Tu La Vũ Thần

Chương 92: Thân Thế Sở Phong


Sau khi hội nghị Sở gia kết thúc, Sở Phong cùng Sở Uyên trở về nơi hai người ở trước kia.

- Phụ thân, con có một việc muốn hỏi người.

Phụ tử hai người ngồi cùng với nhau trong một gian phòng, Sở Phong mở miệng dò hỏi.

- Phong nhi, có chuyện gì thì con cứ nói đừng ngại.

Sở Uyên nhìn Sở Phong, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều cùng tự hào.

Biểu hiện của Sở Phong, một lần lại một lần khiến hắn giật mình, hôm nay Sở Phong lại cứu vớt Sở gia. Sở Phong đã sớm trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất trong lòng hắn.

Thấy thế, Sở Phong cũng không dây dưa nữa, mà mỉm cười nói ra vấn đề mà hắn vẫn luôn muốn hỏi:

- Phụ thân à! Phụ mẫu thân sinh của con đến tột cùng là ai, vì sao bọn họ phải vứt bỏ con?

- Cái này....

Sở Phong vừa nói ra lời này thì khuôn mặt vốn đang vui sướng của Sở Uyên, tức khắc khắc cứng đờ, xuất hiện sự biến hóa rất rõ ràng.

- Phụ thân à! Chẳng lẽ có ẩn tình gì khó nói sao?

Sở Phong nhận thấy có cái gì đó không đúng.

- Không có, không có ẩn tình gì khó nói cả, chỉ là Phong nhi à! Về chuyện phụ mẫu của con, ta cũng không hề biết.

Sở Uyên cười gượng nói:

- Phụ thân cũng không biết? Chẳng lẽ con là do phụ thân nhặt về?

Sở Phong có chút luống cuống.

Từ lúc ở Cổ Thành hoang dã, gặp vị mạnh mẽ đến mức sâu không lường được kia, rồi lại gặp tên ăn mày điên điên khùng khùng đó, Sở Phong đã nghĩ có thể thân thế hắn không đơn giản, cho nên mới khẩn cấp hỏi Sở Uyên vấn đề này.

Thế nhưng nếu như Sở Uyên thật sự nhặt được hắn, như vậy chẳng khác nào tất cả đầu mối đều bị chặt đứt, hắn không thể thu thập được bất kỳ tin tức nào về phụ mẫu của hắn từ Sở Uyên cả.

- Không, thực sự không phải là như vậy, thực ra phụ thân chăm sóc Phong nhi, chính là vì được người khác nhờ vã.

Sở Uyên nói, thế nhưng từ trên nét mặt hắn có thể thấy được, chuyện tình dường như cũng không phải đơn giản như vậy.

- Được người khác nhờ vã sao? Rốt cuộc là ai nhờ vã vậy? Vì sao phụ thân biết người đó không phải là phụ mẫu của con?

Sở Phong nôn nóng hỏi tiếp.

Sở Uyên nhìn bộ dáng nôn nóng của Sở Phong, thì khuôn mặt hắn liên tục biến hóa, tựa như là tâm lý đang giãy dụa, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:

- Haizz, nếu như con đã nghĩ như vậy thì phụ thân sẽ nói cho con biết.

- Chuyện này, phải kể từ mười lăm năm trước, năm đó ta dẫn theo đám người làm của Sở gia, đi một chuyến xa nhà, trên đường đi ngang qua một núi.

- Trong rừng núi, ta gặp một nam tử, gã nam tử kia ôm một đứa bé. Hắn hỏi ta có phải là họ Sở không?

- Bởi vì lúc đó ta đang áp tải hàng hóa, hơn nữa trang phục nam tử đó thực sự có chút khả nghi, cho nên ta cũng không có chính diện trả lời vấn đề hắn hỏi.

- Thế nhưng không ngờ, gã nam tử đó không hề nhúc nhích chút nào, mà hai gã thủ hạ của ta liền bạo thể mà chết, hóa thành vũng máu.

- Lúc đó, chúng ta đều sợ hãi, vốn định xoay người bỏ chạy. Thế nhưng một cổ khí tức vô hình giam cầm toàn bộ chúng ta, chúng ta căn bản không thể nào nhúc nhích được.

- “Ngươi có phải họ Sở không?” Gã nam tử lần thứ hai mở miệng hỏi, lúc đó ta ý thức được, kẻ giết chết đám gia đinh Sở gia, đem chúng ta giam cầm rất có thể là vị nam tử này.

- Thế nhưng đó lần đầu tiên ta gặp phải cường giả bực đó, lúc đó, trong lòng ta tràn đầy sợ hãi, đâu còn có thể chú ý tới lời hắn hỏi, chỉ đứng ngơ ngác nhìn hắn.
- Mà đúng lúc này, ta kinh ngạc phát hiện, trong hai mắt của hắn đột nhiên xuất hiện hai ngọn lửa. Cùng lúc đó, toàn bộ hàng hóa ta mang theo đều bị một đám lửa thiêu đốt, ngay cả xe ngựa cũng hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

- Lúc đó, hắn đã biểu hiện không còn kiên nhẫn, ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng hắn đã bắt đầu tỏa ra sát khí. Từ lúc chào đời tới nay, đó là lần ta cảm thụ được sát ý kinh khủng như vậy, tựa như hắn đến từ địa ngục.

- Lúc đó ta nghĩ, ta đã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, tuy nhiên hắn cũng không hề động thủ với ta, mà là lần thứ hai mở miệng nói rằng: “Ta hỏi lại một lần cuối cùng, ngươi có phải họ Sở không?”.

