Tu La Vũ Thần

Chương 49: Linh sư


Khương Thị Hoàng Triều tọa lạc tại Cửu Châu Đại Lục, mặc dù không can thiệp vào việc khuếch trương thanh thế của các thế lực khắp nơi, nhưng vẫn luôn được công nhận là bá chủ của Cửu Châu Đại Lục. Đó cũng là lý do mà hàng năm, thế lực khắp nơi phải cung phụng cho nó, bằng không thì chắc chắn gặp phải tai họa diệt môn.

Hơn nữa Khương Thị Hoàng Triều đó tự xưng là hoàng tộc, tự cho mình siêu phàm, không phải tất bất cứ ai cũng có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.

Lấy thanh thế của Thanh Châu mà nói thì chỉ có đệ nhất tông môn - Lăng Vân Tông mới có tư cách bái kiến Khương Thị Hoàng Triều.

Về phần cống phẩm thì tất cả tông môn sẽ đem cống phẩm đến giao cho Lăng Vân Tông đem đi cống nạp cho Khương Thị Hoàng Triều.

Cho nên đối với Sở Phong mà nói thì Khương Thị Hoàng Triều chính là một huyền thoại, căn bản không thể nào chạm tới. Trên thực tế thì ngay cả cường giả Huyền Vũ Cảnh hắn cũng chưa từng gặp qua. Mà cái gọi là Nguyên Dược, Huyền Dược hay là Linh Dược cũng giống vậy.

Giống như tu luyện Linh Vũ Cảnh dùng Linh Dược, tu luyện Nguyên Võ Cảnh thì cần dùng Nguyên Dược, còn Huyền Vũ Cảnh thì dùng Huyền Dược.

Ngược lại với Linh Dược, Nguyên Dược và Huyền Dược tương đối ít ỏi, trân quý hơn nhiều, nhất là Huyền Dược, nếu như bất kỳ ai sở hữu một gốc thì không thể nghi ngờ người đó chính là phú giáp một phương.

Giờ đây lại có chuyện tốt như vậy tự tìm đến cửa, Sở Phong đương nhiên vô cùng kích động, tuy nhiên hắn cũng rất lo lắng, một chỗ như thế làm sao đến phiên bọn hắn cướp được chứ?

- Tô Mỹ, lấy thực lực của chúng ta thì hẳn là không có cách nào mở mộ phần của cường giả Huyền Vũ Cảnh ra được?

- Nghĩ gì thế, ngươi cho rằng tin tức như thế chỉ có mình chúng ta biết sao? Một tòa mộ phần của cường giả Huyền Vũ Cảnh xuất thế tất nhiên sẽ hấp dẫn thế lực khắp nơi đến, nên sẽ có rất nhiều cường giả đi trước mở ra. Còn chúng ta chỉ là đến góp vui, chia chút canh thừa cơm cặn, Huyền Dược hay Nguyên Dược gì đó thì không cần nghĩ đến. Nếu có thể lấy chút ít Linh Châu đã là lợi lớn rồi.

ngantruyen.com Tô Mỹ giải thích.

- Hóa ra là như vậy, thế thì mộ địa đó rốt cuộc ở đâu?

Sở Phong hỏi lớn.

- Nghe nói là ở sa mạc hoang dã, còn về vị trí cụ thể thì không ai biết được. Nhưng căn cứ theo tin tức điều tra được thì mấy ngày tới tin tức về mộ phần sẽ được công bố ở Cổ Thành.

- Đương nhiên cái gọi là công bố đó không phải là công bố tin tức với tất cả mọi người mà bản đồ mộ địa sẽ được bán ra, mỗi tấm trị giá tám mươi gốc Tiên Linh Thảo. Mà tám mươi gốc Tiên Linh Thảo này, chúng ta mỗi người xuất ra mười gốc, vừa vặn đủ!

Tô Mỹ giải thích.

- Mắc như vậy sao? Ta không có!

- Lần trước chẳng phải ngươi lấy từ ta rất nhiều sao?

- Ta đã dùng hết rồi.

- Ngươi là heo à, sao lại lãng phí như vậy chứ? Ngươi hấp thụ hết sao?

- Cái này...

Sở Phong không biết nói gì, hắn không thể nói với Tô Mỹ là mặc dù hắn không có tu luyện qua Huyền Công nhưng trong cơ thể hắn lại tồn tại Thần Lôi, bất kể có đưa hắn bao nhiêu linh dược thì hắn đều có thể luyện hóa toàn bộ, hơn nữa tuyệt đối không phí phạm chút nào, có thể hấp thu trăm phần trăm.

- Quên đi, phần này ta sẽ giúp ngươi nhưng mà sau này phải trả lại cho ta.

Tô Mỹ nhìn Sở Phong khóc than, bất đắc dĩ bĩu môi.

- Hắc hắc, vậy thì đa tạ.

Sở Phong cười hắc hắc nói, mộ địa cường giả Huyền Vũ Cảnh? Hắn thực sự rất mong đợi.

Đám người một mạch đi về phía trước, cuối cùng trước buổi trưa cũng đi vào sa mạc hoang dã, hơn nữa nhanh chóng đi đến Cổ Thành Hoang Dã đó.

Tương truyền Cổ Thành hoang dã này đã có lịch sử mấy nghìn năm, một cục gạch, một miếng ngói đều rất cũ nát rồi, dường như chỉ cần đụng nhẹ vào thì sẽ sụp đổ vậy.

- Đây chính là Cổ Thành Hoang Dã sao, quá cũ nát đi, nếu như ngày nào đó có gió bão thì e rằng cả tòa thành sẽ đổ nát mất. Một nơi như thế mà cũng có nhiều người sinh sống vậy sao?

