Tu La Vũ Thần

Chương 58: Oan gia ngõ hẹp


- Ngự Không Lão Nhân, dĩ nhiên là hắn?

Long Hổ huynh đệ vô cùng khiếp sợ, đương nhiên bọn họ cũng từng nghe qua đại danh của người này.

- Ngự Không Thuật chính là tuyệt học của Ngự Không Lão Nhân, chẳng qua có rất ít người biết đến loại vũ kỹ này. Vì thế hiện tại, những người đến đây chắc chắc không biết nơi đây chính là mộ địa của Ngự Không Lão Nhân.

Tô Mỹ giải thích.

- Không ngờ vị cao nhân tiền bối này lại được chôn cất ở nơi đây, hèn chi đến bây giờ cũng không ai biết hắn đi đâu.

Diệp Đào Tử cũng cảm thán nói.

- Mau xem kìa! Bên dưới tấm bia đá có cái gì đó.

Đúng vào lúc này, Trương Đình Tử đột nhiên la lên, vừa nói chuyện vừa chạy tới tấm bia đá.

đọc ngantruyen.com- Mà lúc này, mọi người cũng bắt đầu chú ý tới, quả nhiên bên dưới tấm bia đá có bày một cái hộp bằng gỗ. Vừa mở hộp ra thì tất cả mọi người đều vô cùng mừng rỡ.

Trong hộp chợt xuất hiện kim quang, không ngờ bên trong toàn là Linh Châu. Tuy hộp này không lớn, nhưng mà kích cỡ của Linh Châu cũng rất nhỏ, cho nên bên trong hộp ít nhất cũng có trên trăm viên Linh Châu. Trên trăm viên Linh Châu, mỗi người cũng có thể được hơn mười viên, lần này thực sự là phát tài rồi

Nhưng khi đám người Long Hổ huynh đệ đang mừng rỡ như điên phân chia Linh Châu, thì Sở Phong lại đi tới mép sườn núi. Hắn vừa nhìn xuống phía dưới, đã bắt đầu nhíu mày.

Vực này rất sâu, tuy nhiên trên vách đá bên cạnh có vài sợi dây leo rủ xuống, chạy thẳng vào đám sương mù, biến mất không thấy tung tích.

Sương mù che kín tất cả mọi thứ, căn bản không thể nhìn thấy đáy vực. Nhưng Sở Phong có thể mơ hồ cảm giác được, dưới đám sương mù tràn ngập sát khí.

- Ngự Không Thuật chính là một loại vũ kỹ kỳ lạ. Ngày trước, Ngự Không Lão Nhân dựa vào nó mà có thể đi trên không, một ngày đi được vạn dặm. Dù chưa tiến nhập Thiên Vũ Cảnh, nhưng đã có uy nghiêm của cường giả Thiên Vũ Cảnh, quả thật khiến cho người người hâm mộ.

- Nhưng mà đáng tiếc là trời sinh tính tình của Ngự Không Lão Nhân cực kỳ quái dị. Chẳng những không gia nhập vào bất cứ thế lực nào, càng không có một bằng hữu. Dù cho bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn làm đệ tử của hắn, nhưng kết quả nhận được chỉ có một, đó chính là cự tuyệt.

- Cho nên Ngự Không Thuật đã thất truyền trăm năm, có người đoán chừng Ngự Không Thuật này ít nhất có thể liệt vào nhóm vũ kỹ cấp bảy. Nhưng mọi mọi người cũng phải biết rằng, hôm nay, vũ kỹ tốt nhất ở Thanh Châu này chỉ là vũ kỹ cấp sáu, mà Thanh Long Tông ta thì ngay cả vũ kỹ cấp sáu cũng không có.

- Lần này, nếu như người nào có thể lấy được Ngự Không Thuật thì thực sự là kiếm được món lợi lớn nha!

- Không thể không nói, lần này chúng ta chỉ đi thử chút vận vay thôi. Ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại thâm nhập mộ địa của Ngự Không Lão Nhân, nhưng mà đáng tiếc là thực lực của chúng ta không mạnh, cũng chỉ có thể chờ vận may thôi.

Nhìn đám sương mù phía dưới, Tô Mỹ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy sự tiếc nuối.

- Ngự Không Lão Nhân này thật sự lợi hại như vậy sao?

Sở Phong đúng là chưa từng nghe qua đại danh của Ngự Không Lão Nhân. Hắn đột nhiên nghĩ, mình tựa như là một tên tiểu tử lớn lên tại sơn thôn hẻo lánh vậy, cái gì cũng không biết.

Mà đám người Tô Mỹ đều là thiên kim tiểu thư hoặc là thiếu gia, lớn lên trong trong chăn ấm nệm êm. Hiện tại, dù bọn họ còn nhỏ, nhưng lại được người thân hỗ trợ, lịch lãm ở bên ngoài cũng vượt xa hắn, mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.

- Đệ nhất cao thủ Thanh Châu năm ấy, ngươi cho rằng danh hiệu đó chỉ để trưng bày hay sao?

- Nếu như tin tức mộ địa của Ngự Không Lão Nhân xuất thế được truyền đi ra ngoài, đủ để chấn động toàn bộ Thanh Châu. Thế lực khắp nơi đều sẽ điên cuồng, trước mắt sẽ phái ra cao thủ đỉnh tiêm đến đây.

- Lúc ấy, đừng nói không tới phiên chúng ta tiến vào mộ địa đục nước béo cò, mà ngay cả Thanh Long Tông cùng Thiên Phong Tông cũng không có tư cách. Nơi này chính là thiên hạ của nhất đẳng tông môn. Cho nên ta mới nói, chúng ta chỉ đến thử vận may thôi.

