Tu La Vũ Thần

Chương 51: Giới Linh La Bàn


Lúc này, Tô Mỹ vừa mới thay đổi một bộ y phục màu hồng nhạc, tóc đen nhánh rơi rớt trên vai, trên đỉnh đầu còn thắt một cái nơ hình con bướm thật to. Y phục như vậy rất hợp với gương mặt ngọt ngào của nàng, nhìn rất trong sáng thoát tục, xinh đẹp vô ngần.

- Sao vậy bảo bối, vừa mới xa nhau một chút đã nhớ đến ta rồi sao?

Nhìn Tô Mỹ ăn vận trong sáng như vậy thì Sở Phong không nhịn được lên tiếng trêu đùa.

- Nếu như ngươi còn dám kêu ta là bảo bối nữa, thì ngươi có tin là ta sẽ xé rách miệng của ngươi luôn không?

Tô Mỹ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vốn ngọt ngào bỗng chốc trở nên hung hăng.

Nhưng mà Sở Phong lại cảm thấy Tô Mỹ như vậy lại càng đáng yêu hơn, cười hì hì nói:

- Sao mà ngay cả tiếng bảo bối cũng không cho ta gọi chứ? Ta chính là người trong lòng của ngươi mà!

- Ngươi... Cái tên khốn kiếp này!

Bàn tay ngọc ngà trắn như tuyết của Tô Mỹ vừa vung lên đã bắt được cánh tay của Sở Phong, hai ngón tay nàng giống như là một cái kềm, bất thình lình bấu vào cánh tay của Sở Phong. Khuôn mặt Sở Phong lập tức trở nên móp méo khó coi, miệng há to, một tiếng la hét thảm thiết vang vọng trong quán trọ.

- A~~~~~~~~~

Một lát sau, hai người xuất hiện trên đường phố Cổ Thành Hoang Dã.

Hóa ra là có rất nhiều cường giả tụ tập ở nơi này, có vài người đã nhìn ra được hiện tại chính là thời điểm để kiếm tiền. Trong lúc chờ đợi tin tức về mộ địa được công bố liền lấy ra một số kỳ trân dị bảo bày ra buôn bán ở nơi này.

Sau khi Tô Mỹ biết được chuyện này, với lòng hiếu kỳ cùng với bản tính trẻ con ham chơi đã lập tức lôi kéo Sở Phong chạy đến.

Lúc này, hai người đang đi dạo trên đường, Sở Phong giống như một kẻ ngốc, lại đi bên cạnh một tiểu mỹ nhân như là Tô Mỹ, quả thực đã lôi kéo không ít ánh mắt hâm mộ cùng với đố kỵ.

Nhưng mà rõ ràng Sở Phong đang ở trong phúc mà không biết hưởng thụ, hắn vừa nhìn vết bầm xanh tím trên cánh tay mình vừa ủy khuất nói:

- Nha đầu chết tiệt, ngươi quá độc ác rồi, bóp cánh tay ta trở nên xanh tím hết rồi.

- Hừ, xem lần sau ngươi còn dám chiếm tiện nghi của ta nữa không.

Tô Mỹ đắc ý, bĩu bĩu môi, trong lòng tràn đầy vẻ vui mừng đánh giá chung quanh. Đang nói chuyện lại bắt tay Sở Phong chạy đến một quầy hàng.

Quầy hàng này toàn trưng bày những đồ trang sức dành cho nữ giới, những thứ này được làm từ những vật liệu rất đặc biệt, màu sắc rất đa dạng. Tô Mỹ đã bị hấp dẫn ngồi xổm ở dưới đường nghiêm túc chọn lựa. Bà lão bàn hàng nhìn thấy sự cao hứng này có thể đem quầy hàng của mình phá hư thì lên tiếng giới thiệu với Tô Mỹ, Sở Phong nhìn mặt mũi cùng với nụ cười gian kia thì lập tức đánh giá bà lão này chính là một gian thương!

