Tu La Vũ Thần

Chương 61: Ngự Không Thuật


Sau khi đem cửa đá đóng lại thì Sở Phong có thể cảm ứng được khí tức trong thông đạo. Mãi cho đến khi xác định đám người Tô Mỹ đã rời khỏi thì Sở Phong mới yên tâm đi tới đỉnh vách núi.

Theo dây leo, Sở Phong bắt đầu leo xuống biển sương mù bên dưới vực. Lúc đến gần biển sương mù, Sở Phong đem tinh thần lực khuếch tán ra, nhưng lại phát hiện trong biển sương mù có một luồng khí thể rất quỷ dị, có thể quấy nhiễu tinh thần lực của hắn. Căn bản là tinh thần lực không cách nào xuyên thấu.

Nhất là khi tiến vào biển sương mù, Sở Phong chỉ thấy một mảnh trắng xóa mờ mịt hợp với luồng khí thể quỷ dị càng thêm cản trở tầm nhìn của hắn. Lấy thực lực Sở Phong thì hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi mười thước.

Tuy nhiên cũng may là khi Sở Phong đi xuống hơn mười thước nữa thì rốt cuộc cũng đến đáy vực. Mặc dù sương mù còn rất nhiều, nhưng lại có cảm giác dẫm chân trên tảng đá, cuối cùng cũng khiến cho tâm tình của Sở Phong bình tĩnh lại.

- Bá bá bá.

Sở Phong lấy Giới Linh La Bàn ra, lập tức hào quang bắn ra bốn phía, tầm nhìn trong nháy mắt đã tăng lên mấy lần. Không thể không nói là thứ ánh sáng này rất quái dị, dường như có thể xuyên qua sương mù, thật đúng là một kỳ vật dùng để tìm bảo vật rất hiếm thấy.

- Xem ra nơi này quả nhiên là nguy cơ tứ phía.

Sở Phong nhìn chỉ thị trên Giới Linh La Bàn, đã nhanh chóng biết phương hướng mình muốn đi tới. Nhưng đồng thời hắn cũng biết bốn phía ẩn giấu rất nhiều sát khí, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng ngay tức khắc.

May mà Sở Phong có Giới Linh La Bàn trong tay, bằng không lấy thực lực của hắn mà đơn độc tiến vào loại địa phương này thì quả thực là lành ít dữ nhiều. E rằng có chín cái mạng cũng không đủ.

Tay cầm Giới Linh La Bàn, đi lại ở một nơi tràn đầy sương mù trắng toát, Sở Phong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét từ xa xa truyền đến, hơn nữa còn có tiếng kêu cực kỳ quỷ dị. Thậm chí còn có người kêu rên thống khổ, cùng với tiếng cầu cứu. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một âm thanh cực kỳ ghê rợn.

Đồng thời càng đi sâu thì loại thanh âm này càng là dày đặc, càng tới gần. Sau đó, thậm chí Sở Phong có thể thấy một vài thi thể vừa bị mảnh thú ăn.

Cảm thụ được một dòng khí tức cực kỳ cường đại áp bách tới, đồng thời Sở Phong có thể nghe được một vài mãnh thú đang gào thét cách hắn không xa. Chính là mãnh thú cấp chín so với cao thủ Linh Vũ cửu trọng còn cường hãn hơn.

Có người nói mãnh thú cấp chín đã là mãnh thú có cấp bậc cực mạnh. Nó chính là yêu thú có linh tính, cường hãn hơn nhiều so với những mảnh thú khác.

Tuy yêu thú không có tùy tiện giết chóc, nhưng thiên phú tu luyện lại vượt xa mãnh thú, hơn nữa cũng không kém gì nhân loại. Thậm chí trí tuệ còn cưỡng hãn hơn so với nhân loại. Tóm lại yêu thú chính là tồn tại rất mạnh, trời sinh cường đại, là loại mãnh thú có huyết thống cao quý nhất. Nghe nói cho dù là yêu thú vừa mới ra sinh thì thực lực bẩm sinh đã đạt tới Nguyên Vũ Cảnh.

