Tu La Vũ Thần

Chương 35: Hứa Thiên Nhất


Trên đài thi đấu, huynh đệ hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Sở Phong có chút khó coi, trên mặt Sở Cô Vũ tràn đầy ý cười.

Hai người đều không lên tiếng, dường như đang dùng ánh mắt truyền tin cho nhau.

Sở Cô Vũ vì Sở Phong mà cảm thấy cao hứng, Sở Phong có thể ở tuổi này mà đạt đến Linh Vũ lục trọng, chỉ nói riêng về tố chất đã vượt qua hắn.

Bỗng nhiên, Sở Cô Vũ khẽ nhếch miệng cười, muốn quay đầu về phía trưởng bối Sở gia đứng dưới đài nói gì đó.

- Ta nhận thua!

Nhưng khi ba chữ này vang lên cũng là lúc nụ cười trên môi Sở Cô Vũ đông cứng. Tuy rằng hắn muốn nói ra ba chữ này nhưng mà ba chữ vừa vang lên không phải do hắn nói ra.

- Đệ đệ...

Sở Cô Vũ nhìn về phía Sở Phong, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, hắn vốn định đem cơ hội này để lại cho Sở Phong nhưng hắn thế nào cũng không ngờ lại bị Sở Phong giành trước một bước.

Sắc mặt Sở Phong đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, điềm tĩnh đi đến bên cạnh Sở Cô Vũ, nói:

- Chớ để ý, đệ chẳng qua chỉ cảm thấy, đều là nhất đẳng tông môn nên huynh thích hợp cùng hắn giao thủ hơn đệ. Hãy đánh bại hắn, rửa mối nhục của huynh đệ chúng ta năm đó. Đánh hắn, cho hắn biết ai mới là đệ nhất trong lớp người trẻ tuổi Sở gia!

Sở Phong nói xong những lời này thì liền tiêu sái đi xuống võ đài, nhưng không thể nghi ngờ hành động này của hắn lại lần nữa dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Có người cho rằng Sở Phong xem trọng tình nghĩa, muốn cho đại ca hắn một cơ hội.

Nhưng cũng có người cho rằng Sở Phong là biết tự lượng sức mình, biết mình không phải là đối thủ của Sở Cô Vũ và Sở Hồng Phi, cho nên mới bỏ đi.

Nhưng bất luận người ngoài phỏng đoán ra sao thì trong lòng Sở Cô Vũ vô cùng rõ ràng, hắn hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của đệ đệ.

Sau khi Sở Phong nhận thua thì trận tộc bỉ này đã đến hồi cuối, Sở Cô Vũ và Sở Hồng Phi đều là Linh Vũ lục trọng, đều bái nhập nhất đẳng tông môn, không có bất kỳ lo lắng gì khác, cuối cùng bọn họ đã trở thành đối thủ của nhau.

Mà trận tộc bỉ này cũng là thời khắc khiến người khác kích động nhất, hầu như ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở trên người của hai vị thiếu niên này, sau trận đánh cuối cùng này thì bọn họ sẽ biết được ai sẽ là đệ nhất trong lớp người trẻ của Sở gia.

- Vù vù.

Hai người giao thủ, đủ loại vũ kỹ hoa mắt được bọn họ phát huy cô cùng nhuần nhuyễn.

Không hổ danh là đệ tử nhất đẳng tông môn, không những nắm giữ vũ kỹ mạnh mẽ mà kỹ xảo chiến đấu cũng là hạng nhất.

Lúc bọn họ tung ra chiêu thức hoa mỹ thì kình phong nổi lên vô cùng mạnh mẽ làm cho mọi thứ trên võ đài bay tán loạn, hai người quả thực là khiến cho mọi người có cảm giác như xem thịnh yến.

- Đại ca, huynh nhất định phải thắng.

Nhưng khi mọi người đang thưởng thức với vẻ mặt biểu cảm rất thích thú thì cũng là lúc trong nội tâm của Sở Phong vô cùng hy vọng Sở Cô Vũ có thể thắng lợi.

