Tu La Vũ Thần

Chương 81: Chịu nhục


- Cung sư huynh à! Chẳng lẽ sau này ở khu vực hạch tâm này thực sự không cho phép thành lập đồng minh sao?

Hàn Tuyết nhỏ giọng hỏi, tựa hồ nàng rất e ngại cái tên Cung Lộ Vân này.

- Đương nhiên rồi! Huynh đã nói rồi chúng ta thân là hạch tâm đệ tử, chỉ cần trung thành với Thanh Long Tông là được, không được phép lập bè kết phái, thành lập thế lực cho riêng mình.

- Ở nội môn thì huynh mặc kệ, bởi vì đám người ở đó đều là một đám ô hợp, bọn họ cũng không có bất kỳ tác dụng nào đối Thanh Long Tông chúng ta. Thế nhưng tại khu vực hạch tâm này, Cung Lộ Vân ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mưu toan thành lập đồng minh.

- Hàn Tuyết sư muội, huynh nể mặt của muội sẽ không truy cứu đám người bọn họ. Muội đi nói cho bọn họ biết, nhanh chóng tháo huy hiệu của Dực Minh xuống cho huynh, ngoài ra sau này không còn tồn tại thành viên của Dực Minh gì nữa, thân phận của bọn họ chỉ có một mà thôi, đó chính là hạch tâm đệ tử.

Giọng điệu của Cung Lộ Vân có chút băng lãnh.

- Muội biết rồi, muội qua đó nói chuyện với bọn họ.

Hàn Tuyết cũng không dám có chút chậm trễ nào cả, gật đầu đáp ứng xong liền vội vàng đi về phía đám người Sở Phong.

- Hàn Tuyết tỷ tỷ à! Muội nhớ tỷ muốn chết luôn!

Hàn Tuyết vừa đến gần thì Tô Mỹ đã lập tức nhào vào trong lòng Hàn Tuyết, mà trên mặt Hàn Tuyết cũng tràn đầy vẻ tươi cười, có thể thấy quan hệ của hai người cũng không tệ.

- Tiểu Mỹ à! Mọi người thực sự dự định tiếp tục thành lập Dực Minh ở khu vực hạch tâm này sao?

Hàn Tuyết cười nói.

- Vâng, đúng là chúng muội đã nghĩ như vậy, chẳng lẽ có gì không đúng sao?

Tô Mỹ rất thông minh, vừa nghe hiểu ý của Hàn Tuyết.

- Đổi lại lúc trước thì có thể, thế nhưng gần đây Cung sư huynh đã ra một mệnh, đó chính là cấm thành lập bất kỳ đồng minh hoặc là thế lực nào tại khu vực hạch tâm. Hôm nay tại khu vực hạch tâm này, tất cả đồng minh đều bị giải tán hết rồi.

Hàn Tuyết lên tiếng giải thích

- Cung sư huynh? Là Cung Lộ Vân sư huynh sao?

Đám người Tư Đồ Vũ vừa nghe Hàn Tuyết nói thế thì nhịn không được mà vội vàng đem ánh mắt nhìn về hướng Cung Lộ Vân đang đứng cách đó không xa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.

- Ngoại trừ hắn thì còn có ai có thể có thực lực như vậy chứ, cho nên...

- Hàn Tuyết sư tỷ à! Chúng ta hiểu ý tứ của tỷ, chúng ta sẽ thành lập Dực Minh ở khu vực hạch tâm này đi.

Tư Đồ Vũ quyết đoán tháo huy hiệu trên ngực xuống, các thành viên Dực Minh khác thấy thế cũng là đều tháo huy hiệu của mình xuống.

Nhưng Tô Mỹ vẫn đứng yên, nhíu mày, nói:

- Hàn Tuyết sư tỷ à! Chuyện này không thể thương lượng lại sao?

- Tiểu Mỹ à! Tỷ biết muội đối với Dực Minh có cảm tình rất sâu đậm, tỷ cũng cảm thấy có chút không đành lòng. Thế nhưng tình hình ở khu vực hạch tâm này không giống với nội môn, ở chỗ này toàn dựa vào thực lực cá nhân, thực sự đồng minh không có tác dụng lớn. Huống chi Cung sư huynh đã lên tiếng rồi thì có ai dám không nghe theo.

