Tu La Vũ Thần

Chương 63: Đại điện kỳ dị


- Đừng!

Giữa lúc đầu óc đang mơ hồ thì Sở Phong chầm chậm mở hai mắt ra. Mà ngay thời khắc ý thức khôi phục lại thì Sở Phong cảm thấy mừng rỡ như điên.

Bởi vì Sở Phong phát hiện trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều tin tức, mà tin tức này chính là phương pháp tu luyện Ngự Không Thuật. Thế nhưng ngay lúc Sở Phong đang rất vui sướng, còn chưa kịp bật cười tiếng nào đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.

- Đây... Đây là nơi nào?

Giờ này khắc này, thứ xuất hiện trước mắt Sở Phong không phải gian phòng kỳ lạ lúc trước, mà là một tòa cung điện kỳ dị, thực sự là một đại điện kỳ dị.

Tòa đại điện này rất cao, cao đến không thấy đỉnh, dường như nó kéo dài mãi cho đến thế giới bên kia, bức tường bốn phía không phải gỗ không phải đá, cũng không phải sắt, vừa sáng rỡ như thủy tinh, lại trơn nhẵn như kính, vô cùng xinh đẹp.

Tuy nhiên lúc này, điều khiến Sở Phong kinh ngạc nhất chính là ở ngay trước mắt hắn, trên bức tường kéo dài mãi đến chân trời lại có một cái cổng rất lớn.

Cánh cổng này vô cùng to lớn, phải lớn hơn rất nhiều so với cổng Cổ Thành Hoang Dã, chắc chắn không chỉ gấp mấy lần. Hơn nữa hình dạng nó cũng rất là quái dị, tựa như một cái miệng của ác ma kéo dài từ trên tường ra.

Đồng thời trên cổng lớn còn treo đầy xiềng xích rắn chắc, mỗi cái đều to cả thước, rậm rạp chằng chịt đến nỗi che kín cả cách cổng to lớn. Dường như ở trong đó đang giam giữ một con quái vật cực kỳ đáng sợ vậy.

Khi Sở Phong đem tinh thần lực dò xét thì sắc mặt hắn càng biến sắc. Mặc dù đứng cách một đại môn đang đóng kín, nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được, phía bên kia cánh cổng đang tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng.

Cổ khí tức này rất lãnh, rất rét buốt, lại rất hắc ám. Phảng phất như nó căn bản không thuộc thế giới này, đáng sợ đến mức khiến cho Sở Phong dựng tóc gáy, từng luồng từng luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng.

- Trời ạ, chẳng lẽ ta đã chết rồi sao? Mà nơi này không phải là địa ngục trong truyền thuyết chứ?

Sở Phong liền nảy ra ý nghĩ như vậy, bởi vì hắn cảm thấy mọi thứ ở đây đều không chân thực, tựa như một thế mộng ảo, nhưng lại vô cùng đáng sợ.

- Này! Đúng là ngươi, cuối cùng ngươi cũng tới! Ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá!

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía sau Sở Phong lại truyền đến một giọng nói vui sướng, nhưng mà giọng nói xuất hiện một cách bất thình lình này lại dọa Sở Phong sợ đến nhảy dựng lên.

- Vật gì vậy?

Sở Phong bị dọa đến giật mình, lập tức đứng lên, sau đó hắn mới phát hiện sau lưng hắn lại có một quả trứng.

Không sai, chính là một quả trứng, hơn nữa còn là một quả trứng màu đen. Trứng này rất lớn, tuyệt đối không phải là trứng gà, bởi vì nó quả thực cao hơn Sở Phong, trên thế gian tuyệt đối không có quả trứng nào lớn như vậy.

- Ngươi mới là vật gì đó, Sở Phong chết tiệt, thật là đáng chết. Ngươi có biết là ngươi ngu ngốc thế nào không? Lâu như vậy mới đến tìm ta, ngươi không biết là ta nhàm chán muốn chết rồi sao?

Đột nhiên, trong quả trứng lại phát ra một giọng nói, hơn nữa giọng nói này rất ngọt nào, rất êm tai, tựa như tiếng chim hót, lại như tiếng chuông đồng. Có thể nói đây chính là âm thanh êm tai nhất mà Sở Phong đã từng nghe.