Bởi vì đánh trận này không chỉ vì tranh đoạt danh lợi, càng đại biểu cho Sở Cô Vũ và Sở Phong trả được món nợ năm đó bị Sở Hồng Phi làm nhục, mà nỗi nhục ấy vẫn còn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hai người khó có thể xóa nhòa.

- A A ~~~~

- Ầm~~~

Nhưng khi Sở Hồng Phi tung ra một quyền rất mạnh, đánh Sở Cô Vũ rớt xuống đài, miệng phun máu tươi thì toàn bộ hy vọng của Sở Phong đều tiêu tan hết.

- Đại ca.

Sở Phong giống như điên chạy về phía Sở Cô Vũ, hắn rất sợ đại ca của mình gặp chuyện không may. Mà khi hắn đi tới bên cạnh Sở Cô Vũ thì hắn cảm thấy Sở Cô Vũ đang lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt lại chảy ra hai hàng lệ, vô cùng áy náy nói với Sở Phong:

- Đại ca vô dụng để cho đệ thất vọng rồi.

Sau khi nói xong thì Sở Cô Vũ nhắm hai mắt lại, cuối cùng ngất đi, mà khi Sở Phong nhìn thấy thương thế đại ca nặng như vậy thì tức khắc hoảng hốt.

- Chậc chậc, ta nói rồi, vào thời điểm tộc bỉ, hai huynh đệ các ngươi tốt nhất là đừng gặp phải ta, bằng không thì đừng có trách ta đánh các ngươi không bò dậy nổi. Thế nào, ta nói có đúng hay không? Ta nói được thì nhất định sẽ làm được.

Sở Hồng Phi đứng trên võ đài cười mỉa mai nhìn về phía Sở Phong, trong giọng nói tràn đầy ý tứ châm chọc.

- Đồ khốn nạn, ta muốn phế ngươi!
Sở Phong thấy vậy thì nổi điên giống như mãnh hổ, vừa nói chuyện vừa muốn nhảy lên đài cao cùng Sở Hồng Phi tranh cao thấp.

- Phong nhi dừng tay.

Sở Phong còn chưa có nhảy lên thì một bàn tay với lực đạo vô cùng mạnh mẽ nắm chặt lấy bả vai của Sở Phong, Sở Phong quay đầu lại xem là ai, hóa ra là phụ thân hắn - Sở Uyên.

- Thắng thua đã định, đừng khiến cho người khác chê cười.

Sở Uyên nhìn rất bình tĩnh nhưng Sở Phong có thể từ trong mắt ông ấy nhìn ra được thời khắc này, Sở Uyên có bao nhiêu phẫn nộ.

Đúng là con trai mình bị người khác đánh thành bộ dáng này thì phụ thân nào mà có thể không nổi giận chứ, nhưng mà trong trường hợp này Sở Uyên nhất định phải kiềm chế tâm tình của mình.

- Đúng vậy, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời phụ thân của ngươi đi, bằng không thì coi chừng phụ thân ngươi sẽ bỏ lỡ dịp may ngồi lên chức vị gia chủ đó.

Sở Hồng Phi tiếp tục giễu cợt.

- Hồng Phi, ta khuyên con nên bớt lời đi, tích chút chút công đức.

Đối mặt với Sở Hồng Phi cuồng ngạo như vậy thì sắc mặt của Sở Uyên đã trở nên vô cùng khó coi.

- Ngũ bá, con nói không đúng sao? Có câu thắng làm vua thua làm giặc, lấy tư cách người thắng cuộc sỉ nhục người thất bại, đây cũng là quyền hạn của ta.

Sở Hồng Phi xem thường nói.

- Được rồi ngũ bá, con đoán là bá đã bỏ lỡ chiếc ghế gia chủ rồi.

- Đừng nóng giận, muốn trách thì chỉ có thể trách hai đứa con bá bất tài thôi, nếu như bọn chúng có thể đánh bại ta thì có lẽ vị trí gia chủ này thật sự là của bá rồi.