Những yêu thú lợi hại còn có thể nói tiếng người, thậm chí có thể biến thành hình người. Có một số yêu thú không thích sống trong thâm sơn sẽ biến thành hình người, tiến vào xã hội loài người, trãi qua sinh hoạt cùng nhân loại, thật sự không có phụ từ "Yêu" này.

Ở đây nguy cơ tứ phía, nghĩ đến thực lực khi Ngự Không Lão Nhân còn sống thì Sở Phong không chút nghi ngờ chính lão là người đã bắt mấy đầu yêu thú ném đến nơi đây, trói buộc chúng trong đám sương mù này.

Nhưng mà cũng may là Sở Phong cẩn thận đi lại trong biển sương mù vỏn vẹn một canh giờ, thì đám sương mù dày đặc cuối cùng cũng dần dần bớt đi. Sau cùng rốt cục cũng có thể xé mây nhìn thấy mặt trời, đi ra khỏi biển sương mù.

- Hô, cuối cùng cũng đi ra.



Giờ khắc này, cuối cùng Sở Phong cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì biển sương mù kia quả thực giống như địa ngục, đi lại ở trong đó sẽ chịu không ít áp lực.

- Ta đến rồi, đến tột cùng thì mộ địa của Ngự Không Lão Nhân này có bao nhiêu lớn chứ?

Mà khi Sở Phong ngẩng đầu lên xem thế nào thì có chút bất đắc dĩ. Trước mắt hắn không phải là bảo tàng trong dự liệu của hắn mà là một cái thông đạo sâu thẳm.

Chỉ có điều thông đạo này rất rộng, rất sáng sủa, lại dày đặc đại khí. Theo thông đạo tiếp tục đi tới, Sở Phong lần nữa cảm thấy một mùi máu tanh xông vào mũi.

Cổ mùi vị này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi khiến cho tinh thần lực của Sở Phong không thể dò xét đến. Nhưng mùi vị cũng đã trôi bồng bềnh đến, Giới Linh La Bàn mà Sở Phong cầm trong tay cũng biểu hiện phía trước không có điềm nguy hiểm. Lúc này, hắn mới yên tâm đi tới.
Mà Sở Phong càng đi tới thì mùi máu tươi này càng dày đặc, thậm chí làm cho Sở Phong có cảm giác muốn buồn nôn. Mà sau khi Sở Phong tiến vào một đại điện, hắn đã bị một màn trước mắt đọa đến sợ đến ngây người.

Tòa đại điện này có đến mấy cái thông đạo, mà số lượng thông đạo tương ứng với lối vào thông đạo. Cái này đã nói rõ bất kể đi vào thông đạo nào, chỉ cần có thể đi qua biển sương mù thì cuối cùng đều đến nơi này.

Tuy nhiên ngoại trừ những thông đạo này thì ở chính giữa đại điện có một cái thang. Cái thang này nối thẳng lên phía trên, nhìn không thấy điểm cuối. Đây chính là lối đi tiếp tục về phía trước.

Thế nhưng lúc này, trọng điểm chính là trong đại điện rất đông, nhưng tất cả đều là thi thể, trong đám thi thể có đủ mọi thế lực. Hơn nữa có thể thấy được bọn họ đều là cường giả, thậm chí đều là cao thủ Nguyên Vũ Cảnh, mà trong đó nhiều nhất chính là người của Thiên Phong Tông. Có thể thấy lần này bọn họ đến mộ địa này, thực sự đã xuất ra thực lực rất mạnh.

Tuy nhiên điều kỳ lạ nhất chính là nhiều thi thể như vậy, nhưng duy nhất không thấy người của Thanh Long Tông. Hơn nữa tử trạng của đám người này đều rất thảm thiết, không hề giống như đơn giản do tranh đấu mà chết.