- Quả trứng? Không ngờ là một quả trứng!

Sở Phong ngạc nhiên, giọng nói của cô gái vừa rồi chắc chắc là phát ra từ quả trứng này.

- Ngươi mới là quả trứng đó, ngươi là trứng gà thối, tên khốn kiếp, khốn kiếp!

Bên trong quả trứng to lớn lại vang lên tiếng chửi rủa chói tai, thậm chí quả trứng này bắt đầu lay động, tựa như có vật gì muốn phá thể chui ra vậy.

- Ong.

Mà đúng lúc này, trước mắt Sở Phong lại là một mảng mơ hồ không rõ ràng, không gian bốn phía bắt đầu xoay tròn với tốc độ rất nhanh, tất cả đã khôi phục lại như bình thường. Sở Phong kinh ngạc phát hiện hắn lại đang nằm trên mặt đất, hơn nữa hắn đã về tới gian phòng trong mộ địa.

- Đây... Chẳng lẽ ta vừa nằm mộng sao?

Sở Phong rất là kinh ngạc, mãi đến khi phát hiện phương pháp tu luyện Ngự Không Thuật vẫn còn ở trong đầu thì mới thoải mái thở dài một hơi.

- Tên tiểu tử này thực sự không chết, làm sao có thể như thế? Chẳng lẽ hắn được Ngự Không Thuật công nhận?

Gần như là Sở Phong vừa mới mở hai mắt ra, thì tiếng gào thét của tông chủ Thiên Phong Tông tông cũng đồng thời vang lên.

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Lấy tu vi của hắn thì làm sao có thể tu luyện loại vũ kỹ đặc thù này chứ.

Còn phần Gia Cát trưởng lão, tuy rằng không thể nhìn thấy mặt mũi của hắn, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của hắn cũng có thể đoán được trong lòng hắn có bao nhiêu bất ngờ.

Sở Phong thấy thế thì mỉm cười, lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi y phục trên người rồi ngẩng đầu lên nói với hai lão nhân kia:
- Hai vị tiền bối à! Ngại quá, ta làm cho hai người thất vọng rồi. Ta không những không chết mà còn sống rất tốt nữa là đằng khác, còn về Ngự Không Thuật mà hai vị ngày nhớ đêm mong, chậc chậc....

- Nó ở chỗ này!

Sở Phong chỉ lên đầu của mình.

- Ngươi, cái tên vô liêm sỉ, lão phu phế ngươi.

Tông chủ Thiên Phong Tông thấy thế thì hấy lập tức hét lớn một tiếng, lại buông lỏng khối hàn thiết trên đầu.

- Ầm ầm.

Nhưng mà lão vừa buông tay thì hàn thiết đột nhiên rớt xuống, toàn bộ gian phòng đều chấn động kịch liệt.

- Vô liêm sỉ

Đối mặt loại tình huống này, tông chủ Thiên Phong Tông đành phải đem hai bàn tay vừa mới buông ra, vội vàng đỡ lấy khối hàn thiết, nếu không thì bọn họ đều sẽ bị ép thành thịt nát.

- Ầm ầm.

Sở Phong thấy vậy thì không dám trì hoãn nữa, lập tức thi triển ra thức thứ nhất của Lôi Đình Tam Thức, vội vàng chạy ra hướng cửa. Bởi vì lấy trình độ hiện tại của hắn mà đối diện với hai vị cường giả Huyền Vũ thật sự quá nguy hiểm.

Nếu không phải khối hàn thiết đó đã hoàn toàn chế trụ thực lực của bọn họ thì e rằng chỉ cần người ta động một ngón tay đã đủ nghiền chết hắn rồi.

- Tiểu tử này đúng là người của Thanh Long Tông ta!

Khi Gia Cát trưởng lão nhìn thấy Sở Phong thi triển chiêu thức này thì hai mắt hắn bỗng sáng ngời. Bản thân hắn là khách khanh trưởng lão của Thanh Long Tông, nên hắn chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhận ra vũ kỹ mà Sở Phong thi triển.

