Tu La Vũ Thần

Chương 65: Đột phá Thiên Giới


- Tên khốn ngươi đã chạy đi đâu mà lâu như thế mới chịu về.

Tô Mỹ ngẩng đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận nói.

- Hắc, gặp chút phiền toái nhỏ.

Sở Phong nhìn đôi mắt ướt át của Tô Mỹ, trong lòng dâng lên một chút ấm áp, lập tức vươn hai bàn tay ra ôm cái eo thon nhỏ mềm mại của Tô Mỹ, đem vị tiểu mỹ nhân này ôm chặt vào lòng một cách thân thiết.

- Tên khốn.

Tô Mỹ cảm giác hai tay Sở Phong không an phận, lại quay sang nhìn mấy người Bạch Đồng đang đứng sau lưng. Lúc này, Tô Mỹ mới ý thức được hành động của nàng cùng Sở Phong có chút khiếm nhã, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Sở Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng như một quả đào mới chín.

- Hắc.

Khi Sở Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Tô Mỹ thì cảm thấy nuối tiếc dư vị hạnh phúc vừa rồi, liếm liếm môi một cái, cảm giác khi ôm nha đầu này cũng không tệ nha.

Sau đó, đám người Tô Mỹ cũng không có hỏi thêm điều gì, mà Sở Phong đương nhiên cũng không rảnh rỗi tự cầm hòn đá đập lên chân mình, nói cho bọn họ biết tin tức hắn lấy được Ngự Không Thuật, hơn nữa còn bị tông chủ Thiên Phong Tông đuổi giết và bởi vì sợ bị bắt nên mới đi một vòng lớn, đi mất ba ngày mới quay trở về Cổ Thành Hoang Dã.

Tuy nhiên khi Sở Phong biết được, mộ địa bỗng nhiên cháy hừng hực như một biển lửa. Hơn nữa Thiên Phong Tông bị tổn thất nghiêm trọng, ngay cả tông chủ cũng không biết rõ tung tích, Sở Phong vừa nghe được thì vô cùng bất ngờ.

Bởi vì chuyện này thật sự quá mức quỷ dị, trong phạm vi mười dặm chung quanh sa mạc xuất hiện một biển lửa, vừa vặn đúng vị trí mộ địa. Hơn nữa sau khi biển lửa biến mất thì nhiệt độ lại tăng cao lên, ngay cả cường giả Huyền Vũ Cảnh cũng không có cách nào đi vào, mộ địa liền trở thành cấm địa, chuyện này thực sự có chút kinh khủng.

Đối với việc này, có người nói là do Ngự Không Lão Nhân đã bố trí bẫy rập, mục đích là khiến cho bất cứ người nào dám bước vào mộ địa hắn, quấy rối sự yên tĩnh của hắn đều phải chôn cùng hắn.

Nhưng cũng có một số người lại cảm thấy, coi như là lúc Ngự Không Lão Nhân còn sống cũng không phải là loại người thủ đoạn thì sau khi chết đi làm sao có thể bố trí bẫy rập như vậy chứ. Đương nhiên là có một nguyên nhân khác, một số người lại nghĩ đây chính là trời giáng tai họa.

Bất kể người khác suy đoán thế nào thì Sở Phong luôn nghĩ rằng, nếu như tông chủ Thiên Phong Tông thực sự biến mất, chôn thây trong biển lửa, chắc chắn là lần này Thiên Phong Tông tổn thất rất nặng. Rất có khả năng sẽ bị rớt xuống thành tam đẳng tông môn, cho dù thế nào cũng không có cách nào đối kháng với Thanh Long Tông.

Ngay lúc này, đám người Sở Phong lập tức chạy về hướng Thanh Long Tông, bởi vì thời gian tới chính kỳ khảo hạch là hạch tâm đệ tử. Vốn chỉ có Bạch Đồng cùng Tô Mỹ là chắc chắc tham gia thôi, thế nhưng lần này bọn họ biết, e rằng lần này số thành viên Dực Minh tham gia sẽ nhiều hơn một người, người đó chính là Sở Phong.

