Tu La Vũ Thần

Chương 29: Phụ tử gặp lại


Bên trong phòng khách ở một phủ đệ nào đó tại Sở gia, một nam tử trung niên cùng một vị thiếu niên đang ngồi chờ ở đó.

Vị thiếu niên mặc y phục màu trắng, dáng dấp mi thanh mục tú, toàn thân tản ra một loại khí chất rất đặc biệt.

Vị này chính là đại ca của Sở Phong, là đệ tử nội môn của đệ nhất tông môn ở Thanh Châu, Lăng Vân Tông, Sở Cô Vũ.

Còn người nam tử trung niên đó chính là phụ thân của Sở Phong - Sở Uyên.

- Kẹt.

Hai người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên cửa phòng đang đóng chặc lại chậm rãi mở ra.

- Ai cho ngươi không gõ cửa đã đi vào, cút ra ngoài.

Sở Uyên đang cùng con trai nói chuyện vui vẻ lại có người xông vào nênrất tức giận mà vỗ bàn một cái, nhưng sau khi cửa phòng hoàn toàn mở ra, một thân ảnh gầy còm đi vào thì chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt tức giận của Sở Uyên đông lại.

- Hi hi, phụ thân, đại ca.

Sở Phong gãi gãi đầu, cười hi hi nhìn vào trong phòng khách, hai người này chính là người thân nhất của hắn.

- Đệ đệ là đệ sao?

Sở Cô Vũ nhìn thấy Sở Phong thì vui mừng khôn xiết, hai người đi nhanh đến trước người Sở Phong, cuối cùng một tay ôm lấy Sở Phong:

- Đệ đệ, đệ rốt cuộc cũng trở về rồi, đại ca nhớ đệ muốn chết.

- Đại ca, đệ cũng nhớ huynh.

Sở Phong cũng dùng sức ôm lấy Sở Cô Vũ.

- Năm năm không gặp, đệ cao hơn, anh tuấn hơn, thiếu chút nữa là huynh nhận không ra rồi.

Sở Cô Vũ lại cẩn thận quan sát Sở Phong, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

- Nhưng vẫn không cao bằng đại ca.

Sở Phong cười hắc hắc nói.

- Đệ mới bây lớn mà, chưa tới vài năm nữa đệ nhất định sẽ cao hơn cả huynh.

Sở Cô Vũ cưng chiều xoa xoa đầu Sở Phong.

- Sao trở về mà không báo trước một tiếng.

Sở Uyên cũng đi tới, trên mặt không cách nào che giấu vẻ mừng rỡ như điên, tuy rằng mọi người Sở gia không xem Sở Phong là người của Sở gia nhưng ở trong lòng Sở Uyên vẫn xem Sở Phong như là con trai ruột của ông, so với Sở Cô Vũ cũng không có gì khác.

Nhìn trường bào màu tím trên người Sở Phong, Sở Uyên nói tiếp:

Tiến vào nội môn rồi à?

- Dạ.

Sở Phong gật đầu cười.

- Tốt lắm, ta đã nói là con trai của Sở Uyên không phải là đồ phế vật mà.

Sở Uyên cười ha hả, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Phụ tử ba người năm năm không hề gặp mặt nên có rất nhiều chuyện nói không hết, ước chừng trò chuyện cả nữa ngày, ngay cả cơm trưa cũng không có ăn.

- Sở Uyên đại nhân, gia chủ đại nhân bảo ngài cùng với Sở Cô Vũ thiếu gia đi qua một chuyến.

Ngay lúc xế chiều, bên ngoài phủ đệ truyền đến một giọng nói.

Đây là giọng của Triệu tổng quản, là công thần của Sở gia, tuy rằng hắn không phải là người của Sở gia nhưng ở Sở gia có vị trí rất cao, cho nên lúc này phụ tử ba người đều đi ra ngoài.

- Triệu tổng quản, không biết phụ thân bảo chúng ta tới có chuyện gì?