Tô Mỹ giảng giải.

Mà sau khi Sở Phong nghe Tô Mỹ giải thích thì hai mắt hắn lại càng ngày càng sáng lên, hắn chăm chú ngưng mắt nhìn biển sương mù dưới vực. Đột nhiên trong đầu Sở Phong nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.

Ngự Không Thuật thất truyền trăm năm kia rất có thể ở trong biển sương mù dưới vực sâu kia. Vì thế hắn không có lý do gì bỏ lỡ một dịp tốt như vậy được.

- Ầm.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ từ phía sau sườn núi truyền đến. Đám người Tô Mỹ vừa quay đầu lại nhìn mặt mũi của bọn họ đều đại biến, ngay cả Sở Phong cũng nhíu mày.

Sáu gã nam tử cao to xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người nào cũng mi thanh mục tú, khí thế phi phàm. Hơn nữa bọn họ đều mặc trường bào màu lam, trên người tỏa ra khí tức Linh Vũ bát trọng. Đám người này đều là đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông, đồng thời trong đó còn có một gương mặt rất quen, chính là Chu Trí Viễn – người phát sinh xung đột với Sở Phong trước đây.

- Úi chà, không ngờ đã có người nhanh chân đến trước, tuy nhiên nhìn dáng vẻ thì bọn này chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành, làm thế nào có thể đến nơi đây chứ?

- Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp các ngươi, quả nhiên ngoại trừ mấy người chúng ta cũng có người biết phương pháp vượt qua đàn huyết thi đó.

Những đệ tử hạch tâm này thấy đám người Sở Phong thì vô cùng là kinh ngạc. Tuy nhiên từ lời lẽ của bọn họ có thể thấy được bọn họ căn bản không có đặt đám người Sở Phong vào mắt.

- Thực sự là oan gia ngõ hẹp! Tô Mỹ muội muội à! Chúng ta lại gặp mặt.

Đúng lúc này, Chu Trí Viễn nở cụ cười xấu xa, mở miệng nói.

- Tô Mỹ? Chẳng lẽ vị này chính là muội muội của Tô Nhu. Trước đó, chính là đám người bọn chúng bất kính với đệ?

Thấy thế, có người mở miệng hỏi.

- Không sai, chính là bọn họ, nhất là gã tiểu tử kia, thật sự là một kẻ to gan lớn mật.

Chu Trí Viễn đưa tay chỉ về Sở Phong đang đứng trên sườn núi, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.

- Trí Viễn, đệ muốn xử lý tên tiểu tử này như thế nào, chúng ta sẽ giúp đệ.

Anh mắt những người khác đều trở nên âm u, thân là hạch tâm đệ tử lại bị đệ tử nội môn mạo phạm. Đối với bọn họ mà nói, đây chính là sai lầm không thể tha thứ.

- Chúng ta phụng mệnh sư huynh đến thu thập tất cả Linh Châu ở sườn núi và thông đạo. Hễ người nào cản trở chúng ta đều giết hết.

Chu Trí Viễn nói.

- Chu Trí Viễn! Thân là đồng môn mà ngươi dám hạ thủ với chúng ta sao?

Tô Mỹ nổi giận nói.

- Đồng môn? Đã là đồng môn vì sao lại không mặc y phục của Thanh Long Tông? Chỉ cần người nào không mặc y phục tông môn thì chính là kẻ không tôn trọng Thanh Long Tông, không có xem mình là đệ tử Thanh Long Tông. Đối với người như vậy, chúng ta vốn nên trừ khử.

- Nhưng mà Tô Mỹ muội muội à! Muội không phải sợ, Chu Trí Viễn huynh làm sao lại nhẫn tâm giết muôi chứ, huynh chỉ muốn hưởng thụ muội chút thôi, hắc hắc....

Nói đến đây, khóe miệng Chu Trí Viễn xuất hiện một nụ cười vô cùng vô sỉ.

- Ngươi......

Tô Mỹ nghe Chu Trí Viễn nói thế thì vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch. Nàng thật sự nổi giận, nàng không ngờ là tên Chu Trí Viễn đó lại vô sỉ đến mức này.

- Trí Viễn à! Làm như vậy không tốt đâu, nói như thế nào thì nàng cũng là muội muội ruột của Tô Nhu.

Một vị hạch tâm đệ tử khác mở miệng, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt hắn đã sớm không an phận nhìn chằm chằm lên thân thể ngọc ngà của Tô Mỹ.

- Các huynh đệ à! Ta nghĩ các vị nhất định biết Tô Nhu ấy chính là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Long Tông ta. Nhưng mà tính tình của nàng ta rất kiêu ngạo, chúng ta căn bản không có cách nào tới gần, đã định trước không duyên không phận với nàng. Mà muội muội Tô Mỹ của nàng, bất kể tướng mạo hay vóc người đều không thua kém này chút nào cả, sau này lớn nhất định cũng là một yêu tinh. Hôm nay, chúng ta may mắn gặp được cơ hội tốt thế này, lẽ nào các huynh không muốn thưởng thức mùi vị mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn này?

Chu Trí Viễn trực tiếp nói thẳng ra ý đồ của mình.

- Ha ha, Trí Viễn huynh! Nếu đã nói như vậy thì còn do dự cái gì nữa, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng nha.

Cuối cùng, trong đó có một người vội vã chạy về phía đám người Sở Phong.

Mà với tình huống này, đừng nói đám người Bạch Đồng, mà ngay cả Tô Mỹ cũng nhíu chặt mày. Thần sắc trở nên vô cùng khẩn trương, sáu gã hạch tâm đệ tử, đây tuyệt đối không phải trình độ mà bọn hắn có thể ứng phó được.