- Lúc này, ta không dám có nữa nửa điểm chần chờ, vội vàng trả lời vấn đề hắn hỏi, đồng thời còn nói ra gia cảnh cùng nơi ở của Sở gia.

Nói đến đây, trên mặt Sở Uyên tràn đầy vẻ mặt hổ thẹn, Sở Phong có thể đoán được vì sao hắn lại hổ thẹn. Đương nhiên là bởi vì ngay lúc đó hắn rất sợ chết, đã giao toàn bộ Sở gia ra, mà cảm thấy hổ thẹn.

Dù sao nếu như người đó có thù oán gì với Sở gia, thì Sở Uyên nói ra những lời đó chính là triệt để bán đứng Sở gia, tất cả mọi người Sở gia khó thoát khỏi cái chết. Tuy nhiên hôm nay, người Sở gia đều vẫn sống, từ đó có thể nói rõ người nam tử đó hẳn là có mục đích khác.

- Phụ thân, sau đó thì sao?

Sở Phong nôn nóng muốn biết kết quả.

- Sau đó, toàn bộ gia đinh đi theo ta đều bị giết, chỉ còn lại một mình ta, hơn nữa tên đó còn đem đứa nhỏ trong tay giao phó cho ta, mà đứa nhỏ đó chính là con.

- Sau khi ta tiếp nhận con xong thì người đó nói cho ta biết, nhất định phải nuôi dưỡng con thật tốt, phải xem con như là con ruột của mình. Nhưng mà tên của con cũng không phải do ta đặt, hắn muốn ta phải gọi con là Sở Phong.

- Cái này...

Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong âm thầm kinh hãi, mặc dù ngay từ lúc đầu hắn đã đoán được, đứa nhỏ đó có khả năng chính là mình. Thế nhưng lúc này, nội tâm hắn lại liên tục giật mình, bởi vì hắn trăm ngàn lần cũng không ngờ được, tên của hắn vậy mà cũng không phải là do Sở Uyên đặt, mà sớm đã được người khác đặt cho rồi.

Nhất là nghĩ đến tên nam tử kia, hắn lặp đi lặp lại nhiều lần vấn đề Sở Uyên có phải họ Sở không. Sở Phong thầm nghĩ, phụ thân hắn rất có thể cũng mang họ Sở, mà người đó mang hắn hắn giao phó cho Sở Uyên, rất có khả năng chỉ là không muốn Sở Phong sửa họ mà thôi.

- Ngay lúc đó, ta đâu còn dám cự tuyệt, đương nhiên là liên tục hứa hẹn đáp ứng với yêu cầu của hắn rồi.

- Chỉ có điều, sau đó hắn lại đưa ra thêm mấy yêu cầu, đó chính là không được nói con biết, con đến từ đâu, cũng không có thể nói, ta là thân sinh của con. Ngay từ đầu, phải nói cho con biết con là nghĩa tử của ta. Điều quan trọng nhất chính là, không thể làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến con, nhất định phải làm cho con khỏe mạnh lớn lên

- Mà bất luận ta làm trái với yêu cầu nào thì kết quả chỉ có một, đó chính là hắn sẽ diệt toàn bộ Sở gia, tuyệt không lưu lại bất cứ gì.

Sau khi Sở Uyên nói ra sự tình, Sở Phong rốt cục cũng biết, vì sao hắn không hỏi qua, Sở Uyên cũng không nói ra thân thế của Sở Phong. Hơn nữa khi Sở Phong hỏi thân thế của mình thì Sở Uyên lại biểu hiện bất an như thế, thậm chí còn e ngại nữa, hóa ra là còn có người uy hiếp hắn.

- Phụ thân có biết người nam nhân đó gọi là gì không, mà ở trên người hắn, có bất kỳ dấu hiệu nào đặc biệt không?

Sở Phong nghiêm túc hỏi, bởi vì hắn mơ hồ đã có đáp án.

- Hắn cũng không nói tên của hắn là gì, thế nhưng trên trán của hắn, quả thực có một cái bớt hình thù rất kỳ quái, tựa như là hỏa diễm vậy, vô cùng quỷ dị.

Sở Uyên trả lời.

Mà giờ khắc này, Sở Phong lại biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì cái này so với đáp án mà hắn đoán không khác nhau nhiều lắm, thân thế của hắn quả thực có liên quan đến tên ăn mày điên kia.

- Phụ thân, sau đó hắn có nói cái gì nữa không? Có nhắc đến chuyện phụ mẫu của con không?

- Không có, hắn vẫn chưa từng nhắc đến phụ mẫu con với ta.

- Vậy vì sao phụ thân còn nói, hắn không phải là phụ thân của con?

Nghe Sở Phong nói thế, Sở Uyên nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói:

- Bởi vì sau khi hắn giao con cho ta thì biểu hiện như là trút được gánh nặng, như là thoát khỏi một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Hơn nữa hắn nhanh chóng thay đổi thành một người khác, dường như hóa điên rồi la to lên.

- Ta lại nhớ rất kỹ những lời hắn nói lúc hóa điên.

- Hắn đã nói cái gì?

Sở Phong nôn nóng hỏi.

- Hắn ngước mặt lên trời hô to: “Ngươi thấy được chưa, ta đã làm theo những gì ngươi nói, ngươi có thể buông tha cho ta được không? Ta cầu xin ngươi buông tha cho ta đi!!!”.