- Ồ! Sáu trăm viên Linh Châu, không biết là ta có thể đột phá đến mức nào đây.

Sau khi trở lại Thanh Long Tông, Sở Phong vội vàng mở Túi Càn Khôn cỡ lớn, lấy ra sáu trăm viên Linh Châu, hắn vừa ngắm nhìn đống Linh Châu chói lóa rực rỡ, mà trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Sáu trăm viên Linh Châu! Bây giờ, Sở Phong hoàn toàn có thể được tính là một phú hào chân chính. Về phần giàu đến mức độ nào thì sợ rằng tương đương với tòa bộ gia sản của Sở gia, mà cái gọi là toàn bộ gia sản này hiển nhiên là bao gồm toàn bộ sản nghiệp của Sở gia.

- A mộc.

Sở Phong cầm một nắm Linh Châu ném trực tiếp vào trong miệng, trong cơ thể hắn có Thần Lôi, nên hắn không hề lo lắng là mình sẽ tiêu hao đống Linh Châu. Hắn chỉ lo lắng là đống Linh Châu này không đủ dùng thôi.

Đúng như Sở Phong dự đoán, khi một nắm lớn Linh Châu dung nhập vào cơ thể, gần như là trong nháy mắt thì linh khí mà Sở Phong luyện hóa từ Linh Châu đã bị thần lôi hấp thu toàn bộ, một luồng linh khí dồi dào chảy vào trong đan điền, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy đan điền của mình đang phồng lên. Thế nhưng loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, về phần vì sao nó biến mất, đương nhiên là bởi vì toàn bộ linh khí đều đã bị thần lôi hút sạch.

Sau khi luyện hóa một đống Linh Châu khoảng chừng năm mươi viên, Sở Phong đoán chừng bao nhiêu đó đã dư dả cho mình đột phá đến Linh Vũ thất trọng. Vì dù sao thì từ Linh Vũ ngũ trọng đột phá đến Linh Vũ lục trọng cũng không tới bốn khỏa Linh Châu, thế nhưng Sở Phong lại đánh giá thấp độ tham ăn của thần lôi rồi.

Sau khi năm mươi viên Linh Châu nhập thể thì tuy là linh khí trong đan điền Sở Phong dồi dào hơn không chỉ mấy lần, nhưng mà Sở Phong lại không có cảm giác đột phá.

- Ta không tin là ngươi ăn không no!

Sở Phong lại luyện hóa một nắm Linh Châu khác, vừa vặn năm mươi viên, mà lần này khi linh khí dung nhập vào cơ thể thì rốt cuộc đan điền của Sở Phong cũng phát sinh biến hóa.
Chín con Lôi Đình mãnh thú bắt đầu gào thét chói tai, mặc dù bên ngoài nghe không được một chút rung động nào, nhưng bên nó lại liên tục quanh quẩn bên tai Sở Phong. Loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, dường như chín con Lôi Đình mãnh thú càng ngày càng thân thiết với hắn, dần dần dung hợp làm một thể.

Đột phá! Cuối cùng cũng đột phá Linh Vũ thất trọng, từ biến hóa từ linh khí cho đến biến hóa về khí tức. Đương nhiên đây chính là Linh Vũ thất trọng không thể nhầm được, chỉ là Sở Phong phải đổi lấy là một cái giá rất lớn, đến một trăm viên Linh Châu, nếu đổi lại là người khác thì đây quả thực là một con số không dám tưởng tượng.

Linh Châu là vật gì chứ? Đây chính là cực phẩm linh dược, thậm chí rất nhiều người đến tu vi Linh Vũ cửu trọng đỉnh phong mới chịu sử dụng nó, rồi mượn linh khí cường đại của nó mà đột phá đến Nguyên Vũ Cảnh.