Nhìn tòa Cổ Thành cực lớn có vẻ đã cũ nát rồi nhưng trên không trung lại mịt mù khói bếp, từ đó Sở Phong có thể khẳng định có không ít người sinh sống trong Cổ Thành này.

Nhưng mà Sở Phong thực sự không nghĩ ra được tại sao một tòa thành cũ nát lại có nhiều người sinh sống trong đó như vậy, kiến trúc trong đó đã rất cũ rồi nên bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, chắc chắn sống ở đây rất nguy hiểm.
- Ngươi biết cái gì, mỗi cục gạch; mỗi miếng ngói ở Cổ Thành đều được Linh Sư bố trí kết giới. Đừng nói là gió bão, coi như là cao thủ Nguyên Vũ Cảnh dốc toàn lực công kích cũng không thể nào làm tổn hại đến một cục gạch hay một miếng ngói trong đó được.

- Lợi hại như vậy sao?

Đầu tiên Sở Phong cảm thấy rất ngạc nhiên, sau đó hỏi tới:

- Linh Sư là gì? Còn kết giới là cái gì nữa?

Mà Sở Phong vừa nói ra lời này thì Tô Mỹ nhìn về phía hắn với ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, thậm chí mấy người khác cũng nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.

- Thực là một tên nhà quê.

Cổ Vân Phong hừ lạnh một tiếng, nói.

- A, Sở Phong huynh đệ, Linh Sư chính là một loại nghề nghiệp cao quý, là loại người mà chúng ta không có cách nào chạm tới được.

Ngược lại với Cổ Vân Phong, người thiếu niên tên Bạch Đồng cười cười, giải thích.

- Giới Linh Sư nắm giữ một loại năng lực tên là kết giới, kết giới đó rất kiên cố, là thủ đoạn phòng ngự vô cùng lợi hại. Hơn nữa giới linh sư đều có thiên phú tu võ cực cao, mỗi người đều là kỳ tài tu võ, thực lực rất mạnh. Cộng thêm bọn họ còn có khả năng nhìn thấu rất cường đại, cùng với năng lực tạo kết giới, trong số những võ giả cùng giới thì bọn họ hầu như là vô địch.

- Mặc khác giới Linh Sư đều có chỗ độc đáo riêng, mỗi Linh Sư đều là đối tượng mà các thế lực ở khắp nơi cực lực mời chào. Bởi vì thế lực nào có Linh Sư thì lực phòng ngự của tông môn đó sẽ tăng vọt, mà Thanh Long Tông chúng ta cũng đã ra một cái giá rất cao để mời một vị Linh Sư.

- Ô? Bọn họ đã lợi hại như vậy thì sao Bạch huynh còn nói là Linh Sư là thế lực mà chúng ta không thể nào chạm tới chứ?

Sở Phong tò mò hỏi tiếp.

- Ha ha, đó là bởi vì bất cứ người nào đều có thể tu võ thế nhưng muốn trở thành Linh Sư thì phải có đủ Tinh Thần Lực, mà Tinh Thần Lực này chính là cái mà vạn người không có một, người bình thường hiển nhiên không có cách nào chạm đến. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Linh Sư có địa vị cao như vậy.

Bạch Đồng tiếp tục giải thích.

- Có sẵn Tinh Thần Lực sao?

Nghe được câu đó, Sở Phong không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Mỹ, hắn dường như đã hiểu tại sao nha đầu này phải lôi kéo hắn.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Cho dù ngươi có Tinh Thần Lực mà không được Linh Sư đồng ý dạy ngươi phương pháp tu luyện thì cả đời ngươi không có cách nào trở thành Linh Sư.

Tô Mỹ dường như biết Sở Phong đang suy nghĩ gì nên bĩu môi nói.

- Không phải là Bạch huynh có nói là Thanh Long Tông ta có mời một Linh Sư sao?

Sở Phong cười hắc hắc nói.

- Ngươi nói cái tên trưởng lão Gia Cát sao? Đừng hòng mơ tưởng, lão gia hỏa kia rất cổ quái, chưa bao giờ thu nhận đệ tử. Trong Thanh Long Tông có một đệ tử hạch tâm sở hữu Tinh Thần Lực muốn bái hắn làm sư phụ, học phương pháp tu luyện kết giới, nhưng lại bị hắn xem như nô lệ sai bảo một năm, đến bây giờ vẫn chưa học được gì cả.

Tô Mỹ tiếp tục đả kích Sở Phong.

- Đúng vậy, sở dĩ Linh Sư cao quý như vậy là bởi vì số lượng Linh Sư rất ít ỏi. Trừ phi là bọn họ cực kỳ vừa ý ngươi, bằng không thì Linh Sư sẽ không dễ dàng truyền thụ tài nghệ cho ngươi, bởi vì làm thế chẳng khác nào bồi dưỡng một người đến đoạt mất chén cơm của mình!

Sau khi Bạch Đồng giải thích xong thì lấy giọng điệu đùa giỡn nói với Sở Phong:

- Ta thấy Sở Phong huynh đệ rất có hứng thú với Linh Sư, chẳng lẽ đệ sở hữu Tinh Thần Lực sao?

Sau khi nghe câu hỏi của Bạch Đồng, Sở Phong cũng không khách khí, ưỡn ngực, ngẩng đầu, dương dương đắc ý nói:

- Ta đúng là sở hữu Tinh Thần Lực!

- Cái gì?

Mà sau khi Sở Phong nói ra câu này, ngoại trừ Sở Phong thì mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Bạch Đồng vốn luôn ung dung phóng khoáng cũng không thể nào giữ nổi bình tĩnh.