Hàn Tuyết tận tình khuyên bảo.

- Nói cho cùng thì Cung Lộ Vân chẳng qua chỉ là một đệ tử thôi, ngay cả trưởng lão đều không phản đối thì hắn có tư cách gì mà quyết định chuyện này.

Đúng lúc này, Sở Phong mở miệng nói.

Hắn tương đối hiểu rõ tâm tư của Tô Mỹ, hắn biết Tô Mỹ muốn Dực Minh tiếp tục tồn tại và phát triển ở khu vực hạch tâm này, tuy rằng hắn không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng mà hắn thực sự cảm nhận được tâm tình của Tô Mỹ đang rất tệ.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Dực Minh đối với Sở Phong đã không có giá trị lợi dụng, mà hắn vẫn lựa chọn ở lại Dực Minh, bởi vì hắn lo cho Tô Mỹ nên mới ở lại.

Vị này là?

Thấy Sở Phong mở miệng phản bác, lông mi của Hàn Tuyết chợt nhíu lại, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

- A, quên giới thiệt với Hàn Tuyết tỷ tỷ, hắn tên là Sở Phong, là thành viên mới của Dực Minh chúng ta.

Tô Mỹ vội vàng giới thiệu.

- À, xem bộ dáng bên ngoài, tuổi của Sở Phong sư đệ hẳn là không lớn, ra đời chưa lâu, bởi vậy có một số việc có tính chất vô cùng nghiêm trọng mà đệ không biết cũng là bình thường.

- Tiểu Mỹ, viêc này tỷ giao hết cho muội đó, nhớ kỹ phải giải tán toàn bộ Dực Minh.

Nói xong câu đó, Hàn Tuyết lập tức xoay người muốn rời đi.
- Thực ra ta có chút hiếu kỳ, cái gọi là tính chất nghiêm trọng đó đến tột cùng là nghiêm trọng đến cỡ nào đây?

Sở Phong lại mở miệng, bởi vì điều khiến hắn không thể chấp nhận nhất chính là bị người khác uy hiếp.

Hàn Tuyết vừa nghe Sở Phong nói thế thì đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ muốn nói cái gì đó, thế nhưng nhìn thấy Tô Mỹ thì nén giận xuống, nói với Tô Mỹ:

- Tiểu Mỹ, đừng nói người làm tỷ tỷ như ta không nhắc nhở muội. Hôm nay, tại khu vực hạch tâm này, không có ai dám cãi lời Cung Lộ Vân cả, cho nên các ngươi tốt nhất hãy buông tha Dực Minh đi, việc này đối với các ngươi mà nói là chuyện tốt.

- Hàn Tuyết sư muội, chẳng lẽ muội gặp phải chuyện gì phiền phức sao?

Đúng lúc này, giọng nói của Cung Lộ Vân đột nhiên vang lên, vị đệ nhất đệ tử Thanh Long Tông đó đã đi tới.

Giờ khắc này, sắc mặt đám người Tư Đồ Vũ đều là đại biến, mặc dù ở nội môn, bọn họ cũng được tính là nhân vật phong vân một cõi, nhưng khi đối mặt với cái tên Cung Lộ Vân này, bọn họ thực sự rất e ngại hắn.

- Cung sư huynh! Không có phiền phức gì cả, chỉ là cùng với sư muội đã lâu gặp trò chuyện thêm vài câu thôi.

Hàn Tuyết cười có lệ nói.

- Ách! Nhưng mà huynh thấy sự việc hình như không đơn giản như vậy a.