Sau khi Sở Phong thoát khỏi gian phòng, liền dựa theo đường cũ cấp tốc quay trở lại. Hắn không biết lúc nào hai vị cường giả này sẽ thoát khỏi vây khốn, nhưng hắn lại biết là bọn họ nhất định có cách thoát khỏi vây khốn, ít nhất thì vị Linh Sư kia biết phương pháp.

Dưới tình huống như vậy, điều duy nhất hắn có thể làm đó chính là liều mạng chạy trốn. Mà trên đường đi, Sở Phong thấy được rất nhiều thi thể, mộ địa của vị Ngự Không Lão Nhân này quả thực là dẫn đến một cuộc chiến đầy máu tanh.

Rất nhiều thế lực khắp nơi đều vì sự ham muốn của mình mà trả giá bằng cả tính mạng, thậm chí trong số đó có rất nhiều cao thủ tu võ cũng rơi vào cạm bẫy do kẻ khác bày ra. Thế nhưng trong hành trình trộm mộ lần này, người thắng lớn nhất đương nhiên là Sở Phong.

Nhưng mà lúc Sở Phong cho rằng mình đã an toàn, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ là nguy hiểm thực sự mới vừa vặn đến.

- Tiểu tử, rốt cục cũng bị ta tìm thấy!

Một tiếng gào thét từ phía sau truyền đến, không ngờ vị tông chủ Thiên Phong Tông kia đã đuổi kịp đến.

Chỉ là giờ khắc này, có thể nói là hắn tương đối chật vật, chẳng những quần áo xốc xếch mà trên người còn dính chút máu, tóc tai thì bù xù tựa như người điên, rõ ràng là hắn cũng phải trả giá không nhỏ mới có thể thoát ra khỏi mộ địa.

- Mẹ nó, quả nhiên không thể trực tiếp quay về Cổ Thành, ta nên chọn đường vòng thôi.

Nhưng mà lúc này, Sở Phong đâu còn đâu tâm tình quan sát những người này, lập tức vận chuyển huyền công thi triển ra thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức, co hai tay, mở rộng bước chân, bắt đầu chạy trốn bạc mạng.

Thế nhưng dù là như vậy thì hắn sao có thể dễ dàng trốn thoát được cường giả Huyền Vũ Cảnh, hắn cảm giác phía sau đang có một cổ uy áp cường đại đang bay đến hắn nhanh như tia chớp, rất nhanh đã đẩy Sở Phong ngã xuống đất, hung hăng đâm vào trong đống cát.

Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong chỉ có một ý nghĩ, đó chính là hắn chết chắc rồi, người này bởi vì Ngự Không Thuật mà đã tổn thương không ít trưởng lão cùng đệ tử. Nếu như hôm nay để hắn bắt được thì nói không chừng hắn sẽ giết mình để tìm ra Ngự Không Thuật.

- Ôi chao?

Nhưng đột nhiên trong lúc đó, Sở Phong lại cảm giác có gì đó không đúng, tại sao cái cảm giác bị một cổ uy áp cường đại bức ép lại biến mất không tung tích. Mà khi hắn quay đầu lại nhìn thì hắn càng giật mình, bởi vì phía sau lại rất trống trãi, ngay cả hình bóng cũng không có.

- Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

- Không, đó tuyệt đối không phải ảo giác, thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Nhưng mà, ngay lúc Sở Phong không hiểu tại sao tông chủ Thiên Phong Tông lại đột nhiên biến mất, thì tại một nơi trong mộ địa, cách nơi Sở Phong đang đứng hơn mười dặm, tông chủ Thiên Phong Tông cũng đang đứng sững sờ, hơn nữa trên mặt hắn lại ngập tràn vẻ khiếp sợ.

Giờ này khắc này, hắn đã sớm không con phong độ của một người đứng đầu một tông môn nữa, hai bờ môi liên tục run rẩy, ngay cả thân thể cũng run run, hai mắt dán chặt vào người kia đối diện.

Nơi đó có một tên ăn mày đang đứng, tóc tai rối tung rối bù, nhưng hai mắt lại sắt bén như đao, hơn nữa trên trán hắn có một vết sẹo tựa như hỏa diễm vậy.