Tu La Vũ Thần

Chương 32: Ta nhận thua


- Sở Phong, ta phải làm thịt ngươi.

Đang lúc Sở Tầm vô cùng buồn bực lại nhìn thấy Sở Phong thì giống như là thuốc nổ gặp phải lửa vậy, trong nháy mắt lửa giận tích tụ ở trong lòng bộc phát.

Hắn đem khí tức Linh Vũ ngũ trọng tản ra, cũng không thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh mà giơ nấm đấm lên vọt tới trước Sở Phong, cái loại khí thế này như là hận không thể dùng một quyền đánh chết Sở Phong vậy.

- Ai dám đụng tới đệ đệ của ta?

Nhưng Sở Tầm còn chưa đến gần Sở Phong thì bỗng nhiên một tiếng gào thét truyền tới màng nhĩ của hắn, cùng lúc đó một trận cuồng phong cường đại đập vào mặt hắn, sau đó thổi hắn liên tiếp lùi về sau mấy bước, suýt nữa là té ngã xuống đất.

- Sở Cô Vũ!

Vừa nhìn chăm chú xem như thế nào thì trong lòng của Sở Tầm lập tức vô cùng sợ hãi, bởi vì người thiếu niên anh tuấn đứng bên cạnh Sở Phong chính là đại ca của Sở Phong - Sở Cô Vũ.

Giờ khắc này, lửa giận trong lòng Sở Tầm vốn đang bốc cháy đã tức khắc bị dập tắt, bởi vì hắn đã quá quen thuộc về Sở Cô Vũ, người này chính là người giỏi nhất trong số hậu bối của Sở gia, là người mà hắn không thể trêu chọc.

- Sở Tầm, ngươi hãy nhớ kỹ, nếu như ngươi còn dám ra tay với đệ đệ của ta thì ta liền phế ngươi.

Sở Cô Vũ chỉ vào Sở Tầm, cảnh cáo nói.

Sở Phong nhìn thấy tình huống phát sinh như vậy thì trong lòng vô cùng ấm áp, thời thơ ấu cũng vậy, mỗi khi hắn bị người khác ức hiếp thì người đầu tiên đứng ra bảo vệ hắn chính là đại ca của hắn - Sở Cô Vũ. Chỉ có điều cho đến hôm nay thì hắn càng thêm tín nhiệm đại ca.

- Chao ôi, khí thế thật là bá đạo nha, chỉ qua vài năm không gặp mà hai huynh đệ các ngươi đã kiêu ngạo đến thế sao.

Bỗng nhiên, một giọng nói chanh chua vang lên, mọi người vừa quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy vài tên tiểu bối của Sở gia đã đi tới, mà người cầm đầu đám người đó lại là một người thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo cực kỳ âm hiểm.

Nhìn thấy kẻ này thì mặt mũi Sở Phong cùng Sở Cô Vũ đều biến sắc, trong lòng nổi lên tầng tầng sóng nước.

Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng Sở Phong chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra người này chính là kẻ đã đánh huynh đệ bọn họ ngã xuống đất năm đó, là người đã đem đến cho bọn hắn sự sĩ nhục vô cùng lớn, Sở Hồng Phi.

- Sở Hồng Phi, ngươi quả nhiên đã trở về rồi, món nợ năm đó của chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng rồi.

Sở Cô Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt mơ hồ tóe ra lửa giận.

- Ôi, ngươi ở Lăng Vân Tông vài năm thì tính tình đã kiêu ngạo như vậy sao, ngươi đừng nghĩ mình thực sự là người giỏi nhất trong lớp hậu bối của Sở gia, ngươi từng đánh thắng được ta sao?

Sở Hồng Phi khinh thường nhìn Sở Cô Vũ.

- Ta có phải người giỏi nhất trong lớp hậu bối Sở gia không, ngươi sẽ biết ngay thôi.