Sở Phong cảm thấy quá buồn chán nên đưa mắt quét về bên kia, lúc này hắn mới phát hiện cách đó không xa có một lão đầu đang nằm.

Người lão đầu rất bẩn thỉu, tóc tai bù xù, không biết là đã bao nhiêu ngày chưa tắm rồi. Trên mặt thì dính đầy bùn đất, y phục thì vá lổ chỗ, trên vai đeo một cái túi bằng vải bố, chiếc túi phình to, chẳng biết là chứa đồ chơi gì nữa. Quần thì ống dài ống ngắn, chân mang một đôi giày rách, phía trước lộ ngón chân, phía sau lộ gót chân.

Hắn bày sạp cũng không giống người ta, nơi nào cũng mời chào khách hàng, còn hắn ngược lại nằm xuống đất, hai chân vắt chéo, khiến cho người ta cảm thấy hắn trông giống như một đại gia hơn, khách hàng qua lại cũng không thèm nhìn quầy hàng của hắn dù chỉ là nhìn thoáng qua.

Đừng xem lão đầu như thế là buôn bán không đứng đắn, một đống sách đặt chồng trước mặt hắn lại thực sự hấp dẫn Sở Phong.

Kỳ thực thì nhìn bề ngoài thì sách này cũng không có gì đặc biệt, đều bị cũ rách hết rồi, mặt trên còn phủ một lớp bụi, cũng không thấy rõ tên sách.

Nhưng Sở Phong lại là người sở hữu Tinh Thần Lực nên hắn vừa nhìn thì đã phát hiện giữa đống sách có một quyển sách ẩn chứa một sự chấn động rất kỳ dị.

- Đại gia! Sách này bán thế nào vậy?

Sở Phong đi đến trước quầy hàng, cất tiếng hỏi.

Mà lão đầu lại biểu hiện một cái bộ dáng rất đáng ghét, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ đưa một ngón tay với Sở Phong, bày ra một chữ nhất.

- Một đồng tiền sao?

Sở Phong thử dò hỏi.

- Ta khinh, một đồng tiền, ngươi cho ăn mày hay sao?

Nhưng khi lão đầu nghe Sở Phong nói vậy thì bỗng nhiên ngồi bật dậy, tức giận tăng âm lượng quát lên.

- Đại gia, chẳng lẽ ý ngươi là một lượng bạc sao?

Tuy rằng ngoài mặt Sở Phong khiêm nhường lễ độ nhưng trong lòng đang âm thầm chửi mắng:

- Nhìn bộ dáng này của ngươi thì dù có nói ngươi là ăn mày cũng còn sỉ nhục đám ăn mày nữa.

- Chỉ cần ngươi đưa ra một viên Linh Châu thì có thể mang tất cả đi!

Lão đầu nói gằn từng chữ một.

- Ta khinh, tại sao ngươi không đi cướp đi, chỉ vài cuốn sách quỷ quái này là ra giá nhiều tiền như vậy à?

Giờ khắc này, Sở Phong đã bắt đầu nổi giận.

Nhưng mà lão đầu lại ung dung nằm xuống mặt đất, nói một câu:
- Có muốn mua hay không?

Sau đó hắn tự lầm bầm:

- Những quyển sách này là do lão tổ tông đã truyền lại, trong số đó chắc chắn có bảo bối, chẳng qua là người thường không nhìn ra được biến hóa mà thôi. Nếu như hôm nay ta không gặp khó khăn thì chắc chắn ta sẽ không đem những thứ này ra bán.

- Lão tổ tông? Lão đầu ngươi thực sự là có tài nói dốc nha, lão tổ tông của ngươi là ai vậy?

Đúng vào lúc này, nha đầu Tô Mỹ cũng góp vui.

- Lão tổ tông của ta có địa vị rất cao, người chính là một vị Linh Sư!

Lão đầu dương dương đắc ý nói.

