Tu La Vũ Thần

Chương 70: Ghen


Bầu trời đêm, trăng tròn treo lơ lững trên cao. Trên mặt đất có một đôi cô nam quả nữ.

Đêm khuya yên tĩnh, Sở Phong cùng Tô Mỹ đang sóng bước đi trên một con đường lót đầy đá. Mượn ánh trăng sáng tỏ, hai mắt Sở Phong cứ liếc trộm Tô Mỹ đang đi bên cạnh. Trong lòng âm thầm than thở nha đầu này đúng là rất đẹp.

Lông mi cong dài, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, sóng mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn, đường cong trước ngực vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa da thịt trắng nõn nà như tuyết vậy. Nàng thật sự đẹp đến nỗi khiến cho tim người đối diện đập dồn dập, nếu nói nàng là tiên tử hạ phàm cũng không quá đáng.

Nhìn đến thẫn thờ, Sở Phong nhịn không được giơ cánh tay lên nắm lấy bàn tay Tô Mỹ, kết quả là một trận kêu gào thảm thiết lại vang lên.

- A ~~~

- Nha đầu đáng ghét, không phải chỉ là ôm một chút thôi sao, làm gì mà cắn mạnh như thế chứ.

Sở Phong nhìn hai dấu răng chỉnh tề xuất hiện trên tay mình, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Cũng may là hắn thuộc loại da dày thịt béo, cứng rắn như sắc thép, nếu không thì e rằng một ngụm này của Tô Mỹ đã cắn đứt một khối thịt to trên người hắn rồi. Rõ ràng là nha đầu đó dám cắn nha, mà còn cắn rất mạnh.

- Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi của ta chứ, đồ lưu manh!

Tô Mỹ hung hăng trừng Sở Phong một cái, sau đó nói:

- Nghe nói ngươi ở Tu Luyện Trận đến bốn cái canh giờ, chuyện này là thật sao?

- Ừ, sao vậy?

- Ngươi thực sự là một tên yêu nghiệt, chẳng lẽ ngươi không biết Tu Luyện Trận đó lợi hại thế nào sao? Dù là đệ tử hạch tâm thì tối đa cũng chỉ có thể chịu đựng được ba canh giờ sao? Hôm nay, người đã trở thành quái thai trong nội môn rồi.

- Thật không? Vậy chỉ có thể nói là những tên kia quá ngu thôi.

Những lời này không phải là Sở Phong nói khoác mà nếu ngày đó, không phải hắn đã lãnh hội được Ngự Không Thuật nên không muốn lãng phí thời gian nữa, thì dù là nghỉ ngơi trong Tu Luyện Trận thêm mấy canh giờ cũng tuyệt đối không có vấn đề.

- Không phải bọn hắn quá ngu mà do ngươi quá biến thái thôi.

Tô Mỹ liếc Sở Phong một cái rồi đột nhiên cười híp mắt, nói:

- Ta dẫn ngươi đi gặp mặt tất cả thành viên của Dực Minh, thấy khẩn trương không?

- Có gì mà khẩn trương chứ?

Sở Phong phản bác lại.

Hắn vốn tưởng rằng trễ thế này mà Tô Mỹ còn đi tìm hắn là có chuyện tốt đẹp gì đó, nhưng không ngờ là thành viên Dực Minh tụ họp, còn về phần vì sao tụ họp thì đương nhiên là bởi vì ngày mai chính là ngày khảo hạch đệ tử hạch tâm.

Tất cả thành viên của Dực Minh, tính luôn Sở Phong thì tổng cộng khoảng ba mươi ba người. Thế nhưng khảo hạch đệ tử hạch tâm năm nay, ít nhất cũng có mười hai người tham gia, hơn nữa mười hai người này có thể nói là mười hai người mạnh nhất Dực Minh tính đến thời điểm hiện tại.

Điều này đại biểu cho nội bộ Dực Minh phải phát sinh một lần cải cách, chẳng những phải chọn ra tân nhậm minh chủ, mà còn phải lập ra kế hoạch cho lần khảo hạch này.

Bởi vì lần khảo hạch hạch tâm đệ tử này, không chỉ có Dực Minh chuẩn bị đã lâu, mà Kiếm Đạo Minh cùng với Thiên Hạ Minh cũng đợi từ rất lâu rồi. Lần khảo hạch này sẽ không đơn giản như mặt ngoài, rất có thể sẽ là trận giao chiến giữa những đệ tử nội môn đỉnh tiêm.

