Tu La Vũ Thần

Chương 85: Nguy cơ tứ phía


- Không ngờ nhanh như vậy đã có trò hay để xem, ta xem cái tên Sở Phong này có thể sống đến một năm sau hay không, cũng khó nói.

- Đúng vậy, đắc tội với Cung sư huynh thì làm sao có thể sinh tồn ở khu vực hạch tâm này chứ, dù cho Cung sư huynh không ra tay thì cũng sẽ có rất nhiều người chủ động tìm hắn gây phiền phức, thực lực của hắn như vậy thực sự khó có thể chống đỡ được nha.

Đám người vây xem nhìn thấy một màn trước mắt thì liên tục cười mỉa may, bon họ đều nghĩ hôm nay, Sở Phong nhất định sẽ bị điên cuồng làm thịt, dù sao thì thực lực của Sở Phong cũng chỉ là Linh Vũ thất trọng. Hơn nữa lại có thiên phú kém cỏi, tại khu vực hạch tâm này, e rằng tùy tiện tìm một người, đều có thể đánh cho hắn răng môi lẫn lộn.

Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao đám chó săn của Cung Lộ Vân vẫn chưa có ra tay với Sở Phong, bởi vì bọn họ nghĩ thực lực của Sở Phong thực sự quá yếu, chẳng đáng để bọn họ đích thân ra tay.

- Như thế nào, đám phế vật các ngươi từng người từng người tiến lên, hay là cả đám cùng nhau lên?

Sở Phong quét ánh mắt một vòng, sau đó mới khinh miệt lên tiếng.

- Hay cho một tên tiểu tử cuồng vọng, rõ ràng ngay cả người có thiên phú hạ đẳng như ngươi cũng không tính là phế vật, mà lại dám chửi chúng ta là phế vật. Hôm nay, nếu chúng ta không giáo huấn ngươi một chút thì ngươi sẽ thật sự không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.

Trong đó, một tên đệ tử hạch tâm bị Sở Phong chọc đến vô cùng tức giận, đang bước nhanh về phía trước, một bàn tay mạnh mẽ lập tức chộp tới Sở Phong, người này vậy mà lại trực tiếp động thủ.

- Phụp.

Nhưng khi bàn tay sắp chạm vào Sở Phong thì bàn tay của Sở Phong đã vững vàng bắt được cổ tay của hắn, sức lực cường đại khiến hắn không thể tiến tới phía trước dù chỉ là một tấc.

- Tên tiểu tử này lại đỡ được công kích của tên kia sao?

Đám người vây xem nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, tuy rằng vị đệ tử xuất thủ với Sở Phong có thực lực rất yếu, nhưng dù sao cũng là Linh Vũ bát trọng, nhiêu đó cũng dư sức đối phó với tu vi Linh Vũ thất trọng của Sở Phong, sao lại bị Sở Phong ngăn cản đơn giản như vậy được chứ? Nhưng mà chuyện phát sinh phía sau đã khiến cho bọn họ hoàn toàn khiếp Sợ.

Sở Phong dùng ít sức ở cổ tay, vặn một cái, sau đó bỗng nhiên thả ra. Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", cánh tay của vị đệ tử hạch tâm đó đã bị Sở Phong bẻ gẫy.

Nhưng mà chuyện còn chưa có chấm dứt, Sở Phong tiếp tục nhấc chân một chân lên, trực tiếp đạp lên đầu gối của tên đó, tiếng “Răng rắc” vang lên lần thứ hai, chân trái tên đó đã bị bẻ gảy, hắn bắt đầu lăn lộn, la hét thảm thiết.

- Bá.

Ngay lúc mọi người đang sửng sờ thì thân hình Sở Phong khẽ động, nhanh như ma quỷ xuất hiện trước mặt một tên đệ tử, tung ra một quyền, hung hăng đánh lên mặt của người đó, trực tiếp đánh gãy cầm của hắn.

- Cái tên súc sinh này, phế hắn cho ta.

Đám đệ tử hạch tâm nhìn thấy trong chớp mắt đã có hai người ngã xuống thì bọn chúng đã hoàn toàn phẫn nộ, cả đám cùng xuất thủ đánh về phía Sở Phong.

- Hừ, tới đúng lúc lắm.

Nhưng mà, đối mặt với công kích của đám người, cùng với đủ loại vũ kỹ hoa lệ mang theo uy áp kéo tới mình, Sở Phong chỉ cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt hắn chợt hiện lên một tia lôi quang, trong nháy mắt thân thể hắn đã bị lôi điện bao phủ.

- Ầm ầm~~~~~

Lôi quang bắn ra bốn phía tựa như mưa rơi, ánh sáng rất chói mắt, khiến cho đám người vây xem không dám mở hai mắt ra, uy lực cường đại bức bọn họ liên tục lui về phía sau.

Nhưng khi bọn họ cảm giác được cổ uy áp đó đã thối lui, chầm chậm mở hai mắt ra, chăm chú quan sát chiến trường, mặt mũi cả đám nhất thời đại biến, trợn mắt há mồm.

Vừa rồi có khoảng hai mươi mấy người vây đánh Sở Phong, nhưng hiện tại cả đám vậy mà lại ngã lăn trên mặt, thân thể người nào cũng cháy đen thui, có vẻ bị phỏng không nhẹ, bọn chúng lăn lộn trên mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ, la hét thảm thiết

Nhìn lại Sở Phong cư nhiên vẫn toàn vẹn, không tổn thương một cộng lông nào cả, trên người hắn rất sạch sẽ, ngay cả chút bụi bặm cũng không có, hắn đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người đang la hét trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Muốn giáo huấn Sở Phong ta sao? Các ngươi vẫn chưa có tư cách này.