Sở Uyên khách khí hỏi.

- Để thảo luận về chuyện tình của tộc hội, toàn bộ thành viên của Sở gia đều tới.

Triệu quản gia tóc hoa râm cười nói.

- Hóa ra là như vậy, Cô Vũ, Phong nhi, chúng ta cùng đi.

Sở Uyên nhìn Sở Cô Vũ và Sở Phong rồi bước đi về hướng phòng đại sảnh hội nghị.

- Sở Uyên đại nhân, gia chủ chỉ gọi ngài và Cô Vũ thiếu gia qua thôi.

Nhưng vừa định bước đi thì Triệu quản gia kia lên tiếng ngăn cản.

- Ngươi có ý gì?

Sở Cô Vũ thấy vậy thì giận đến tím mặt.

- A...

Ngược lại Triệu tổng quản vẫn trầm tĩnh, cười nói:
- Đây chính là ý của gia chủ đại nhân, lão già này chỉ là truyền lời mà thôi.

Giờ khắc này, không chỉ Sở Cô Vũ mà sắc mặt của Sở Uyên cũng rất khó coi, nói là hội nghị gia tộc lại không có mời Sở Phong, ý tứ trong lời nói đã vô cùng rõ ràng rồi.

- Phụ thân, đại ca à! Hai người mau đi đi, đừng để cho gia gia mất hứng.

Đúng vào lúc này, Sở Phong mở miệng cười, hắn cười rất vui vẻ, tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào cả. Ở Sở gia nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen rồi.

Sở Uyên thấy Sở Phong như vậy thì tim ông như bị ai cắt, cảm giác mình không xứng là một phụ thân, ông vỗ vai Sở Phong, nói:

- Phong nhi à! Phụ thân cam đoan với con, lần hội nghị gia tộc sau chắc chắc sẽ có con.

Sở Uyên nói xong câu đó thì liền dẫn Sở Cô Vũ bước đi về đại sảnh hội nghị.

- Linh Vũ cửu trọng.

Sở Phong vô cùng mừng rỡ, vừa rồi Sở Uyên truyền vào trong cơ thể của Sở Phong một luồng khí tức, đó chính là khí tức Linh Vũ cửu trọng.

Sở Phong hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì, bởi vì toàn bộ Sở gia, ngoại trừ những nhân vật ở thế hệ trước ra thì chưa có ai đạt đến tu vi Linh Vũ cửu trọng, cho nên cái này chính là lợi thế lớn nhất để Sở Uyên tranh giành chức vị gia chủ.

Linh Vũ cửu trọng, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Nguyên Vũ Cảnh rồi.

Cái mà Nguyên Vũ Cảnh nắm giữ không còn là linh khí nữa, mà là nguyên lực.

Một loại năng lực ở trên linh khí rất xa, một cảnh giới hoàn toàn vượt qua hẳn Linh Vũ. Cho đến hôm nay, gia chủ Sở Gia - Sở Nguyên Bá cũng chỉ ở Nguyên Vũ nhất trọng mà thôi.

Mà Sở Uyên có thể ở cái tuổi này mà đã đạt đến Linh Vũ cửu trọng, khoảng cách Nguyên Vũ Cảnh chỉ là một con đường ngắn thôi, Sở Phong thật tâm vì ông mà vui mừng.

- Sở Uyên đại nhân, không xong rồi!

Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp liên tiếp vang lên, một vị đại hán trên mặt đầy vẻ hốt hoảng chạy vào.

- Trương thúc, xảy ra chuyện gì?

Sở Phong biết vị đại hán này, hắn là một hạ nhân của Sở gia.

- Là... Là Sở Phong thiếu gia sao?

Trương thúc nhìn thấy Sở Phong thì trên mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.

Lúc Sở Phong rời khỏi Sở gia thì vẫn là một cậu bé mười hai tuổi, năm năm qua Sở Phong đã thay đổi rất lớn nhưng Trương thúc vẫn loáng thoáng nhận ra Sở Phong.