Thế nhưng Sở Phong chỉ là từ Linh Vũ lục trọng đột phá đến Linh Vũ thất trọng, vậy mà lại dùng đến một trăm viên. Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, thì chắc chắn có thể hù chết một đám người, dùng một trăm viên Linh Châu chỉ có thể đột phá một tầng cảnh giới thôi, đây quả thực là hành động phá sản mà.

Đương nhiên, thực lực Linh Vũ thất trọng của Sở Phong Linh Vũ cũng không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được, hơn nữa hắn còn tu luyện qua huyền công. Hôm nay, dù hắn đối mặt với cao thủ Linh Vũ cửu trọng cũng chắc chắn không sợ, thậm chí không cần để vào mắt nữa là khác.

Trừ phi đối thủ cũng là người có thực lực nghịch thiên như hắn, bằng không thì giới hạn trong Linh Vũ Cảnh, sợ rằng đã không có người nào có thể chống lại Sở Phong. Đối thủ của hắn chỉ tồn tại trong số Nguyên Vũ Cảnh, mà thực lực này tuyệt đối càng khiến cho người khác thêm sợ hãi.

- Haizzz! Cứ tiếp tục như thế thì ai nuôi nổi ngươi chứ?

Sở Phong bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn năm mươi viên Linh Châu trước mắt, hắn quyết định không tiếp tục luyện hóa, mà là bỏ trở lại vào Túi Càn Khôn.

Bởi vì hắn biết, nhu cầu của thần lôi này càng ngày càng kinh khủng, sợ rằng tiếp tục luyện hóa năm trăm viên Linh Châu này xong thì tối đa cũng chỉ lót dạ cho nó, căn bản không cách nào đột phá được.

Đã như vậy thì hắn không cần phải luyện hóa tiếp, không bằng giữ lại đống Linh Châu này, chuẩn bị cho cho nhu cầu sau này. Dù sao hắn cũng không muốn khi mình gặp phải những chuyện phải cần dùng đến tiền, lại phải vay mượn người khác, hắn là một nam nhân chân chính, không thể để những chuyện như thế xảy ra tiếp được.

- Ầm ầm ầm, Sở Phong đệ.... Đệ có trong đó không?

Đúng vào lúc này, bên ngoài phủ đệ đột nhiên truyền đến giọng nói của Sở Nguyệt.

Sở Phong thấy thế thì vội vàng chạy ra mở cửa, quả nhiên hắn nhìn thấy Sở Nguyệt đang đứng trước cửa, hơn nữa Sở Tuyết cũng đi theo bên cạnh.

- Sở Phong đệ! Cuối cùng đệ đã trở về, nói thật cho tỷ biết, mấy ngày nay đệ đã chạy đi đâu vậy?

Sở Nguyệt nhìn thấy Sở Phong thì phản ứng đầu tiên là bất ngờ, sau đó lại mừng rỡ như điên.

- Không đi đâu cả, chỉ là tùy tiện làm mấy nhiệm vụ tông môn thôi.

Sở Phong cười xòa, giải thích qua loa.

- Nhiệm vụ tông môn? Chỉ làm nhiệm vụ tông môn sao? Tỷ lại nghe nói là đệ cùng đệ nhất mỹ nữ nội môn – Tô Mỹ cô nương đi ra ngoài a.

Sở Nguyệt cười xấu xa.

- Ách....

Sở Phong bị Sở Nguyệt nói như vậy thì không có nói gì, nhất thời hắn không biết giải thích thế nào.

- Ha ha, được rồi, không trêu đệ nữa, thực ra lần này chúng ta chỉ là đi ngang đây lại nghe tin đệ đã trở về nên mới đến thôi, tiện thể theo chúng ta đi xem náo nhiệt đi!

- Náo nhiệt, cái gì náo nhiệt?

- Sở Phong đệ, đệ chưa từng nghe qua tu luyện trận sao?