Tu La Vũ Thần

Chương 94: Có tài đức gì?


- Chắc chắn là Huyền Vũ Cảnh, nếu không lấy tu vi của Cao Nhạc, không có khả năng bị người này đánh chết trong nháy mắt, hơn nữa còn dưới tình huống đang vận dụng uy áp.

Lưu Băng nơm nớp lo sợ nói, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Ngày đó, nàng cùng Cao Nhạc phát hiện ra điểm bất thường, để tránh việc Lãnh Vô Tội trách phạt, nên đã lựa chọn tiếp tục truy sát Sở Phong. Trên đường đi, lúc hai người nghỉ ngơi, Cao Nhạc đi ngoài, nhưng hắn vừa mới rời đi không bao lâu thì Lưu Băng liền cảm giác có một cổ năng lượng chấn động rất mạnh, mà phương hướng của cổ năng lượng đó chính là hướng Cao Nhạc đi ngoài.

Lưu Băng nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi tìm kiếm, nhưng phát hiện Cao Nhạc đã bị mất mạng. Hơn nữa tình trạng lại giống hệt với Triệu thị huynh đệ, bên ngoài không có một chút vết thương, nhưng nội tạng đều nát bấy, hiển nhiên đã bị uy áp ép chết tươi.

Cho nên Lưu Băng không dám tiếp tục đuổi theo, ngược lại trước tiên chạy trở về Thanh Long Tông, báo cáo tất cả sự việc với Lãnh Vô Tội. Bởi vì hiện tại, đối thủ đã không phải đối tượng mà nàng có thể đối phó nữa.

- Xem ra ta đã đánh giá thấp Sở Phong này rồi.

Lãnh Vô Tội rơi vào trầm tư, mà Lưu Băng vẫn đứng ở tại chỗ, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tội, không dám nhiều lời nửa câu. Có thể thấy được nàng thật sự e sợ Lãnh Vô Tội này.

- Lưu Băng sư tỷ, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Đột nhiên, Lãnh Vô Tội từ trong Túi Càn Khôn, lấy ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc, đem đưa cho Lưu Băng.

- Đa tạ Lãnh sư đệ.

Mà Lưu Băng vừa thấy cái bạch ngọc bình này thì vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy, không cần suy nghĩ liền mở nắp bình ra, đem chất lỏng trong bình uống một hơi cạn sạch.

- Lưu Băng sư tỷ, hương vị giải dược lần này có gì lạ không?

Lãnh Vô Tội đứng chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lưu Băng, khóe miệng còn nhấc lên một nụ cười độc ác.

- Mùi vị lần này dường như có chút ngọt.

Lưu Băng lấy tay lau lau khóe miệng, nhưng sắc mặt nàng đột nhiên đại biến, chỉ tay vào mặt Lãnh Vô Tội, rồi hét to:

- Ngươi, ngươi, ngươi....

- A ~ ~ ~ ~

Rất nhanh, Lưu Băng đã nói không ra lời, sắc mặt từ trắng biến thành xanh, từ xanh biến thành tím, thân thể lại bắt đầu tản ra khí nhiệt màu trắng, đưa tay móc vào trong cổ họng, dường như muốn móc chất lỏng vừa mới uống ban nảy ra, nhưng căn bản là làm thế nào cũng không có tác dụng.

- Không làm được việc thì giữ ngươi lại để làm gì chứ?

Nhìn Lưu Băng đang chịu đựng thống khổ, trên mặt Lãnh Vô Tội không hề xuất hiện tia đồng tình nào cả. Mãi đến khi Lưu Băng ngã xuống đất, không còn hơi thở, thì khóe miệng hắn mới nhấc lên một nụ cười thản nhiên.

- Cố ý thả nàng ta trở về mật báo, muốn ta biết khó mà lui sao? Thú vị, thật ra ta cũng muốn nhìn xem một chút, đến tột cùng là người nào lại dùng thủ đoạn này để đối phó với ta, ta cũng muốn xem thử coi ngươi rốt cuộc có khả năng bảo trụ được Sở Phong hya không?

Nghĩ đến đây, Lãnh Vô Tội liền đi tới trước bàn, lấy ra giấy bút bắt đầu viết, nội dung ở trên lá thư là:

- Phụ thân à! Con gặp nạn ở Thanh Long Tông, người hãy mời lão tổ Lãnh gia ra mặt giải vây giúp con.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã qua hai ngày, cuối cùng cũng đến ngày Sở gia mời tất cả các thế lực ở Kháo Sơn đến rồi.

Ngoài cổng Kháo Sơn Trấn, treo đầu lâu của ba nhà Hứa, Mã, Vương, nhìn thấy vô cùng kinh khủng.

Mà ở Kháo Sơn Trấn, trong diễn võ trường, lại là phủ kín bàn rượu, nghênh đón khách khứa khắp nơi đến.
Tuy ngoài mặt mọi người nói cười hoan hô, nâng cốc vui vẻ, thế nhưng bầu không khí lại mơ hồ có chút gì đó không thích hợp.

Dù sao thì hôm nay, chuyện Sở gia đào ra được huyền thiết quáng, đã chấn động toàn bộ Kháo Sơn rồi, mà chuyện Sở gia cùng Hứa gia; Vương gia; Mã gia đại chiến, cũng đã truyền đi khắp nơi rồi.

Sở gia có thể độc chiến với ba gia tộc mà không bại, hơn nữa còn đem ba vị gia chủ có tu vi Nguyên Vũ Cảnh chém giết, có thể thấy được hiện tại thực lực của Sở gia chính là thế lực mạnh nhất ở Kháo Sơn này rồi.

