Tu La Vũ Thần

Chương 53: Phù chú địa đồ


Căn cứ theo phương pháp ghi trong Tinh Thần Bí Kỹ, Sở Phong bắt đầu khắc khổ tu luyện cách khống chế Tinh Thần Lực của mình.

Hầu như là trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ ra thì mỗi thời mỗi khắc, Sở Phong đều nghiên cứu Tinh Thần Bí Kỹ. Mà trong thời gian Sở Phong khắc khổ tu luyện thì càng ngày càng có nhiều người tiến vào Cổ Thành hoang dã. Về sau Cổ Thành hoang dã đã chật kín người, rất nhiều người buộc lòng phải trú ở bên ngoài thành.

Đúng như Tô Mỹ dự đoán, Thanh Long Tông cũng phái người đến. Tuy rằng người của Thanh Long Tông tới rất không nhiều bằng Thiên Phong Tông, nhưng toàn bộ đều là đệ tử hạch tâm cùng với trưởng lão hạch tâm, tất cả đều là tinh anh.

Từ việc các thế lực tề tựu ở Cổ Thành càng ngày càng nhiều thì Cổ Thành hoang dã này cũng biến thành nơi nhân long hỗn tạp. Hầu như là mỗi ngày đều phát sinh mâu thuẫn, nhìn tình hình phát triển theo chiều hướng như vậy thì Sở Phong biết rõ đợi đến khi mộ địa mở ra, chắc chắn sẽ có một trận huyết chiến.

- Vù vù.

Lúc này, Sở Phong đang đứng bên cửa sổ, nhìn một vị trưởng lão Thiên Phong Tông. Đột nhiên hắn nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẻ nên một nụ cười yếu ớt:

- Linh Vũ cửu trọng, trưởng lão Thiên Phong Tông tầm thường như vậy sao?

Trải qua mấy ngày tu luyện, Sở Phong nắm giữ phương pháp khống chế Tinh Thần Lực một cách thuần thục, chỉ cần thực lực của mình cùng với đối phương chênh lệch không quá lớn thì Sở Phong đều có thể nhìn thấu tu vi của họ.

- Vật này hẳn là cần phải dùng Tinh Thần Lực mới khởi động được.

Sở Phong đóng cửa sổ lại, lấy La Bàn của Linh Sư ra.

Mấy ngày nay, ngoại trừ việc học thuộc Tinh Thần Bí Kỹ thì Sở Phong đem tất cả những cuốn sách khác của vị Linh Sư kia ra xem. Trong đó đúng là ghi chép của một vị Linh Sư, mặt trên có ghi lại tác dụng của Giới Linh La Bàn.

Mà Sở Phong cũng hiểu rõ, Giới Linh La Bàn này là một bảo vật, có thể tìm ra một chút cơ hội sống trong trận pháp, có thể tìm kiếm đường đi trong mê cung. Nói đơn giản thì đây là một công cụ tìm kiếm bảo vật.

- Vù vù.

Sở Phong khẽ động ý niệm, một luồng Tinh Thần Lực từ trong đầu tràn ra, giống như một con rắn nhỏ ẩn hình bơi lội trong không khí, cuối cùng nhập vào bên trong Giới Linh La Bàn.

- Bá bá bá~~~

Mà thời điểm Tinh Thần Lực dung nhập vào thì những chữ khắc trên Giới Linh Bàn lại tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, hơn nữa còn thoát khỏi Giới Linh La Bàn, bay lượn trên không trung, sau đó nhanh chóng xoay tròn xung quanh Giới Linh La Bàn.

- Quả nhiên là bảo bối!

Sở Phong thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, hắn biết rõ cái Giới Linh La Bàn này là hàng thật. Chỉ cần mang nó đi vào cổ mộ thì nhất định sẽ có tác dụng không thể tưởng tượng được.

Dù sao thì không cần nghĩ cũng biết mộ địa của cường giả Huyền Vũ Cảnh chắc chắc được bố trí cơ quan trùng trùng điệp điệp, nguy hiểm tứ phía. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các thế lực phải phái ra cao thủ hàng đầu.