Giọng nói của Sở Cô Vũ càng ngày càng lạnh, thậm chí mọi người có thể cảm thấy trong cơ thể hắn tỏa ra hàn khí lạnh đến thấu xương, hắn đang cố nén lửa giận ở trong lòng.

- Không tệ, có chí khí lắm, vậy còn Sở Phong ngươi thì sao?

Sở Hồng Phi nhìn về phía Sở Phong, nói:

- Nghe nói ngươi ở nhị đẳng tông môn như Thanh Long Tông làm đệ tử ngoại môn năm năm? Rốt cuộc là ngươi đần độn đến mức nào chứ, ở cái nơi thối nát đó mà ngươi cũng có thể lưu lại năm năm? Cho dù ngươi không tính là người của Sở gia nhưng dù sao ngươi cũng mang cái danh là người của Sở gia, ngươi như thế không thấy hổ thẹn với những người của Sở gia sao?

- Ta nói với các ngươi, tốt nhất là thời điểm tộc bỉ hai huynh đệ các ngươi đừng gặp phải ta, bằng không ta sẽ giống như bảy năm trước, đánh bọn ngươi đến không bò dậy nổi.

- Còn nữa, ta nói cho các ngươi biết chiếc ghế gia chủ của Sở gia nhất định là của phụ thân ta Sở Nam Sơn, bởi vì ông ấy có một đứa con xuất sắc như Sở Hồng Phi ta.

Nói xong những lời này thì Sở Hồng Phi liền dẫn một đám tiểu bối bên cạnh đi đến chỗ ghi danh tộc bỉ.

Sở Cô Vũ vốn định lên tiếng nhưng cảm thấy có người đang kéo y phục của mình thì quay đầu lại xem thế nào, hóa ra là Sở Phong.

- Đại ca à! Đối với loại người như vậy không cần nói nhiều làm gì, ở tộc bỉ cứ đem hắn đánh ngã mới là phương pháp tốt nhất.

Sở Phong bình tĩnh nói.
Sở Cô Vũ nhìn thấy Sở Phong như vậy thì vô cùng sửng sốt, trong ngực hắn sản sinh ra một cảm giác vô hình, hắn luôn cảm thấy đệ đệ của mình không còn giống như lúc trước, nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn không thể nói rõ, dường như cả người Sở Phong đã lột xác, thay đổi có chút sâu không lường được.

Sau khi Sở Nguyên Bá nói mấy lời giải thích khách sáo thì đám tiểu bối của Sở gia bước vào Diễn Võ Trường, trận so tài đầu tiên của tộc hội cũng bắt đầu.

Sở Phong cầm con số bốc thăm đi lên đài thi đấu số năm, mà khi hắn vừa mới bước lên đài thi đấu thì một số giọng nói châm chọc vang lên.

- Đó không phải là Sở Phong sao, tiên tiểu tử này làm đệ tử ngoại môn Thanh Long Tông năm năm, rốt cuộc năm nay đã cũng tiến vào nội môn rồi ư?

- Cho dù có tiến vào nội môn cũng là đồ phế vật, vậy mà còn dám tham dự tộc bỉ, hắn thực sự là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì mà.

- Như thế này không phải là vừa đúng lúc để chúng ta cho hắn vài bài học kinh nghiệm sao, vừa vặn khiến Sở Uyên biết rõ đứa con trai của hắn rốt cuộc có phải đồ phế vật hay không.

Những người nhận biết Sở Phong phần lớn là người của Sở gia, mà những người dám lên tiếng chê bai Sở Phong đều là những người có chút thân phận ở Sở gia, bọn chúng không chỉ hy vọng Sở Phong xấu mặt mà càng hy vọng Sở Uyên xấu mặt.

- Sở Phong, đúng là ngươi.

Đúng lúc này, một thân ảnh cũng bước lên đài thi đấu.

Sở Phong nhìn người này đang đứng cách đó không xa hồi lâu cũng không nói gì, không ngờ lại là một kẻ oan gia, Sở Chân.

