Tu La Vũ Thần

Chương 46: Gia nhập Dực Minh


- Này, uống chén trà cho đỡ sợ!

Tô Nhu cầm một chén trà thơm phức đưa cho Sở Phong.

- Cảm tạ Tô Nhu trưởng lão, ta thật sự có chút khát.

Sở Phong nhận lấy chén trà thơm ngát, uống một hơi cạn sạch, còn chưa đã khát nói:

- Còn nữa không?

- Còn.

Tô Nhu liên tục rót cho Sở Phong mấy chén, Sở Phong đều uống một hơi cạn sạch. Ước chừng sau khi uống sạch bình trà thơm ngát hắn mới thỏa mãn lau miệng, đồng thời còn vỗ vỗ vào bụng, vẻ rất thỏa mãn.

Tô Nhu nhìn Sở Phong như vậy thì vô cùng kinh ngạc:

- Tên tiểu tử này đâu giống như bị hoảng sợ chứ, rõ ràng chỉ khát nước thôi.

Nhưng mà chỉ cần Tô Nhu nghĩ đến một thiếu niên còn nhỏ tuổi như vậy mà đối mặt với loại uy hiếp đáng sợ thế vẫn không sợ hãi, lòng can đảm như vậy quả thực khiến cho nàng nhìn với cặp mắt khác, mà càng như vậy thì nàng càng cảm thấy hôm nay nàng đã cứu đúng người rồi.

- Tô Nhu trưởng lão, cảm ơn người đã ra tay, nếu không thì e rằng cái mạng nhỏ này của Sở Phong đã không còn rồi.

Sở Phong đứng dậy, chân thành nói cảm ơn.

Tuy rằng hắn cũng đoán được Tô Nhu cứu mình rất có thể là bởi vì muốn lôi kéo hắn, nhưng mà dù sao thì người ta cũng cứu mình, nếu nói là hắn không cảm kích thì thuần túy là tự gạt mình thôi.

- Cảm ơn cái gì, chuyện này vốn là Lưu Mang không đúng trước, ta thân là trưởng lão Thanh Long Tông thì việc bảo vệ ngươi là chuyện nên làm, huống chi ngươi là lại là một đệ tử ưu tú khó gặp.

Tô Nhu cười ngọt ngào, sau đó chìa tay trước mặt Sở Phong nói:

- Nếu như ngươi đã nắm vững được Lôi Đình Tam Thức thì nên giao ra đi chứ, loại vũ kỹ này tuyệt đối không được truyền ra ngoài.

- Hả? Tô Nhu trưởng lão, thực không dám giấu giếm người Lôi Đình Tam Thức kia ta chỉ mới nắm được tới thức thứ hai, cho đến tận bây giờ ta còn chưa thể lĩnh ngộ được thức thứ thứ ba.

Sở Phong thò tay vào ngực lấy Lôi Đình Tam Thức ra, nhưng trông hắn có chút không nỡ.

Tô Nhu thu lại Lôi Đình Tam Thức, vừa cười vừa nói với Sở Phong:

- Kỳ thật ta không nói gạt ngươi, Lôi Đình Tam Thức này ngoại trừ sư tổ lập phái ra thì cho đến bây giờ cũng không có người nào lĩnh hội được thức thứ ba, cho nên ngươi luyện đến thức thứ hai cũng coi như là đại thành rồi.

- Hả?

Vừa nghe Tô Nhu nói vậy thì trong lòng Sở Phong mừng thầm, bởi vì dường như hắn mơ hồ cảm nhận được chút cơ hội đột phá thức thứ ba, chỉ là hắn chưa triệt để ngộ ra thôi.

Tuy nhiên Sở Phong luôn cảm thấy rằng sẽ có một ngày hắn có năng lực lĩnh ngộ hoàn toàn, mà khi đó ngoài Thanh Long Đạo Nhân ra thì hắn chính là người duy nhất nắm thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức.

Sau đó Tô Nhu trò chuyện với Sở Phong một chút, nhưng tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm của trưởng lão đối với đệ tử, chẳng hề đề cập đến chuyện lôi kéo Sở Phong cả.

Sau khi rời khỏi Trưởng Lão Đường thì trong lòng Sở Phong có một nhận định, tuy rằng Tô Nhu kia nhìn ôn nhu hơn so với Tô Mỹ nhưng tâm cơ của nàng lại sâu hơn Tô Mỹ rất nhiều.

- Này, cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi.

Sở Phong vừa mới bước ra khỏi cửa chính Trưởng Lão Đường thì liền nghe giọng nói ngọt ngào của Tô Mỹ.

Quay đầu nhìn lại, Sở Phong chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp tựa như hồ điệp đang bước đến gần mình, chính là muội muội của Tô Nhu - Tô Mỹ.

- Lần này, may mà có ngươi.

Sở Phong mỉm cười nói, hắn biết Tô Nhu có thể ra tay tương trợ chắc chắn bị nha đầu này quấy rối, ít nhất thì nàng đã đi thông báo tin tức.

- Ôi, không ngờ là ngươi còn có chút lương tâm nha, nhưng mà nếu như ngươi muốn tạ ơn thì cũng không thể nói suông vậy được, ít nhất thì ngươi cũng phải bày tỏ chút thành ý chứ?
- Hay là ta hôn ngươi một cái nha?

- Cút ngay!