Cung Lộ Vân mỉm cười, lập tức đi tới trước mặt Tô Mỹ cùng với Sở Phong, lấy một loại ngữ khí ngang ngược nói:

- Ta nghĩ những gì cần nói thì Hàn Tuyết sư muội đã nói qua với các ngươi rồi, bây giờ, ta chỉ cho các ngươi một sự lựa chọn thôi, tháo huy hiệu trên ngực xuống, ta sẽ coi như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Sau khi Tô Mỹ nghe Cung Lộ Vân nói thế thì có chút do dự, nhưng vẫn chậm rãi giơ tay lên, chuẩn bị tháo huy hiệu trên ngực xuống, bởi vì nàng đã cảm nhận được ngữ khí bất thiện của Cung Lộ Vân.

Đúng lúc này, Sở Phong đã bắt lấy tay của Tô Mỹ, sau đó mỉm cười nói với Cung Lộ Vân:

- Cung sư huynh à! Dực Minh chúng tôi sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào cho những người khác, không cần phải giải tán được không?

- Bốp

Không ngờ, Cung Lộ Vân lại không nhiều lời, trực tiếp giơ bàn tay lên tát tới mặt của Sở Phong.

- Vèo.

Giờ khắc này, Sở Phong vô cùng kinh hãi, vội vàng vận chuyển Ngự Không Thuật, chỉ thấy dưới chân hắn nổi lên phong ba, sau đó Sở Phong đã lập tức biến mất không thấy đâu, lúc hắn xuất hiện đã đứng ở một nơi cách đó hơn mười thước.

- Tiểu tử này, thật nhanh.

Nhìn thấy một màn này, toàn bộ hạch tâm đệ tử đều thất kinh, có thể chạy thoát trong tay Cung Lộ Vân thì người đó chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, bởi vì người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

- Hừ!

Nhưng mà ngay lúc này Cung Lộ Vân chỉ hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy thân hình hắn bay lên, thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ xuất hiện sau lưng Sở Phong, vươn một bàn tay to bắt tới.

- Nguy rồi.

Giờ khắc này, Sở Phong có thể cảm giác được, một cổ lực lượng cường đại đang bao phủ lấy thân thể hắn, lúc này, hắn hầu như đã không còn sức lực để chạy trốn, đối mặt với cao thủ Huyền Vũ Cảnh, hắn quả thực là quá yếu.

- Phanh.

Cung Lộ Vân nắm lấy cổ Sở Phong, bỗng nhiên nhấn xuống một cái, lập tức hung hăng đè Sở Phong xuống đất, sức lực vô cùng cường đại, khiến thân thể Sở Phong lùi trong tảng đá lớn, chung quanh nhất thời chấn động, xuất hiện vô số vết nứt.

- Ngươi nhớ kĩ cho ta, tại khu vực hạch tâm này, không ai dám phản bác lại Cung Lộ Vân ta cả, hễ người nào dám phản bác ta, đều chỉ có một kết cục, chính là giống như ngươi vậy, tựa như một con chó quỳ rạp trên mặt đất.

- Đáng ghét!

Hay tai Sở Phong nắm chặt thành quyền chống đỡ trên mặt đất, sau đó lập tức dùng toàn bộ khí lực còn lại trên cơ thể vận chuyển huyền công, muốn di động thân thể, thế nhưng bàn tay đặt sau cổ kia lại phảng phất như một ngọn núi lớn đang đè lên người hắn, đừng nói đứng lên, mà ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.

- Cung sư huynh à! Chúng ta sẽ giải tán Dực Minh, giải tán ngay lập tức, cầu xin ngươi buông tha cho hắn được không?

Tô Mỹ nhìn thấy Sở Phong rơi vào trong huyền thạch thì sợ đến muốn khóc, vừa tháo huân chương trước ngực xuống, vừa chạy đến trước mặt Cung Lộ Vân cầu xin.

- Vị sư muội này, dù cho ngươi có cầu xin tha thứ cũng vô dụng thôi, ta muốn chính miệng hắn cầu xin ta.

Cung Lộ Vân vừa nói chuyện, vừa dùng một tay túm lấy Sở Phong kéo từ trong huyền thạch ra.

- Ta nhổ!

Thế nhưng Sở Phong vừa thoát khỏi huyền thạch, lập tức quay đầu lại phun một ngụm lớn nước bọt dím đàm về phía Cung Lộ Vân.