Chỉ có điều, so với Sở Phong thì sắc mặt của Sở Chân đã cực kỳ khó coi, khóe miệng co giật liên hồi, thầm mắng mình sao lại xui xẻo như vậy, mới trận đầu tiên đã đụng phải Sở Phong.

- Sở Chân, ta nhớ không lầm thì hai ngày trước tên tiểu tử này vừa mới đột phá Linh Vũ tứ trọng, xem ra Sở Phong phải nếm chút cực khổ rồi.

Khi đám người Sở gia không nắm rõ tình huống nhìn thấy Sở Chân cùng Sở Phong đối đầu thì trong lòng đều mừng thầm, bọn họ đều cho rằng Sở Chân muốn đối phó Sở Phong nhất định dễ dàng như ăn một bữa sáng vậy.

Hơn nữa, hai huynh đệ Sở Chân từ bé đã không thích Sở Phong, bọn họ đều tin rằng, nếu như Sở Chân mà xuất thủ thì chắc chắn sẽ không nương tình, cho nên bọn họ đều rất mong chờ được nhìn thấy Sở Phong bị ngược đãi điên cuồng.

- Ta nhận thua!

Nhưng vào lúc này trên đài thi đấu, Sở Chân lại giơ tay phải lên, hô to một tiếng, dĩ nhiên là nhận thua.

- Sở Chân, tên tiểu tử thúi ngươi nói cái gì đó, còn chưa thi đấu đã nhận thua?

Cách đó không xa truyền đến một tiếng quát chói tay, là phụ thân của Sở Chân.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân, mặt mũi Sở Phong xuất hiện biến đổi khác thường, nhưng hắn vẫn cắn răng, xoay người đi xuống võ đài.

- Đây... Chuyện gì xảy ra?

Tình huống này khiến mọi người ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, nhận thua? Mà tình huống này rất ít xảy ra ở tộc bỉ của Sở gia, hơn nữa còn xảy ra trên người của Sở Chân, mà đối thủ của hắn còn là Sở Phong?

Sao có thể chứ? Sở Chân có phải choáng váng đến ngu rồi không? Hay đầu óc hắn có vấn đề, cuối cùng thì đây là tình huống gì?

Những kẻ không biết rõ chân tướng cũng im lặng không nói gì, tuy rằng bọn họ không hiểu Sở Chân vì sao lại làm như vậy, nhưng hành động của Sở Phong đã hoàn toàn khiến bọn hắn kinh ngạc.

Ngay cả Sở Nguyên Bá đang ngồi ở ghế chủ trì cũng khẽ nhíu mày, từ trong ánh mắt rắn rỏi của ông có thể nhìn ra đầu óc lão nhân gia cũng chứa đầy sương mù.

- Ván này, Sở Phong thắng.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì Sở Phong quả thực đã thắng, mặc dù là tình huống vừa rồi khiến mọi người cảm thấy không hiểu tại sao nhưng Sở Phong thực sự đã trở thành người đầu tiên chiến thắng trận tộc bỉ này.

Sau khi trận đấu kết thúc thì Sở Phong rất nhanh đã được xếp vào một võ đài khác, đối thủ của Sở Phong cũng vừa mới chiến thắng đối thủ, nhưng khi Sở Phong vừa nhìn thấy người này thì không nhịn được cười, bởi vì người này chính là Sở Thành, đại ca của Sở Chân.

Giờ khắc này, sắc mặt hắn trắng bệch, môi phát ra âm thanh, trong lòng thì thầm mắng hai huynh đệ bọn chúng chắc là xui xẻo tám kiếp dồn lại nên cả hai đều đụng phải tên sát tinh này.

Mặc dù trong lòng hắn cực kỳ khó chịu nhưng đã từng chịu thua thiệt trong tay của Sở Phong nên hắn cũng không muốn lại đánh nhau với Sở Phong. Sau khi hắn suy nghĩ một lúc thì làm ra một động tác khiến mọi người Sở gia đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

- Ta nhận thua!!