Nói xong, Sở Phong lại đem ánh mắt tràn đầy sát khí quét về đám người vây xem, mà hễ người nào nhìn thấy ánh mắt Sở Phong thì đều bị dọa đến mức thân thể run lẩy bẩy, trong lòng dâng lên một trận sương lạnh, không nhịn được mà lui về phía sau một bước, ngay cả cường giả Nguyên Vũ Cảnh cũng không ngoại lệ.

Mà những người vừa rồi còn cười hả hê khi người khác gặp nạn, lúc này cũng vô cùng khẩn trương. Khóe miệng Sở Phong nhếch lên một nụ cười mỉa may, lập tức dẫn Tô Mỹ rời đi.

- Trời ạ, tên tiểu tử này sao có thể kinh khủng như vậy, vừa rồi, khí thế trên người hắn đâu giống với một phế vật Linh Vũ Cảnh chứ? Quả thực là ngay cả Nguyên Vũ Cảnh cũng chưa chắc được như vậy nữa.

- Không chỉ có như vậy, vũ kỹ mà vừa rồi hắn thi triển không phải là vũ kỹ cấp năm bình thường, mà dường như là…

- Là cái gì?

- Khí thế bực này hẳn là của Lôi Đình Tam Thức.

- Lôi Đình tam thức? Làm sao có thể chứ? Lôi Đình Tam Thức chỉ là vũ kỹ cấp bốn, nhưng uy thế vừa rồi rõ ràng là vũ kỹ cấp năm

- Đúng vậy, Lôi Đình tam thức đích thật là vũ kỹ cấp bốn, nhưng hẳn là các ngươi đều biết, nếu như luyện thành thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức, thì nó chính là vũ kỹ cấp năm.

- Ngươi... Ý của ngươi là nói….

Giờ khắc này, mọi người quả thực không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì từ xưa đến nay, chỉ có tổ sư khai tông - Thanh Long đạo nhân mới có thể nắm giữ thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức.

Từng có vô số người tu luyện qua, nhưng chưa có ai luyện thành cả, nhưng hôm nay, xem ra Sở Phong dường như đã luyện thành vũ kỹ trong truyền thuyết này, chuyện chấn động như vậy bảo sao mọi người không khiếp sợ chứ

- Chậc chậc, xem ra tên tiểu tử này không đơn giản nha, hèn chi hắn dám khiêu khích Cung Lộ Vân.

- Vũ kỹ vừa rồi chính là Lôi Đình Tam Thức – Thức thứ ba, không ngờ hắn đã tu luyện đến trình độ này rồi. Xem ra người mà Lãnh Vô Tội bảo chúng ta tìm, hơn phân nửa chính là hắn.

Đúng lúc này, ở một nơi nào đó bên ngoài Vũ Kỹ Các, chợt xuất hiện một nam một nữ, bọn họ đàn chăm chú nhìn theo bóng lưng Sở Phong rời đi, trong ánh mắt lóe lên hàn quang.

- Mau nhìn đi, hai người đó không phải Cao Nhạc sư huynh, cùng với Lưu Băng sư tỷ sao?

- Hai vị này đều là cường giả Thanh Long Bảng năm đó, sau khi bị Lãnh Vô Tội đánh bại, liền chủ động xóa tên trên Thanh Long Bảng, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bọn họ, không ngờ bọn họ lại ở chỗ này xuất hiện.

- Ta nghe nói từ khi bọn họ bị Lãnh Vô Tội đánh bại thì chẳng biết vì nguyên nhân gì mà đều lựa chọn đi theo Lãnh Vô Tội, hôm nay chính là tay sai của Lãnh Vô Tội, cho nên bọn họ rất ít xuất hiện tại Thanh Long Tông.

- Thật không? Bị người đánh bại lại lựa chọn đi theo người ta sao? Nói như vậy Lãnh Vô Tội quả nhiên là không đơn giản nha.

- Đó là chuyện đương nhiên, Lãnh Vô Tội là đệ tử duy nhất sở hữu Tinh Thần Lực tại Thanh Long Tông ta, tuy rằng thiên phú tu võ thua Cung Lộ Vân, thế nhưng tinh thần lực của hắn cũng chính là thứ mà Cung Lộ Vân không có.

- Đúng vậy, hôm nay, hắn chỉ mới có mười chín tuổi, xếp thứ ba trên Thanh Long Bảng. Có nói hắn là đệ nhị thiên tài của Thanh Long Tông ta cũng không quá, tin tưởng vị trí thứ hai trên Thanh Long Bảng sớm muộn gì cũng thuộc về hắn thôi.

Nhắc về Lãnh Vô Tội, trên mặt đám đệ tử đều hiện lên vẻ kính nể, dù sao thì ngoài đệ nhất đệ tử Cung Lộ Vân kia thì hắn cũng là một người được công nhận thiên tài.

Sau khi Sở Phong rời khỏi Vũ Kỹ Các thì lập tức chia tay với Tô Mỹ, mỗi người đi một ngã. Hắn không có trở lại phủ đệ của mình mà quyết định rời khỏi Thanh Long Tông, hắn muốn tự mình đem tin tức mình trở thành đệ tử hạch tâm mang về Sở gia, tự mình cắm Thanh Long Kỳ tại Khấu Sơn Trấn.

Tuy nhiên Sở Phong lại không hay không biết, ngay khi hắn rời khỏi Thanh Long Tông thì hai tên đệ tử hạch tâm Nguyên Vũ Cảnh, cũng lặng lẽ theo đuôi hắn.