- Là ta.

Sở Phong gật đầu cười.

- Sở Phong thiếu gia, không tốt rồi, phát hiện mạch khoáng phía sau núi xuất hiện mãnh thú.

- Mãnh thú?

Sở Phong trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi liền chạy như ba về phía sau núi.

Mạch khoáng phía sau núi là tài nguyên vô cùng quan trọng của Sở gia, chỉ có điều phần lớn thợ đào mỏ bên trong mạch khoáng đều là dân thường, coi như có võ giả đi nữa thì thực lực cũng rất thấp.

Sở Phong cũng từng mở mang kiến thức về mãnh thú, cho dù là mãnh thú cấp một yếu nhất cũng không phải thứ mà những thợ mỏ đó có thể đối phó được. Cho nên chỉ cần Sở Phong nghĩ đến những người thợ mỏ kia sắp sửa gặp phải mãnh thú thì căn bản không kịp suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng ngay khi Sở Phong vừa rời đi cũng là lúc mà khóe miệng vị Trương thúc kia lại xuất hiện một nụ cười như đã thực hiện được âm mưu.

- Trương thúc, ngươi vất vả rồi.

Sở Phong rời đi không bao lâu thì Sở Tầm đã đi tới, hơn nữa còn bí mật đưa Trương thúc một ít ngân lượng.

- Hì hì, đây là đều là chuyện phải làm.

Trương thúc tiện tay nhận lấy ngân lượng rồi nói:

- Sở Tầm thiếu gia, mãnh thú đều ở thâm sơn phía sau núi, cậu làm sao mà dẫn bọn chúng đến mạch khoáng được vậy?

- Đây là chuyện bí mật.

- Sở Tầm thiếu gia, đây quả thực là một phương pháp hay nhưng mà những con mãnh thú kia dường như càng ngày càng nhiều, hơn nữa con sau so với con trước càng dọa người hơn, tiểu nhân nghĩ là chúng ta vẫn nên mau chóng qua đó đi.

Trương thúc chợt nhớ tới vừa nhìn thấy mấy con mãnh thú ở vùng lân cận mạch khoáng thì sợ đến tóc gáy dựng đứng cả lên.

- Sợ cái gì, những con mãnh thú phía sau núi mạnh nhất cũng chỉ là mãnh thú cấp ba, Sở Phong hắn dù sao cũng tu luyện ở Thanh Long Tông năm năm, nếu như ngay cả những con mãnh thú như vậy cũng không đối phó được thì chi bằng đâm đầu chết quách cho rồi.

Sở Tầm lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đã mất nhiều công sức như vậy là muốn cho Sở Phong nếm chút đau khổ, bây giờ làm sao có thể đi cứu hắn chứ.

- Nhưng mà Sở Tầm thiếu gia à, nếu như Sở Phong đó thực sự gặp chuyện gì bất trắc, Sở Uyên đại nhân mà tra xét xuống thì sợ rằng sẽ không tốt đâu.

Trương thúc có chút không yên lòng.

- Vậy thì được rồi, chúng ta tới vùng lân cận xem một chút.

Sở Tầm suy nghĩ một lúc, hắn cũng cho rằng những lời Trương thúc nói không phải là hoàn toàn không có lý. Sở Phong chết thì cứ để hắn chết nhưng mà nếu như sau khi Sở Phong chết mà Sở Uyên điều tra hắn cũng có liên hệ thì không hay.

Nhưng mà Sở Tầm cùng Trương thúc vừa mới tiến vào phía sau núi, còn chưa có đến khoáng mạch thì phát hiện Sở Phong đang bị một đám thợ mỏ vây chặt đi đến hướng bọn họ, đồng thời những thợ mỏ kia còn khiêng mấy con quái vật khổng lồ, nhìn kỹ một chút đúng là xác mãnh thú.