Tu La Vũ Thần

Chương 55: Tiểu gia tên là Sở Phong


Tuy nhiên ngay lúc hắn vừa muốn ra tay cũng là lúc Sở Phong lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tô Mỹ, dùng một tay kéo Tô Mỹ vào trong ngực, giúp Tô Mỹ tránh thoát được bàn tay thối tha của vị đệ tử hạch tâm kia.

Mà một màn thế này cũng khiến cho sắc mặt của vị đệ tử hạch tâm kia đại biến, hai mắt tức khắc bắn ra hai đạo hàn quang rét lạnh. Loại ánh mắt đó tựa như hận không thể giết chết Sở Phong ngay tại chỗ.

Chỉ có điều Sở Phong căn bản không thèm đếm xỉa tới hắn, mà cười ha hả nhìn Tô Mỹ đang nép trong ngực mình, nói:

- Bảo bối, muội biết hắn sao?

Thấy vậy, Tô Mỹ lập tức mỉm cười, nói:

- Không quen.

- Ặc, sau này không được cùng người không quen biết nói chuyện phím, nữ tử của gia phải biết chừng mực.

Sở Phong vừa nói chuyện vừa vuốt ve tóc của Tô Mỹ, căn bản không bận tâm đến cảm thụ của vị đệ tử hạch tâm kia.

- Biết rồi.

Mà Tô Mỹ tựa như là một con chim nhỏ nép vào người Sở Phong gật đầu đáp ứng, tựa như hai người thực sự là một đôi tình lữ cực kỳ yêu nhau vậy.

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Sắc mặt vị đệ tử hạch tâm kia biến đổi hết trắng rồi chuyển sang xanh, cố nén lửa giận trong lòng, chỉ vào Sở Phong hỏi.

May mắn lắm mới gặp được tiểu mỹ nhân Tô Mỹ ở chỗ này, hắn vốn tưởng rằng có thể thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng. Nhưng nào ngờ giữa chừng lại xuất hiện tên tiểu tử này, bảo hắn không khó chịu sao được chứ.

- Ngươi là ai?

Sở Phong cũng không trả lời, mà kiêu ngạo hỏi ngược lại.

- Ta là ai à? Ta chính là đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông - Chu Trí Viễn.

- À, ngươi chính là Chu Trí Viễn?

- Chính là ta.

- Chưa từng nghe qua.

- Ngươi...

Lần này, đừng nói là vị đệ tử hạch tâm - Chu Trí Viễn Kia mà ngay cả đám thành viên Dực Minh vây xung quanh cũng kinh ngạc đến quai hàm rớt đầy đất.

Lá gan của Sở Phong này cũng thực sự quá lớn đi, lại dám không nể mặt đệ tử hạch tâm như vậy. Hơn nữa vẫn còn bướng bỉnh khi nghe tiếng bẻ khớp tay răng rắc vang lên, tấc cả mọi người ý thức được Sở Phong sắp gặp tai họa đến nơi rồi.

- Ngươi muốn chết!

Đúng như dự đoán, cái tên họ Chu kia xuất thủ rất bá đạo, hắn vung mạnh cánh tay lên, chưởng kia của hắn rất cứng rắn, còn mang theo từng trận từng trận cuồng phong gào thét, đánh về phía gò má của Sở Phong.

Giờ khắc này, cặp chân mày lá liễu của Tô Mỹ hơi nhíu lại, lập tức vận chuyển linh khí muốn xuất thủ, nhưng nàng lại cảm giác có một lực đạo rất nhu hòa đẩy nàng ra, chính là Sở Phong.

- Vèo.

Sau khi Sở Phong đẩy Tô Mỹ ra thì lâp tức nghiêng đầu qua một bên, né tránh bạt tai của Chu Trí Viễn. Cùng lúc đó Sở Phong bước lên phía trước một bước, đánh ra một chưởng về phía lòng ngực của Chu Trí Viễn.

- Tiểu tử này.

Chu Trí Viễn thấy Sở Phong chẳng những né tránh được đòn công kích của hắn, hơn nữa còn phát ra đòn tấn công bén nhọn như vậy đã khiến hắn rất ngạc nhiên, vội vàng thi triển Huyền Công đánh ra một quyền đón lấy chưởng kia của Sở Phong.

- Ầm.

Hai quyền chạm vào nhau, lực đạo cường đại bức hai người cùng lui về sau mấy bước. Tuy rằng sắc mặt của Sở Phong vẫn bình tĩnh, thế nhưng sắc mặt của Chu Trí Viễn đã đại biến.

Linh Vũ lục trọng, một tên tiểu tử Linh Vũ lục trọng liều mạng đánh một quyền lại có thể đánh ngang tay với hắn. Hơn nữa lúc này, tay của hắn đang truyền đến cảm giác tê dại, đủ thấy thân thể của vị thiếu niên trước mặt này dường như rất cao cường, dường như là bắp thịt của hắn được rèn từ sắc thép vậy.

- Thực sự có bản lĩnh, tiểu tử! Ngươi có dám khai danh tính không?

Sau khi phát hiện Sở Phong không đơn giản thì Chu Trí Viễn không có tiếp tục xuất thủ nữa mà ngược lại bắt đầu chất vấn Sở Phong.

- Tiểu gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đệ tử nội môn Thanh Long Tông - Sở Phong!

