bất chấp sự an nguy của bản thân mà đứng ra che chắn ở trước người nàng.

- Ngươi là ai mà lại dám phá hư chuyện tốt của lão tử chứ?

Kẻ mặt rỗ - thành viên của Kiếm Đạo Minh rất phẫn nộ chỉ vào mặt Sở Phong, quát lớn.

- Các ngươi không xứng để biết đại danh của tiểu gia, nhưng mà các ngươi có thể gọi ta là chính nghĩa.

Sở Phong mỉm cười nói.

- Chính nghĩa? Vậy ta chính là ông nội của ngươi rồi.

Nam tử mặt rỗ vung thanh Huyền Thiết Kiếm trong tay lên, mấy đạo ảnh đao bay vút đến Sở Phong.

Sở Phong thấy vậy thì đẩy tay một cái, một lực đạo nhu hòa đẩy Sở Tuyết ra ngoài. Sau đó thân hình Sở Phong chợt lóe lên né tránh đòn công kích rồi chạy nhanh đến trước mặt tên mặt rỗ, đánh ra một Hư Huyễn Chưởng.

- Tiểu tử, ngươi muốn tự tìm cái chết à.

Thấy Sở Phong lại dám phản kích lại thì hai thành viên của Kiếm Đạo Minh còn lại đều rút ra Huyền Thiết Kiếm, xuất ra một loại kiếm chiêu cực kỳ huyền diệu đâm tới Sở Phong.

- Vù vù.

Nhưng lần này, chẳng những Sở Phong không trốn tránh mà ngược lại chiêu thức biến đổi, ba đạo Hư Huyễn Chưởng đồng thời đánh ra, cuối cùng đem ba thanh Huyết Thiết Kiếm đan vào một chỗ.

- Leng keng, leng keng.

Ba âm thanh trầm đục truyền đến, bốn người đều lùi lại mấy bước, nhưng mà hai bàn tay của Sở Phong đã truyền đến từng trận tê dại. Sở Phong khẽ nhíu mày, thần sắc bắt đầu trở nên vô cùng ngưng trọng. Bởi vì hắn biết rõ, ba kẻ này đều có tu vi Linh Vũ ngũ trọng, hơn nữa đối phương còn chưa thi triển toàn bộ thực lực.

Đồng dạng, ba thành viên của Kiếm Đạo Minh cũng chau mày. Bọn họ đã sớm phát hiện thực lực của Sở Phong là Linh Vũ tứ trọng. Nhưng khi một đứa Linh Vũ tứ trọng có thể đẩy lùi ba người họ thì đã nói rõ tên tiểu quỷ này có thực lực rất mạnh, tuyệt đối không được phép khinh thường.

- Tiểu tử, chúng ta không quen biết nhau. Ngươi không cần vì mấy người vô dụng này mà đắc tội Kiếm Đạo Minh.

- Không sai, ta xem tiểu tử ngươi cũng có chút thiên phú, chỉ cần ngươi biết thức thời thì bọn ta có thể tiến cử ngươi gia nhập Kiếm Đạo Minh. Ngày sau đảm bảo là tiền đồ của ngươi sẽ cực kỳ sáng lạng.

Ba người nhận thấy Sở Phong không dễ đối phó như trong tưởng tượng thì muốn lôi kéo Sở Phong.

Sở Tuyết cùng với Sở Phong có ân oán rất sâu nên vốn là Sở Phong không nguyện ý giúp nàng, mà hiện giờ Kiếm Đạo Minh lại ra điều kiện như vậy để dụ dỗ Sở Phong. Nàng thật sự rất lo lắng là Sở Phong sẽ mặc kệ nàng. Tuy rằng, nàng cũng biết là hy vọng Sở Phong giúp mình rất không hợp lẽ thường, nhưng mà lúc này Sở Phong chính là hy vọng duy nhất của nàng.

- Kiếm Đạo Minh? Theo ta thấy phải gọi là Cầm Thú Minh mới đúng. Chỉ dựa vào loại đồng minh thối nát như các ngươi mà cũng muốn lôi kéo bản tiêu gia ta à, ta khinh.

Sở Phong hung hăng phun một bãi nước bọt.
- Ngươi chính là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.

Thấy lôi kéo không có kết quả thì ba người giận đến tím tái mặt, Huyền Thiết Kiếm cầm trong tay lại cùng nhau đánh tới Sở Phong.

Lúc này, ba người rõ ràng là thật sự động thủ, kiếm còn chưa tới nhưng khí tức đã bức tới. Ngay cả hai mắt Sở Phong cũng nhíu chặt, phải cẩn thận đối phó.