- Chỉ có điều đáng tiếc là hiện tại, người thắng là Sở Hồng Phi con chứ không phải là hai đứa con của bá, ha ha...

Sở Hồng Phi mang theo tiếng cười ngông cuồng đi càng ngày càng xa.

Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong rất giận dữ nhưng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, món nợ mà Sở Hồng Phi thiếu, hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, nhưng không phải là bây giờ bởi vì hắn không thể phá hư quy tắc của tộc hội.

Nhất là lúc phụ thân hắn tranh cử chức vị gia chủ tới thời kỳ mấu chốt, hắn tuyệt đối không thể mang đến cho Sở Uyên bất kỳ gánh nặng nào.

Cứ như vậy, tộc hội kết thúc, Sở Hồng Phi trở thành người thắng trận tộc bỉ, đồng thời cũng được công nhận là người giỏi nhất trong đám hậu bối Sở gia.

Sở Hồng Phi cùng với phụ thân hắn nghiễm nhiên trở thanh người chiến thắng lớn nhất trong lần tộc hội này. Mọi người đều cho rằng sau khi Sở Hồng Phi giành được đệ nhất danh trong tộc hội thì Sở Nam càng có khả năng giành được vị trí gia chủ càng lớn hơn nữa.

Mà trên thực tế cũng đúng như thế, Sở Nguyên Bá tự mình cầm phần thưởng đệ nhất danh của tộc hội trao tặng cho Sở Hồng Phi, hơn nữa còn cho phép Sở Hồng Phi ngồi cạnh hắn xem tiếp diễn biến của tộc hội, trong ánh mắt ông tràn đầy vẻ cưng chìu.

- Tiểu bối của Sở gia cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà đáng tiếc là cuối cùng cũng chỉ giới hạn ở Sở gia mà thôi.

Nhưng khi Sở gia sắp tuyên bố tộc bỉ của lớp tiểu bối Sở gia kết thúc thì đột nhiên một giọng nói tràn đầy ý tứ mỉa mai vang lên.

Chờ khi mọi người đưa mắt nhìn lại thì tất cả đều vô cùng sửng sốt, chỉ thấy một nơi nào đó trên khán đài có một gã thiếu niên đang đứng thẳng người.

Chỉ có điều dáng dấp vị thiếu niên đó nhiều nhất chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi nhưng lại có một đôi mắt vô cùng sắc bén, lúc này hắn đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hồng Phi.

- Ngươi là ai mà dám ở Sở gia ta diễu võ giương oai chứ.

Có người lớn tiếng hỏi.

- Ta là nội môn đệ tử của nhất đẳng tông môn, người Hứa gia ở Lâm Trấn, con của Hứa Cường - Hứa Thiên Nhất. Còn nữa, ta tới đây không phải muốn giương oai mà muốn cùng đám người cùng thế hệ của Sở gia so tài một lần, lãnh giáo một chút mà thôi.

Hứa Thiên Nhất tiêu sái đi xuống khán đài, bước lên một võ đài.

- Hứa Cường, ngươi còn dám nói là ngươi không phải tới quấy rối à, xem ngươi dạy con trai ngoan như thế nào.

Thấy Hứa Thiên Nhất lại công khai thách đấu tiểu bối Sở gia thì các trưởng bối của Sở gia cực kỳ không vui, đem từng mũi dùi chỉa về phía Sở Cường.

- Các ngươi khẩn trương cái gì chứ, con trai ta nói rất rõ ràng chỉ là so tài luận bàn thôi mà, cũng đâu phải quyết đấu sống chết đâu. Chỉ có điều nếu như trong lòng các ngươi cho rằng tiểu bối của Sở gia ngươi không có tài cán gì nên không thể nào thắng nổi con trai ta - Hứa Thiên Nhất thì ngược lại chúng ta sẽ rời đi.

Hứa Cường cười nói.

Mà hắn nói như vậy là muốn đẩy Sở gia vào đường cùng, nếu không chịu ứng chiến thì ngày sau nhất định sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người, cho nên trước mắt chỉ có một con đường có thể chọn mà thôi.