- Linh Sư? Ngươi đừng có nói khoác lác.

Tô Mỹ hiển nhiên là không tin.

- Các ngươi có tin hay không ta không cần biết, chắc chắn sẽ có người biết phân biệt hàng tốt hay xấu đến mua thôi.

Lão đầu vừa nói chuyện vừa nhắm hai mắt lại.

Mà khi Sở Phong nghe được lời nói của lão đầu thì trong lòng nhất thời trở nên căng thẳng. Nếu như lời của lão đầu nói là thật thì thứ vừa rồi Sở Phong cảm nhận được chính là di vật của một vị Linh Sư.

- Tô Mỹ, ngươi có Linh Châu không, cho ta mượn một viên đi!

Sở Phong cắn răng, thương lượng với Tô Mỹ.

- Ngươi làm gì thế, ngươi tin lời của lão đầu này sao?

Thấy vậy, Tô Mỹ có phần không tình nguyện.

- Nếu như ngươi có thì cho ta mượn đi!

Sở Phong chìa tay ra với Tô Mỹ.

- Ngươi là tên đần độn, ta chưa bao giờ thấy qua người đần độn như ngươi.

Tuy ngoài miệng Tô Mỹ nói như thế nhưng mà Tô Mỹ vẫn móc từ trong túi ra một viên Linh Châu, đưa cho Sở Phong.

- Cảm tạ.

Sở Phong cầm lấy viên Linh Châu, trực tiếp đưa cho lão đầu:

- Đại gia, ta mua những quyển sách này của ngươi!

- Oa, quả nhiên là Linh Châu, tiểu cô nương có rất nhiều tiền nha.

Lão đầu vươn tay đoạt mất Linh Châu, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra, hắn cầm vân vê trong tay một lúc lâu mới biểu hiện như là lưu luyến không muốn buôn mà nhét vào trong ngực.

- Ta xem đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy Linh Châu phải không?

Tô Mỹ nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của lão giả kia thì cảm thấy rất bất mãn. Còn Sở Phong thì không nói một lời nào, đem tấm vải dùng để bày hàng gói mười mấy quyển sách kia lại rồi vác ở trên vai.

- Hắc hắc, tiểu huynh đệ này thật tinh mắt nha, thấy ngươi là một người biết thưởng thức, ta xin tặng ngươi một món lễ vật.

Nhưng ngay khi Sở Phong chuẩn bị rời đi thì thì lão đầu kia lại móc từ trong chiếc túi cũ rách kia ra một vật.

Đó là một cái vòng tròn màu tím, vòng tròn này được đặc chế từ vật liệu rất đặc thù, xung quanh viết bốn hướng đông tây nam bắc, trái phải có khắc bốn chữ sinh tử, cát hung, mà ở giữa vòng gỗ có một bùa chú rất kỳ lạ, cũng được khắc lên.

- Đây là cái gì?

Tô Mỹ dùng một tay đoạt lấy, tò mò đánh giá.

- Hắc hắc, tiểu cô nương à, vật này có lai lịch rất lớn, chính là kỳ vật thiết yếu của Linh Sư, có thể dự đoán sinh tử, cũng có thể phân biệt cát hung, được gọi là Giới Linh La Bàn!

Lão đầu nói như là thật.

- Hả? Tà ma thế, vật này dùng như thế nào?

Tô Mỹ hỏi tiếp.

- Cái này... Đây là đồ vật của Linh Sư, ta làm sao biết dùng thế nào chứ. Hắc hắc, các ngươi tự mình tìm hiểu đi, chúng ta sau này gặp lại nhé!

Lão đầu sờ sờ ria mép khô cứng, tròng mắt đảo lia lịa, tựa như là sợ Sở Phong sẽ đổi ý nên cong chân chạy mất.

- Ngươi xem đi, ta đã nói hắn là tên lừa đảo mà!

Tô Mỹ nhìn theo bóng lưng lão đầu, tức giận giậm chân một cái.