Tu La Vũ Thần

Chương 87: Sở gia gặp nạn


Trên lối vào Kháo Sơn Trấn, Sở Nhân Nghĩa cùng với đám người Sở gia đang bị một đám người vây đánh.

Lúc này, phần lớn người Sở gia đã bị thương nặng, nằm lăn lộn ở hai bên đường, thậm chí một số người trong đó vì thương thế quá nặng, mà bị mất mạng, chỉ có Sở Nhân Nghĩa có tu vi Linh Vũ bát trọng là vẫn còn cố gắng chống đỡ.

Thế nhưng khi đối mặt với sáu kẻ Linh Vũ bát trọng, vài kẻ Linh Vũ thất trọng thì rõ ràng là Sở Nhân Nghĩa không thể địch lại, trên người hắn đã sớm vết thương chồng chất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, vô lực.

- Sở Nhân Nghĩa, không ngờ được phải không, chúng ta đã sớm đặt ra kế hoạch đón tiếp các ngươi từ lâu lắm rồi. Hôm nay, bất cứ ai cũng không cứu được Sở gia các ngươi, người Sở gia các ngươi quay trở về bao nhiêu người, chúng ta sẽ chết bấy nhiêu người!

Một gã nam tử cầm đầu, hung tợn nói.

- Mã Trung, Sở gia ta cùng với Mã gia ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại liên thủ với Hứa gia đối phó với Sở gia ta chứ?

Sở Nhân Nghĩa lớn tiếng chất vấn.

- Ha ha, Sở Nhân Nghĩa, vì sao chúng ta lại liên thủ với Hứa gia đối phó Sở gia ngươi à? Chắc chắn trong lòng ngươi hiểu rõ nguyên nhân, các ngươi cho rằng chuyện này có giấu diếm được người khác sao?

Mã Trung vừa cười khẩy, vừa nổi lên sát ý đối với Sở Nhân Nghĩa.

- Muốn liên thủ đối phó với Sở gia ta sao? Còn phải xem các ngươi bản lĩnh này hay không đã.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang dội chợt vang lên, tựa như là tiếng sấm nổ vang.

Giọng nói này đột nhiên vang lên, khiến cho mọi người Mã gia hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, mà bọn họ vừa nhìn thấy người nói, thì tất cả mọi người không khỏi thất kinh.

Chỉ thấy một gã thiếu niên đang cưỡi một con ngựa màu trắng, đang chậm rãi đi đến chỗ bọn họ, mà người này chính là Sở Phong.

- Đó chính là người thiếu niên Sở gia kia sao? Sở Phong, tại sao hắn lại trở về?

- Khôn đúng, các ngươi mau nhìn y phục của hắn đi, đó chính là y phục của đệ hạch tâm Thanh Long Tông hạch.

Ngày đó, lúc tộc hội của Sở gia, những người này đều đã nhìn thấy qua Sở Phong, cho nên bọn họ chỉ liếc mắt đã nhận ra Sở Phong. Thế nhưng khi bọn họ thấy Sở Phong mặc y phục của đệ tử hạch tâm thì vô cùng kinh sợ.

Lúc này mới cách tộc hội của Sở gia một khoảng thời gian ngắn, chưa đến một tháng nữa, hơn nữa lúc đó Sở Phong chỉ là nội môn đệ tử mà thôi, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã trở thành đệ tử hạch tâm được chứ? Điều này quả thực khiến cho bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi.

Mặc dù mọi người biết thiên phú của Sở Phong rất cao, sau này nhất định trở thành nhân vật lớn, nhưng không ai ngời là thiên phú của hắn lại cực kỳ cao như vậy, quả thực đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ rồi.

- Sở Phong, chạy mau đi.

Đột nhiên, Sở Nhân Nghĩa la to.

- Bao vây hắn lại, không được để hắn chạy thoát.

Thấy thế, Mã Trung phản ứng rất nhanh, vội vàng sai mọi người bao vây Sở Phong lại.

Về phần Sở Phong, hắn căn bản không đặt đám người này vào trong mắt, chỉ cưỡi ngựa trắng đứng tại chỗ, đem ánh mắt khinh thường nhìn đám người đang khẩn trương bao vây tất cả đường lui của hắn.

- Ha ha, tên tiểu quỷ này đúng là lợi hại, tuổi còn nhỏ như vậy đã trở thành đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông, nếu như cho ngươi cơ hội phát triển thì sau này còn lợi hại đến bực nào chứ?

Mã Trung thấy tất cả đường lui của Sở Phong đã bị chặn lại hết thì hắn mới an tâm cười ha hả.

- Đúng vậy, hôm nay, chúng ta phải đuổi tận giết tuyệt Sở gia ngươi, bằng không thì về sau hậu hoạn vô cùng.

Những người khác cũng bắt đầu phụ họa theo, dù sao thì thiên phú của Sở Phong thực sự quá dọa người rồi, mạnh mẽ đến mức khiến cho bọn họ cảm thấy e ngại. Nếu như không chém giết Sở Phong thì sau này bọn họ sẽ găp nhiều phiền phức hơn.

- Tên khốn kiếp, muốn đuổi tận giết tuyệt Sở gia chúng ta sau, các ngươi nằm mơ đi.

Mà giờ khắc này, Sở Nhân Nghĩa như là phát điên, vọt tới.
Hôm nay, Sở gia đã gặp phải tai họa lớn rồi, gần như toàn bộ Kháo Sơn Trấn đều phải diệt vong, tất cả hy vọng của Sở gia đều đặt ở trên người đám tiểu bối, mà hiển nhiên Sở Phong chính là niềm hy vọng lớn nhất trong đám tiểu bối Sở gia. Mặc dù Sở Phong không cùng huyết thống với Sở gia, thế nhưng thân là người Sở gia, hắn nhất định phải vệ Sở Phong, dù cho phải hy sinh tính mạng của hắn.