- Được rồi, vậy ta chịu thiệt một chút cưới ngươi nha.

- Cút ngay lập tức!

Tô Mỹ bị Sở Phong chọc tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Mặc dù nàng biết Sở Phong vô liêm sỉ nhưng nàng không nghĩ đến hắn lại mặt dày mày dạn đến như vậy, nàng dứt khoát không để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.

Sở Phong thấy Tô Mỹ mặt đỏ phừng phừng bỏ chạy thì hắn nở nụ cười xấu xa, tuy rằng hắn không dám trêu chọc Tô Nhu nhưng nha đầu này thì đương nhiên là hắn dám rồi.

Chỉ có điều sau khi cười xấu xa xong thì Sở Phong vẫn cứ đuổi theo Tô Mỹ, cười hì hì, nói:

- Ta gia nhập Dực Minh thì thế nào?

- Thật sao?

Tô Mỹ nghe Sở Phong nói thế thì lập tức dừng bước, ngước cặp mắt to long lanh nước nhìn chằm chằm vào Sở Phong, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

- Đương nhiên là thực rồi, ta thiếu hai tỷ muội các ngươi một cái ân tình, sớm muộn gì Sở Phong ta cũng sẽ trả, mà chuyện này không tính là báo đáp, chỉ là thỏa ý nguyện của ngươi thôi.

Lời Sở Phong nói là thật lòng, tuy rằng Tô Mỹ coi trọng tiềm lực của hắn nhưng hôm nay hắn không là cái gì ở nội môn này cả.

Lần này, nếu như không phải người ta giúp mình thì ngay cả cái mạng nhỏ này của hắn cũng bị mất rồi. Làm người chịu ân phải biết báo, Sở Phong lại là loại người như vậy.

Ban đầu Sở Phong cự tuyệt Long Hổ huynh đệ là vì lo lắng thiên phú của mình bị bại lộ, nhưng mà hiện tại đã bại lộ mất rồi. Ngày ấy, Sở Phong cự tuyệt Tô Mỹ là vì không thích bị Tô Mỹ ép buộc.

Lấy thực lực của hắn, ở nội môn này đúng là không có cách nào bảo vệ được đám người Sở Nguyệt. Cho nên hiện tại, quyết định gia nhập vào Dực Minh đối với hắn là trăm lợi một hại, thậm chí còn có trợ giúp rất lớn đối với việc phát triển sau này của Sở gia.

Bởi vì Sở Phong mơ hồ cảm thấy bối cảnh của Tô Mỹ và Tô Nhu thật sự không đơn giản, phải nói là Tô gia kia thật sự không đơn giản.

Gia tộc có cất giấu Huyền Công tuyệt đối không phải là thế lực thường, ít nhất có thể sánh ngang với Thanh Long Tông.

Cho nên hắn cho rằng sở dĩ hai tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ đến đây là để tìm kiếm người có năng lực, lôi kéo về gia tộc của bọn họ.

Tựa như việc Lưu Thừa Ân kia hỏi Tô Nhu vì sao nàng có thực lực như vậy mà còn muốn ở lại nội môn mà không đi làm hạch tâm trưởng lão. Đó là bởi vì đệ tử hạch tâm rất khó lôi kéo, nhưng nội môn đệ tử phần lớn là người mới nên ngược lại dễ dàng bị quyến rũ hơn, dễ dàng lôi kéo hơn.

Nói cho cùng là hai tỷ muội bọn họ đang vì gia tộc của mình mà bồi dưỡng thế thực, mà Sở Phong đã quyết định gia nhập vào gia tộc của bọn họ.

- Coi như là ngươi còn chút lương tâm.

Tô Mỹ thấy Sở Phong thực sự đáp ứng thì cười ngọt ngào một tiếng, nói với Sở Phong:

- Vừa vặn ngày may, Dực Minh chúng ta có một nhiệm vụ, ngươi cũng tham gia đi.

- Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì mà yêu cầu nhiều người như vậy cùng tham gia?

Sở Phong tỏ vẻ không hiểu, căn cứ vào tố chất của Dực Minh thì mỗi người đều có thực lực đơn độc thực hiện nhiệm vụ cấp cao, làm sao phải cần hắn cùng với cả đội tham gia vào chứ?

- Ngươi cho rằng là loại nhiệm vụ rác rưởi ở Nhiệm Vụ Đường? Nói cho ngươi biết, Dực Minh ta chưa bao giờ đi làm loại nhiệm vụ rác rưởi đó cả, nhiệm vụ mà chúng ta làm không dễ dàng như nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm đâu, cho nên ngươi tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt.

- Mặc khác, phần thưởng của nhiệm vụ này vô cùng hậu hĩnh, bởi vì phần thưởng này không phải đặt ra cho người khác mà nhiệm vụ dành riêng cho chúng ta.

- Ta đi, mà các ngươi không phải là tổ chức thành đoàn để đi cướp của giết người đó chứ?

Sở Phong cười nói.

- Cút đi, trưa ngày mai đến nơi này gặp ta, ngoài ra đừng mặc y phục của Thanh Long Tông.

Tô Mỹ cầm một tờ giấy cùng với một huy chương đưa cho Sở Phong, trên tờ giấy kia viết địa điểm gặp gỡ ngày mai, còn huy chương đó chính là dấu hiệu của Dực Minh.