- Nhìn cái gì, còn không mau cút đi, không nên ở đây ảnh hưởng đến bản thiếu gia tiêu diệt thế lực tà ác.

Sở Phong hét lớn với đám người của Sở Tuyết rồi sau đó thân hình bỗng nhảy vút lên cao, hai tay khẽ cử động, vô số chưởng thủ xuất hiện đánh về phía ba người kia.

- Đúng là Hư Huyễn Chưởng, cẩn thận đối phó.

Một người trong đó nhận ra vũ kỹ Sở Phong thi triển chính là Hư Huyễn Chưởng thì vô cùng khiếp sợ, đồng thời kiếm chiêu cũng bắt đầu biến đổi, từng đạo hàn quan hiện ra. Cuối cùng ba người thi triển một trận pháp bao vây Sở Phong lại.

- Sở Phong...

Sở Tuyết nhìn thấy Sở Phong cùng với ba cao thủ Linh Vũ ngũ trọng giao thủ thì trong lòng nảy sinh nhiều loại cảm xúc phức tạp. Nàng hiểu rõ điều này biểu thị cho cái gì, điều này đại biểu Sở Phong vì nàng mà hy sinh, mà loại hy sinh này rất có thể sẽ mất đi tính mạng.

- Còn không mau cút đi.

Ngay khi Sở Tuyết do dự không quyết thì Sở Phong quát lớn một tiếng.

- Tiểu thư à, cô đi nhanh đi.

Cùng lúc đó, đám người của Sở gia cũng đang vây quanh, lôi Sở Tuyết chạy về hướng rừng núi.

- Tất cả đều cút ngay cho ta.

Sở Tuyết dùng sức vùng vẫy khỏi đám người này, lại lo lắng nhìn về phía Sở Phong.

Nhìn kiếm ảnh đang bao vây tứ phía, Sở Phong đang gắng sức vùng vẫy thì Sở Tuyết cắn chặt hàm răng dường như là đang khốn khổ quyết định việc gì đó.

- Mau cút.

Sở Phong lần nữa hét lớn.

Mà lúc này, thân thể mềm mại của Sở Tuyết không khỏi run lên, hai giọt nước mắt trong suốt lăn xuống khóe mắt, thổ lộ một tiếng:

- Cảm tạ.

Sau đó, nàng lập tức chạy vào rừng.

- Tiểu tử dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử. Hôm nay, ta nhất định phải phế ngươi.

Nhìn thấy miếng thịt béo mỡ trốn thoát thì ba người bọn hắn vô cùng phẫn nộ. Kiếm phong vừa chuyển lại đâm thẳng đến bộ phận trọng yếu trên người Sở Phong.

- Vậy phải xem thực lực của bọn ngươi như thế nào.

Mặc dù bên ngoài Sở Phong vẫn cứng rắn chống đỡ nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Đối mặt với ba vị cao thủ hơn mình một cấp độ, hắn đối phó có chút khó khăn.

Hơn nữa ba người này đều không phải là hạng thường, không nói đến Huyền Thiết Kiếm vô cùng lợi hại, chỉ nói đến vũ kỹ ở trong tay bọn họ đã được phát huy đến cực hạn, cộng thêm ba người liên thủ thì Sở Phong cũng khó mà chống đỡ rồi.

Nhất là, Sở Phong còn không muốn bộc lộ vũ kỹ Lôi Đình Tam Thức cho nên hắn đã quyết định không cùng ba người này dây dưa.

- Vù vù.

Sở Phong nghĩ đến đây thì tung một chiêu rỗng, sau đó nhảy lên cao, cuối cùng nhanh như tia chớp mà nhảy ra khỏi vòng vây của ba người.

- Ba tên phế vật có gan thì tới bắt ta đi.

Sau khi nhảy ra thì Sở Phong quay đầu về phía ba người cười khiêu khích, tựa như một con linh hầu nhảy vào rừng sâu vây.

- Muốn chạy trốn à, đuổi theo cho ta.

Ba người nhìn thấy Sở Phong bỏ trốn thì sao có thể bỏ qua chứ, bọn lập tức đuổi theo.

Chỉ là bọn hắn đã đánh giá thấp Sở Phong. Mặc dù bọn hắn đã đem linh khí phát huy đến cực điểm, thi triển thân pháp vũ kỹ nhưng vẫn không có cách nào đuổi theo Sở Phong, từ đầu tới cuối vẫn duy trì một khoảng cách, không thể nào đuổi kịp Sở Phong.