- Sở Phong chạy mau đi, bảo bọn Nguyệt nhi không được quay trở về Kháo Sơn Trấn.

Sở Nhân Nghĩa vừa gắng sức chém giết, vừa la to.

- Hừ, bản thân mình còn không giữ được mà còn muốn cứu hắn, giết hết cho ta!

Mã Trung hừ lạnh một tiếng, Huyền Thiết Đao trong tay lập tức chém tới Sở Nhân Nghĩa. Cùng lúc đó những người khác, toàn bộ chém tới Sở Phong, chiêu nào cũng vô cùng tàn nhẫn, bọn chúng quả nhiên muốn hạ sát thủ.

- Bá bá bá.

Mã Trung cũng có tu vi Linh Vũ bát trọng, thân thể lại đang lúc cường tráng, hơn nữa thân thể Sở Nhân Nghĩa đã bị thương rất nặng, cho nên đại đao vô cùng uy mãnh của hắn mới chém xuống vài đao thì Sở Nhân Nghĩa dù dốc hết toàn lực để chống đỡ, nhưng tốc độ của Sở Nhân Nghĩa đã bắt đầu chậm lại, xem ra khó có thể chống đỡ tiếp được.

- Ách a ~~~~

Nhưng đúng lúc này, sau lưng Mã Trung lại liên tục vang lên vô vàng tiếng kêu la thảm thiết, tiếng này chưa dứt thì tiếng khác lại kéo tới. Lúc đầu Mã Trung không thèm quan tâm, hắn còn tưởng rằng thủ hạ của mình đang làm nhục Sở Phong.

Thế nhưng hắn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, giọng điệu này dường như là do thủ hạ hắn phát ra. Đồng thời ở một nơi cách đó không xa, đám người Sở gia vẫn còn đang giật mình lại bí mật mang theo thần sắc vui sướng. Cuối cùng hắn cũng ý thức được, sự việc cũng không phải thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.

- Bá.

Cảm giác không bình thường, một chiêu của Mã Trung đánh vào hư không, sau đó hắn liền vọt sang một bên, ghé mắt quan sát. Vừa nhìn thấy thì hắn nhất thời kinh hoàng, chỉ thấy tất cả người của Mã gia hắn đều nằm lăn lóc dưới đất, trên người không còn hơi thở.

Hắn nhìn thấy khắp người Sở Phong nhiễm đầy máu tươi, nhưng lông tóc lại không tổn hại, chân đang đạp lên thi thể một người của Mã gia, hắn đang lấy y phục người ấy lau vết máu dính trên tay. Dường như Sở Phong cảm thụ được ánh mắt Mã Trung, hắn lập tức quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.

- Ngươi... Ngươi....

Giờ khắc này, Mã Trung bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước, ngay cả huyền thiết đao trong tay cũng cắm trên mặt đất, trên mặt xuất hiện vẻ dè chừng, thở phù phù mấy tiếng.

Bởi vì dù thế nào thì hắn cũng không ngờ nhiều cao thủ của Mã gia như vậy lại bị Sở Phong tàn sát trong chớp mắt. Hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy, người nào cũng bị chém rớt đầu.

Người trước mắt hắn đâu phải là một thiếu niên không hiểu thế sự, mà quả thực là một người thủ đoạn độc ác, là ma đầu giết người không chớp mắt. Nhất là ánh mắt hung ác của Sở Phong, cùng với sát khí đang tỏa ra trên người hắn quả thực áp áp bức người khác hít thở không thông.

Sở Phong cũng không thèm quan tâm tới phản ứng của Mã Trung ra sao, mà bước chậm chậm từng bước đi về phía Mã Trung, nhặt huyền thiết đao đã rơi trên mặt đất của Mã trung lên, quan sát một hồi, nói:

- Đao tốt.

- Phụp.

Vừa dứt lời, một đạo hàn mang xẹt qua, chỉ thấy máu tươi văng tung tóe khắp nơi, Mã Trung ngay cả tiếng gào thét cũng không kịp phát ra, đã đầu một nơi thân một chỗ ngã xuống đất.

Mà mọi người chứng kiến một màn như vậy, ngay cả Sở Nhân Nghĩa và đám người Sở gia cũng bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, trán rịnh mồ hôi hột.

Bởi vì tất cả màn trước mắt quả thực không thể tin được, trước không nói vì sao thực lực của Sở Phong lại mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến mức chém giết cao thủ Linh Vũ bát trọng đơn giản hơn giết chết một con gà.

Tuổi của Sở Phong nhỏ như vậy, sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ. Đừng nói là Sở Phong chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, mà coi như những đại hán trung niên như bọn họ cũng không nhất định có thể làm được loại chuyện như vậy.

- Đại bá, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Sau khi Sở Phong ném Huyền Thiết Đao sang một bên, liền vội vàng dò hỏi, bởi vì hắn cũng có thể nhìn ra dường như Sở gia đã gặp phải phiền toái rất lớn.

- Phong nhi, Sở gia gặp đại nạn rồi.

Sau khi nghe câu hỏi của Sở Phong, Sở Nhân Nghĩa mới phục hồi suy nghĩ từ trong khiếp sợ, trên mặt tràn đầy sự kích động kể lại tất cả sự tình đã xảy ra cho Sở Phong nghe.