Mà Sở Phong có cái Giới Linh La Bàn này, dù cho thực lực của hắn có kém hơn người khác, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ biết được chút thiên cơ. Ít nhất hắn có thể tự bảo vệ mình trong cái cổ mộ đầy rẫy cơ quan kia.

- Bụp.

Sở Phong cầm La Bàn bỏ vào Túi Càn Khôn, bùa chú trên Túi Càn Khôn xoay xung quanh một hồi, cuối cùng hút Giới Linh La Bàn to hơn nó gấp mấy lần vào trong. Đây chính là chỗ huyền diệu của Túi Càn Khôn.

Sở Phong cảm thấy rất hài lòng, vỗ vỗ lên Túi Càn Không đeo bên hông mình, rồi nằm xuống giường, nhưng đột nhiên hai mắt hắn lại sáng lên. Hắn chợt nhớ lại phù chú kỳ lạ trên ngực mình là đến từ Vạn Cốt Mộ Phần.

- Không biết là có thể dùng Tinh Thần Lực dọ thám một ít về thứ này không.

Nghĩ đến điểm này, Sở Phong không không có chút chần chờ, một luồng Tinh Thần Lực phát ra từ trên đầu bắt đầu dung nhập vào phù chú trên ngực. Lúc mới đưa Tinh Thần Lực vào cũng không có chuyện gì, nhưng chỉ lát sau phù chú kỳ dị bỗng nhiên có một chút chấn động.

Sở Phong thấy vậy thì vội vàng đứng lên, bắt đầu khống chế tinh thần lực trong đầu, liên tục rót vào phù chú trên ngực. Mà giờ khắc này, phù chú trên ngực hắn lại xuyên thấu y phục của hắn, trôi nổi bồng bềnh.

Đồng thời còn tạo thành một bức tranh to lớn ở trước mặt Sở Phong, mà theo Tinh Thần Lực không ngừng rót vào thì bản vẽ được tạo thành từ phù chú bắt đầu chậm rãi xoay vòng. Tuy rằng nó rất phức tạp nhưng Sở Phong có thể mơ hồ thấy được đây chính là một tấm địa đồ.

- Chẳng lẽ thực sự có bảo tàng trong Vạn Cốt Mộ Phần? Mà đây chính là bản đồ của Vạn Cốt Một Phần!

Sở Phong vô cùng kích động, bởi vì điều này hơn phân nữa đã chứng minh phù chú kỳ lạ này chẳng những không làm hại hắn, ngược lại có thể là thứ mà tạo hóa ban tặng cho hắn.

- Vù vù.

Tuy nhiên địa đồ mới vừa xếp thành hình thì đầu Sở Phong lại dâng lên một trận đau nhói như kim châm, Tinh Thần Lực đã tiêu hao sạch sẽ.
- Xem ra muốn giải được tấm địa đồ này cần phải có Tinh Thần Lực rất mạnh.

Sở Phong xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, hắn không cảm thấy buồn mà ngược lại còn cười rất tươi.

Bởi vì hôm nay, hắn đã thu hoạch rất lớn, chỉ cần nghĩ đến trên người mình cất giấu một bản đồ kho tàng thì cho dù là ai cũng cảm thấy hưng phấn.

Đợi đến khi Tinh Thần Lực khôi phục thì Sở Phong thử đem Tinh Thần Lực tiến vào bên trong đan điền, bởi vì hắn rất tò mò không biết là trong đó cất giấu thứ gì.

Nhưng không biết vì sao mà đan điền của hắn phảng phất như có một bức màn che chắn, căn bản là Tinh Thần Lực không thể nào đi vào. Lúc đầu, loại kết quả này khiến cho Sở Phong rất là buồn phiền nhưng mà Sở Phong nhanh chóng vui mừng hân hoan trở lại.

Nếu như nói Tinh Thần Lực của hắn không có cách nào nhìn thấu được đan điền của hắn thì điều này cũng chứng minh là những người có Tinh Thần Lực khác cũng không có cách nào nhìn thấu được. Cứ như vậy thì bí mật Thần Lôi ở trong đan điền hắn cũng sẽ không bị người khác phát hiện.