Tuy rằng tình huống trước mắt rất kỳ hoặc, nhưng Sở Phong cũng không muốn suy đoán nhiều. Dù sao thì hắn cũng có Giới Linh La Bàn trong tay, chỉ cần la bàn biểu hiện nơi này an toàn, thì hơn phân nửa là không có nguy hiểm gì. Vì thế Sở Phong bước qua đám người chết, bắt đầu leo lên cái thang.

Thế nhưng, còn chưa leo đến đỉnh thì Sở Phong đã nghe được hai giọng nói. Có thể lờ mờ nghe ra đó là hai lão giả, mà nội dung hai người đó nói chuyện với nhau khiến cho Sở Phong cảm thấy rất vui.

Ở trên bậc thang cuối cùng là một gian phòng kỳ dị. Sở dĩ nói nó kỳ dị là bởi vì cấu tạo của gian phòng này rất đặc biệt. Hơn nữa dùng mắt thường có thể thấy được nhàn nhạt khí thể.

Mà ở trong gian phòng này có hai người đang đứng, một vị lão giả tóc bạc trắng; mặt hồng hào, trên người tản ra một cổ uy áp cực kỳ đáng sợ, vị này cư nhiên lại là một cường giả Huyền Vũ Cảnh.

Vị còn lại mặc trường bào màu trắng, trên trường bào vẽ chằng chịt phù chú. Hơn nữa người này còn che mặt lại, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sắc bén như chim ưng. Vị này chính là Linh Sư của Thanh Long Tông - Gia Cát trưởng lão.

Thế nhưng lúc này, hai người đều đứng bất động, hai tay giơ lên cao. Trên mặt hiện ra vẻ khó chịu, bởi vì nóc gian phòng phía trên lại đang rơi xuống đầu bọn họ.

Nóc gian phòng này được làm từ một thứ kim loại nào đó, nhưng lại toả ra đạo đạo hàn khí, hơn nữa lại vô cùng dày đặc. Nếu như hai người không cố gắng chống đỡ, thì chắc chắn sẽ bị nghiền thành thịt vụn.

- Không hổ là tông chủ Thiên Phong Tông, nếu như không phải có ngươi ở đây thì e rằng lão phu đã không có cách nào chống đỡ nổi khối hàn thiết này.

Gia Cát trưởng lão cười nói.

- Vô liêm sỉ, rốt cuộc ngươi là ai? Dám lợi dụng sinh mạng của trưởng lão Thiên Phong Tông để giải đại trận. Ngươi quá ác độc đi.

Sắc mặt tông chủ Thiên Phong tràn đầy lửa giận, chỉ cần nghĩ đến tình huống vừa rồi thì đến bây giờ hắn vô cùng phẫn nộ.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Lúc này, ngươi phải đồng tâm hiệp lực với ta, phải nghĩ biện pháp phá nát khối hàn thiết này. Nếu không thì ngươi và ta đều phải vùi thân ở nơi này.

Gia Cát trưởng lão cười nói.

- Ngươi muốn ta hợp tác với ngươi? Không có cửa đâu!

Tông chủ Thiên Phong Tông hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không tin nhân vật thần bí hèn hạ trước mắt này.

- Ta nghĩ mục đích ngươi tới đây chính là vì tài lộc, không cần phải vì những khúc mắt trước đây mà vức bỏ tính mệnh ở đây. Hiện tại, Ngự Không Thuật đã ở ngay trước mắt, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy nó sao?

Gia Cát trưởng lão vừa nói vừa quét ánh mắt về phía góc của gian. Nơi đó có một cái bàn làm bằng ngọc rất tinh xảo, mà trên bàn ngọc có một vật thể bằng thủy tinh đang trôi bồng bềnh giữa không trung.

Vật này tuy là nửa trong suốt, nhưng lại mơ hồ tản ra ánh hào quang. Nhất là trên thân ngọc có khắc mấy chữ nói rõ đây là vật gì, chính là tuyệt học của Ngự Không Lão Nhân - Ngự Không Thuật!