- Ta biết một người không tim không phổi như ngươi sẽ không vì bọn họ mà khẩn trương.

Tô Mỹ cười ngọt ngào, trong đôi mắt thoáng xuất hiện một tia thưởng thức.

Sở Phong cùng với Tô Mỹ đồng hành đi tới một tòa phủ đệ, nơi này chính là nơi ở của minh chủ Dực Minh, cũng chính là căn cứ của Dực Minh hôm nay. Mà lúc này, toàn bộ thành viên Dực Minh đều ngồi trong phủ đệ này.

Vừa bước vào phủ đệ, Sở Phong liền cảm thụ được mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đảo mấy vòng trên người hắn, trong đó có ánh mắt sửng sốt, cũng có ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn có ánh mắt khinh thường cùng với nghi vấn.

Tuy nhiên đầu tiên Sở Phong cảm giác được, khí tức trên người đám người này vô cùng cường hãn. Dực Minh không hổ là nơi hội tụ của những thiên tài, hóa ra Long Hổ huynh đệ trong Dực Minh, cũng chỉ xem là tồn tại gần cuối.

Mà ba mươi mốt thân ảnh trong đại điện, Sở Phong cũng chỉ cảm thấy vài người quen mặt thôi, tỷ như mấy người Bạch Long, Bạch Hổ, Diệp Đào Tử, Trương Đình Tử, Bạch Đồng, những người này đều là những người mà Sở Phong từng gặp qua.

- Vị này hẳn là Sở Phong huynh đệ! Ta là minh chủ của Dực Minh - Tư Đồ Vũ.

Một gã nam tử có khuôn mặt anh tuấn, dẫn đầu một nhóm thành viên Dực Minh đi đến trước mặt Sở Phong.

Tên Tư Đồ Vũ này, tuổi tương đương với Kiếm Phong Nhất, mà ngay cả tu vi cũng là Linh Vũ cửu trọng. Thậm chí khí tức còn muốn mạnh hơn so Kiếm Phong Nhất. Tuy ngoài mặt hắn biểu hiện khách khí với Sở Phong, nhưng Sở Phong có thể cảm nhận được, vị này dường như cũng không hiền lành như ngoài mặt.
- Này! Đại ca của ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Ngay lúc Sở Phong còn đang ngây người đánh giá Tư Đồ Vũ thì một gã thiếu niên mặt đen từ phía sau Tư Đồ Vũ nhảy vọt ra.

Tuổi của tên thiếu niên này hẳn là xấp xỉ Sở Phong, cho dù có lớn hơn cũng không quá hai tuổi, hơn nữa còn có tu vi Linh Vũ bát trọng, ở tuổi này mà đạt đến tu vi đó xem như khá giỏi rồi.

Tuy nhiên thái độ của hắn lúc này rất là tệ, mũi phồng to, mắt trừng trừng chỉ vào Sở Phong, miệng la hét, nhìn bộ dáng như là muốn đánh Sở Phong vậy.

- Tiểu Lượng.

Thấy thế, Tư Đồ Vũ ở phía sau lập tức túm lấy thiếu niên mặt đen, chợt cảm thấy có lỗi đối Sở Phong, nói:

- Đây là đệ đệ của ta - Tư Đồ Lượng, tính cách có chút nóng nảy, nhưng mà thực ra tâm địa của nó không xấu, mong rằng Sở Phong huynh đệ không để trong lòng.

- Yên tâm đi, trước giờ, Sở Phong – ta vẫn luôn rất có phong độ.

Sở Phong không quan tâm, phất tay áo nói.

- Ngươi....

Tư Đồ Lượng bị hành động khinh thường của Sở Phong chọc đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả mũi cũng phồng to thiếu điều muốn bốc khói. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp phát tác cơn tức giận đã bị Tư Đồ Vũ ngăn lại.

Sau đó, Tư Đồ Vũ giới thiệu Sở Phong với tất cả thành viên Dực Minh. Tuy rằng, ngoài mặt những người này biểu hiện coi như khách khí, nhưng Sở Phong có thể cảm nhận được, rõ ràng có người có ác cảm với hắn.

Mà phàm là người nào có ác cảm với Sở Phong thì đa số đều là nam, về phần nguyên nhân thì Sở Phong cũng không khó suy đoán, chắc chắn là bởi vì gần đây hắn qua lại thân mật với Tô Mỹ. Dù sao thì ánh mắt của bọn họ nhìn Tô Mỹ có chút không được đàng hoàng cho lắm.