Bởi vì tâm tình rất tốt nên Sở Phong quyết định đi ra khỏi quán trọ hít thở không khí trong lành, nhưng hắn mới vừa đi ra cửa thì lập tức bị một tràng tiếng chửi rủa hấp dẫn.

- Mẹ nó, dám ăn trộm, xem ngươi còn dám ăn trộm nữa không, tên ăn mày đáng chết, đánh cho ngươi chết.

Ở bên trong một cái hẻm nhỏ, hai đại hán cao lớn thô kệch đang vây đánh một người Người đó là một tên ăn mày, tóc tai bù xù, y phục rách tả tơi.

Sở Phong vốn không muốn quản loại chuyện như vậy, nhưng mà Sở Phong lại kinh ngạc phát hiện, tuy tên ăn mày bị đại hán đánh nhưng lại không có nhúc nhích, ngược lại còn bình thản ăn bánh bao đang cầm trong tay.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Sở Phong điều khiển Tinh Thần Lực đi dò xét xung quanh. Nhưng mà sau khi Sở Phong nhìn thấu được tên ăn mày đó thì hắn đã rút ra được một kết quả, hắn chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện võ. Nhưng mà người bình thường sao lại có tố chất cơ thể tốt như vậy chứ?

- Dừng tay!

Bởi vì Sở Phong cảm thấy có việc không bình thường nên mở miệng ngăn cản.

Hai đại hán vạm vỡ nghe có người quát thì lập tức ngừng tay, nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy dáng dấp của Sở Phong, cảm thấy hắn là một người tu võ thì chuyển thái độ từ hung hăng trở nên khách sáo.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Sở Phong dò hỏi.

- Tên ăn mày này trộm bánh bao của chúng tôi.

Một người trả lời.

- Bánh bao mà hắn trộm cứ tính nợ cho ta, ngoài ra lấy thêm mười cái bánh bao nữa.

Sở Phong đưa cho đại hán mấy cái đồng tiền.

- Dạ dạ dạ...

Đại Hán cũng không có chậm trễ, nhanh chóng mang tới mười cái bánh bao, đồng thời còn lập tức rời đi.

Lúc này, tại ngỏ hẻm này chỉ còn lại Sở Phong cùng với tên ăn mày.

Phát hiện tuổi của đối phương không lớn lắm, nhưng mà lại mang dáng dấp của trung niên. Đồng thời hai mắt còn dại ra, giống như là thần trí không bình thường. Sở Phong vừa cho hắn bánh bao thì hắn liền ăn lấy ăn để, không cho hắn thì hắn cũng không cướp đoạt, nhưng mà hắn lại ngơ ngác nhìn túi đựng bánh bao trong tay Sở Phong, liên tục nuốt nước miếng.

- Đây là...

Đúng lúc này, hai mắt Sở Phong đột nhiên mở to, hắn kinh ngạc phát hiện trên trán người đại hán trung niên này có một vết sẹo rất kỳ dị. Nói là vết sẹo cũng không đúng, bởi vì nó giống như là từ lúc sinh ra đã có, từ trong thịt mọc ra.

Sở dĩ nói nó rất kỳ lạ là bởi vì hình dáng của nó rất quái dị, giống như là một ngọn lửa, hơn nữa còn cho người ta một loại cảm giác rất sống động, phảng phất như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Sở Phong chìa ngón tay ra, muốn chạm vào vết sẹo hình hỏa diễm đó.

- Ngươi làm gì thế?

Nhưng Sở Phong vừa mới đụng tới vết sẹo đó thì người đàn ông lại bất ngờ hét lớn một tiếng, dường như cả người hắn đã thay đổi. Tay hắn tựa như là cây kềm sắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Sở Phong.

Giờ khắc này, sắc mặt của Sở Phong đại biến, thầm kêu không tốt. Hắn có thể cảm nhận được từng tầng từng tầng uy lực kinh khủng áp chế hắn, khiến cho hắn hít thở không thông đang lao ra từ cánh tay người đàn ông trung niên, dũng mãnh xâm nhập vào trong cơ thể của hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ trong chốc lát nữa, hắn nhất định sẽ nổ tung mà chết.