Sở Phong ngẩng cao đầu, ưỡng ngực, lớn tiếng xưng ra tên họ.
- Sở Phong à! Tốt, ta nhớ kỹ tên của ngươi. Một đệ tử nội môn hèn mọn gặp sư huynh hạch tâm chẳng những không chào hỏi lại còn dám hành động bất kính với ta. Tốt nhất là ngươi chớ để cho ta gặp lại ngươi, bằng không thì ta nhất định không để cho ngươi yên thân đâu.

Sau khi Chu Trí Viễn nói xong những lời rét lạnh này thì hung hăng trợn mắt với Sở Phong một cái rồi nhanh chóng rời khỏi.

- Sở Phong huynh đệ, đệ thật lợi hại, Chu Trí Viễn là đệ tử hạch tâm có tu luyện qua Huyền Công, lại có tu vi Linh Vũ bát trọng, nhưng đệ có thể đỡ được một quyền của hắn, vả lại không bị tổn thương gì. Bạch Đồng ta thực sự bội phục đệ rồi.

- Sở Phong huynh đệ, với thực lực này thì cho dù đặt ở Dực Minh chúng ta cũng chắc chắc đứng vào hàng ngũ trước mười, Diệp Đào Tử ta cũng bái phục đệ.

Tại nơi đó, sau khi Chu Trí Viễn rời đi xa rồi, đám người Bạch Đồng; Diệp Đào Tử; Long Hổ huynh đệ vừa rồi không dám đến gần, chỉ dám đứng xem ở phía xa đã bắt đầu bu lại, trên mặt bọn họ đều tràn đầy vẻ kính nể.

Linh Vũ lục trọng giao thủ với cao thủ Linh Vũ bát trọng, lại có thể bình tĩnh đối đáp như thường. Thực lực đến bực này thực sự là lần đầu bọn họ nhìn thấy, trước kia chưa bao giờ nghe được.

Tuy nhiên giật mình thì giật mình, bọn họ cũng không có quá hoài nghi năng lực của Sở Phong, chỉ đơn thuần nghĩ là Sở Phong hẳn dựa vào tinh thần lực mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế.

- Chúng ta hãy mau chóng lên đường đi, tin là những cao thủ Nguyên Vũ Cảnh đã đến mộ địa rồi. Nếu như không nhanh lên một chút thì ngay cả cơm thừa cũng không lấy được.

Tô Mỹ liếc nhìn bản đồ, vội vàng khẩn khoản yêu cầu tiếp tục lên đường.

Mà sau khi mọi người tiếp tục lộ trình thì Tô Mỹ lại lặng lẽ đi đến bên cạnh Sở Phong, nhỏ giọng nói:

- Ngươi.. Ngươi thực là khủng khiếp.

- Làm sao?

Sở Phong có phần khó hiểu.

- Ngươi vừa mới sử dụng Thổ Tức Pháp, nếu không thì làm sao có thể đỡ được một quyền kia của Chu Trí Viễn.

- Đúng vậy, ta sử dụng Thổ Tức Pháp, cái này có gì kinh khủng chứ?

- Ngươi... Ngươi có biết là tu luyện Thổ Tức Pháp này bao lâu rồi không?

- Bao lâu?

- Ta nghiên cứu suốt một năm ròng mới nắm vững được Thổ Tức Pháp này đấy, nhưng ngươi cư nhiên lại chỉ dùng thời gian mấy ngày!

- Ngươi muốn khen ta quá thông minh, hay là muốn nói ngươi quá đần độn?

- Ngươi, cái tên khốn kiếp.

- A~~~~

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, trên cánh tay của Sở Phong lại xuất hiện một mảng bầm xanh tím. Mà đám người Bạch Đồng đã sớm nhìn quen tình trạng này của hai người rồi.

Trên thực tế, người nào sáng suốt đều nhìn ra quan hệ của Tô Mỹ cùng Sở Phong không tầm thường, cho nên dù là gấp rút lên đường thì bọn họ cũng cố ý kéo ra một khoảng cách, tránh làm phiền hai người.

Nhìn Sở Phong nhếch mép nhe răng, liên tục xoa xoa cánh tay của mình, Tô Mỹ lại cắn cắn cắn môi, dịu dàng nói:

- Cám ơn ngươi!

- Cám ơn cái gì?

Sở Phong có chút mơ hồ, không biết trong hồ lô của nha đầu này bán thứ gì.

- Ngươi là một người thông minh, ta nghĩ ngươi chắc chắn biết rõ đắc tội cái tên Chu Trí Viễn kia thì sau này sẽ gặp phải cái gì, nhưng mà ngươi vẫn lựa chọn giúp ta, ta...

- Nói cái gì đó, đừng có đoán mò, ngươi hãy nhớ kỹ đừng nói là một tên đệ tử hạch tâm hèn mọn mà cho dù là một kẻ mạnh hơn nữa dám khi dễ ngươi, thì ta cũng không chút do dự đứng ra giúp ngươi dạy bảo hắn!

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi chính là người mà Sở Phong ta muốn bảo vệ!

Nói xong câu đó, Sở Phong cười sáng lạn một tiếng, sau đó tiếp tục lên đường.

Ngược lại Tô Mỹ vẫn dừng lại một chỗ, một đôi mắt đẹp lóe sáng, tâm tình rất phức tạp. Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được người thanh niên nàng mới kết giao không bao lâu, lại đáng tin như vậy.

- Hì hì.

Đột nhiên Tô Mỹ mỉm cười xinh đẹp, lại trở về dáng vẻ hoạt bát đáng yêu vội vàng đuổi theo Sở Phong. Nụ cười của nàng rất ngọt ngào, vô cùng ngọt ngào, bởi vì loại ngọt ngào này là từ trong tâm phát ra.