Nhưng mà ngoại trừ những thành viên nam đó ra thì ngược lại những thành viên nữ đối với Sở Phong rất là hòa khí. Tuy nhiên Sở Phong lại không biết, sở dĩ các nàng khách khí với Sở Phong chính là bởi vì gần đây danh tiếng của Sở Phong trong nội môn càng ngày càng lớn, dù sao thì nữ tử luôn có hảo cảm với những nam tử ưu tú.

- Nếu tất cả thành viên của Dực Minh chúng ta đều đến đông đủ, vậy thì chúng ta nói chuyện chính sự đi. Mời mọi người ngồi.

Dừng nói chuyện phiếm, Tư Đồ Vũ trịnh trọng nói với tất cả mọi người.

Mà giờ khắc này, mỗi thành viên của Dực Minh đều có vị trí và cương vị riêng. Tuy nhiên Sở Phong chợt phát hiện một vấn đề, trong phòng này có ba mươi ba cái ghế, ba mươi mốt cái ghế trong đó đã có người ngồi rồi, chỉ còn lại hai vị trí thôi.

Một cái là ghế thủ lĩnh, rồi lần lượt đến Tư Đồ Vũ,…. Lúc này, Tô Mỹ được hai huynh đệ Tư Đồ Vũ cùng Tư Đồ Lượng hướng dẫn đi vào chỗ ngồi của nàng.

Mà còn thừa lại một cái ghế được đặt ở vị trí cuối cùng, theo lý mà nói thì chuyện này cũng không có gì, chẳng qua chỉ là một chỗ ngồi mà thôi.

Thế nhưng Sở Phong phát hiện cách sắp xếp vị trí đều có ẩn ý trong đó, người nào ngồi ở vị trí trên cao đều là cao thủ, còn người nào ngồi ở vị trí cuối cùng đều là loại người có thực lực kém như Long Hổ huynh đệ. Điều này nói rõ, Dực Minh chỉ xem hắn như là một phế vật.

- Sở Phong sư đệ ngồi ở đây đi!

Đúng lúc này, một vị thiếu nữ ngồi bên cạnh chỗ trống cuối cùng lên tiếng.

Thiếu nữ này nhìn cũng không tệ lắm, mặt mũi trắng tinh, một đôi mắt to long lanh như hồ ly, đầu tóc dài óng ả rơi lất phất trên vai. Nàng này cũng là một mỹ nữ thượng thừa đây, nhất là phần mềm mại trước ngực nhô cao tựa như một ngọn núi nhỏ, nổi bật trên trường bào màu xanh, miêu tả sống động như thật vậy.

Điều quan trọng nhất chính là đại mỹ nữ ngực lớn này lại nháy mắt với Sở Phong, hành động này hiển nhiên chứng tỏ nàng ta đang muốn câu dẫn Sở Phong.

Lại nói tiếp, Sở Phong là nam nhân, mặc dù hắn là nam nhân chính trực, nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải cự tuyệt sự câu dẫn của phái nữ. Cho nên hắn quyết định không thèm so đo mà mỉm cười ngồi xuống vị trí cuối cùng.

- Sở Phong sư đệ à! Nghe nói đệ rất tàn nhẫn, lúc trước một mình đệ san bằng Lưu Minh.

Sở Phong vừa ngồi xuống thì mỹ nữ ngực to đã ôm lấy cánh tay Sở Phong, đem hai ngọn núi mềm mại dán lên người Sở Phong.

- Ôi!

Đây chính là tiếng lòng lúc này của Sở Phong, được hai ngọn núi mềm mại như thế dán lên người thì Sở Phong chỉ có một cảm giác thôi, chính là hai chữ “Thoải mái”! Đây mới chính là ngực to thực sự nha! Tô Mỹ vẫn chưa phát dục đầy đủ, đương nhiên không thể so với mỹ nữ bên cạnh được.

- Ngươi! Đứng lên cho ta!

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát chói tai lại đột ngột vang lên bên tai của Sở Phong.

Vừa ngẩng đầu lên xem thì không chỉ Sở Phong cùng với thiếu nữ ngực to mà ngay cả toàn bộ thành viên có mặt trong đại sảnh đều kinh ngạc đến há to miệng.

Chỉ thấy Tô Mỹ đang dùng một tay chống vào cái eo thon nhỏ, tay còn lại chỉ mỹ nữ ngực to bên cạnh Sở Phong, cái miệng nhỏ xinh xắn chu lên, hai mắt trừng to. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy một tầng ghen tuông mà mắt thường có thể nhìn thấy được.