Mà phía sau tiệc chiêu đãi các thế lực khắp nơi của Sở gia, hễ người tinh mắt đều có thể nhìn ra được ý đồ của Sở gia là gì. Cho nên mới nói đừng xem những người này ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng trên thực tế trong lòng không hề tình nguyện, sở dĩ bọn họ đến đây, hoàn toàn là bởi vì e ngại thực lực của Sở gia mà thôi.

- Vì sao không nhìn thấy Sở Nguyên Phách, chẳng lẽ ngày quan trọng như vậy không do Sở Nguyên Phách đích thân chủ trì sao?

- Sở Nguyên Phách quả thực lợi hại, không ngờ có thể lấy một địch ba, chiến thắng ba vị gia chủ. Tuy nhiên, nếu như hôm nay hắn không có ra mặt, thì ta xem hơn phân nửa khả năng là hắn đã bị trọng thương rồi, cho nên mới không muốn xuất hiện tại đây.

- Ngươi nói rất đúng, ta cũng đoán hơn phân nữa khả năng là như vậy rồi, nhưng nếu chỉ có mình Sở Uyên thì hắn có thể trấn áp được cục diện sao? Dù sao tình huống hôm nay cũng có nhân vật Nguyên Vũ Cảnh tồn tại nha.

- Tin tin là lúc cần thiết, Sở Nguyên Phách nhất định sẽ ra mặt, nếu như không nắm chắc thì Sở gia cũng sẽ không mời tất cả mọi người đến như thế. Nhưng mà vị thiếu niên đó là ai? Sao có thể ngồi vào vị trí yếu như vậy chứ?

Tiếng bàn tán xôn xao, có người đưa tay chỉ Sở Phong đang ngồi bên cạnh Sở Uyên. Tuy Sở Phong đã vang danh từ lâu, nhưng quả thực là có không ít người chưa từng gặp qua Sở Phong.

- Đó chính là thiên tài của Sở gia, Sở Phong, nhìn y phục trên người hẳn đã trở thành hạch tâm đệ tử, thực sự là lợi hại nha.

- Nói như vậy thì Thanh Long Kỳ là sự thật? Thảo nào, thảo nào Sở gia lại có hành động lớn như vậy. Có Thanh Long Tông che chở, hôm nay tại Kháo Sơn này, thật đúng là không có ai dám động vào Sở gia hắn.

- Vậy cũng chưa chắc, tuy Vương gia Hứa gia Mã gia đã thương tổn nặng nề, thế nhưng ở Kháo Sơn này còn có Lý gia cùng với Triệu gia, thực lực của bọn họ cũng không yếu hơn Hứa gia bao nhiêu đâu. Hôm nay hai vị gia chủ Nguyên Vũ Cảnh đều đã đến đây.

- Nếu như Sở gia chỉ đơn thuần lập uy, muốn chúng ta không được động tới huyền thiết quáng, ngược lại tạm chấp nhận được. Thế nhưng nếu Sở gia hắn muốn một mình chấp chưởng, thống nhất tất cả các thế lực ở Kháo Sơn này, thì sợ rằng rất nhiều thế lực sẽ không đồng ý đâu. Nếu như chúng ta liên thì tin rằng Sở gia cũng sẽ vô cùng đau đầu.

Mọi người đều đang suy đoán mục đích Sở gia mở yến tiệc lần này, đồng thời có rất nhiều thế lực đang âm thầm câu thông. Nếu như Sở gia thực sự muốn thống nhất Kháo Sơn này, vậy thì bọn họ nhất định sẽ liên thủ phản kháng.

- Phụ thân à! Cũng đến giờ rồi, bắt đầu thôi!

Sở Phong nháy mắt với Sở Uyên.

- Ừ!

Sở Uyên đứng dậy, hắng giọng lớn tiếng nói:

- Đầu tiên, cảm tạ các đã đến tham gia yến hội lần này của Sở gia ta.

- Chắc mọi người cũng đều biết, hai ngày trước Sở gia ta đã gặp phải kiếp nạn lớn, ba thế lực lớn đã vây công Sở gia ta, muốn cướp giật toàn bộ tài sản của Sở gia ta, chỉ là đáng tiếc bọn họ đã trả một cái giá rất lớn cho hành động ngông cuồng của bọn họ.

- Trận chiến này, tuy rằng Sở gia ta thắng lợi, nhưng đã khiến cho rất nhiều người dân trong trấn chết thảm, rất nhiều gia đình đã gặp phải bất hạnh. Cái này đã khiến cho ta nghĩ lại, Kháo Sơn chúng ta chứa quá nhiều thế lực, lại cùng hưởng thụ chung một nguồn tài nguyên Kháo Sơn, vốn nên thân thiết như anh em một nhà, sao thể lại tự giết lẫn nhau chứ?

- Cuối cùng ta đã nghĩ được một biện pháp giải quyết, có thể nói là không đặt ra quy củ thì không thể thành phép tắc được. Ta nghĩ tại Kháo Sơn này, cũng nên định ra một chút quy củ, mà quy củ này phải do tất cả mọi người cùng nhau duy trì.

Sau đó, Sở Uyên nói ra một ít quy củ, nhưng trên thực tế là ước thúc thế lực khắp nơi phát triển, mà người được lợi ít lớn nhất chính là Sở gia.

- Phanh.

Đột nhiên, một cái bàn rượu bị đánh thành phấn vụn, một vị đại hán râu quai nón, thân cao một mét chín, làn da ngăm đen đứng lên, chỉ vào Sở Uyên quát to:

- Sở Uyên, chỉ bằng ngươi mà muốn thống lĩnh chúng ta sao? Ngươi có tài đức gì chứ?