Tu La Vũ Thần

Chương 100: Đuổi Tận Giết Tuyệt.


Trần Huy vừa ra lệnh một tiếng, hai gã tướng lĩnh hùng hổ liền vọt tới, một tay túm lấy Lâm chưởng quỹ, nắm đầu hắn kéo ra bên ngoài.

- Thành chủ đại nhân, xin tha mạng, thành chủ đại nhân, tha mạng a!!!

Hành động này đã khiến Lâm chưởng quỹ vô cùng sợ hãi, thế nhưng dù hắn cầu xin tha thứ thế nào thì bất luận là Trần Huy, hay là hai gã tướng lĩnh đều mặt không biểu cảm.

Mãi đến khi hai gã tướng lĩnh kéo hắn tới bãi đất trống, một vị trong đó rút ra bảo đao giắt bên hông, giơ tay chém xuống "Xẹt" một tiếng, đầu Lâm chưởng quỹ đã rơi xuống đất, lăn long lóc.

- Hô ~

Một màn này quả nhiên khến mọi người sợ hãi, hầu như trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ, đầu đầy mồ hôi, có một cảm giác lúng ta lúng túng không biết làm sao.

- Thành chủ đại nhân.

Sau khi đem Lâm chưởng quỹ chém giết xong, một gã tướng lĩnh trong đó đem Tử Kim lệnh bài, giao cho Trần Huy.

Trần Huy tiếp nhận lệnh bài, cười nói với Sở Phong:

- Sở Phong, ngươi có từng nghe nói về Chu Tước Thành chưa?

- Hả?

Sở Phong vô cùng sửng sốt, hắn chưa từng trải nhiều, quả thật chưa từng nói qua về Chu Tước Thành.

Thấy thế, Trần Huy chỉ mỉm cười, kiên trì giải thích với Sở Phong:

- Sở Phong, tin rằng ngươi cũng biết Cửu Châu đại lục của chúng ta là do Khương thị hoàng triều thống trị, để có thể quản lý tốt Cửu Châu, Khương thị hoàng triều đã đem Cửu Châu phân biệt giao cho chín tòa vương phủ quản lý, mà thế lực thống trị Thanh Châu chúng ta chính là Kỳ Lân vương phủ.

- Vì để quản lý trật tự ở Thanh Châu tốt hơn, nên Kỳ Lân vương phủ đã tuyển ra tám tòa nhất đẳng thành trì, một trăm sáu mươi tòa nhị đẳng thành trì ở khắp Thanh Châu. Tất cả hình hình thành thế võng, bao trùm toàn bộ Thanh Châu. Mà những thành trì này đều có quyền quản hạt các nơi nó phụ trách quản lý.

- Tử Kim Thành ta là nhị đẳng thành trì, phụ trách quản lý Tử Cấm Thành - ta cũng không phải là Kỳ Lân vương phủ, mà là nhất đẳng thành trì Chu Tước Thành.

Nghe Trần Huy nói một hồi, Sở Phong thật sự có một cái nhìn hoàn toàn mới đối với các thế lực ở khắp Thanh Châu.

Lúc trước Sở Phong vẫn nghĩ, Khương thị hoàng triều là bá chủ Cửu Châu Đại Lục, mà tông môn chính là thế lực thống lĩnh các khu vực khắp nơi. Còn tưởng rằng khu vực Thanh Châu là do đệ nhất tông môn ở Thanh Châu - Lăng Vân Tông quản lý, thế nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Có thể nói, thủ đoạn của Khương thị hoàng triều rất cao minh, thực hiện chế độ phân cấp quản lý, mặc dù không can thiệp vào sự phát triển của các thế lực khắp nơi. Nhưng trên thực tế lại đem Cửu Châu Đại Lục nắm vững vàng trong tay mình.

- Nếu như đem Thanh Châu chia làm tám khu vực, thì người quản lý cao nhất ở nơi này chính là Chu Tước Thành. Mười ngày sau, Chu Tước Thành sẽ tổ chức một trận Tân Tú Đại Hội.

- Cái gì gọi là Tân Tú Đại Hội? Đó là một trận luận bàn của thế hệ tiểu bối, tuy nhiên lại có quy định giới hạn trong độ tuổi mười tám.

- Mà Sở Phong tiểu hữu tuổi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tại Tử Kim Thành ta cũng coi như là một người nổi tiếng trong hàng ngũ tiểu bối. Cho nên ta muốn Sở Phong tiểu hữu, đại biểu cho Tử Kim Thành ta đi tham gia trận Tân Tú Đại Hội năm nay.

Trần Huy tiếp tục nói.

- Ta tham gia tân tú đại hội này, có chỗ gì tốt sao?

Sở Phong hỏi.
- Nếu như chỉ là tham gia thì quả thực không có chỗ tốt gì, nhưng nếu có thể đoạt lấy danh hiệu đệ nhất trong trận Tân Tú Đại Hội năm ngay thì ngược lại có phần thưởng năm nghìn viên Linh Châu.

Trần Huy giải thích.

- Được lắm, ta sẽ tham gia.

Sở Phong gật đầu, đối với hắn mà nói năm nghìn viên Linh Châu có lực hấp dẫn vô cùng lớn.

- Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, Tử Kim lệnh bài này ta ban cho Sở Phong tiểu hữu, có nó ngươi có thể tự do xuất nhập Tử Kim Thành. Năm ngày sau đến Tử Kim Thành tìm ta, ta sẽ phái người dẫn ngươi đến Chu Tước Thành.

Trần Huy đem Tử Kim lệnh bài giao cho Sở Phong xong, sau đó suất lĩnh đại quân nghìn người rời đi, chỉ còn lại có một đám người đang khiếp sợ, kinh hãi.

Nhìn Tử Kim lệnh bài trên tay trái, lại nhìn một nghìn viên Linh Châu trong tay phải. Sở Phong nhíu mày, hắn nghĩ việc này có điều gì đó kỳ hoặc, thế nhưng hắn lại tìm không ra nguyên nhân.

Suy nghĩ chốc lát, không có đáp án, Sở Phong cũng dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, mà giơ Tử Kim lệnh bài trong tay, nói với tất cả mọi người:

- Hôm nay, còn ai không phục Sở gia ta nữa không?

- Chúng ta nguyện đi theo Sở gia, thề sống chết thuần phục Sở gia.

Mà Sở Phong vừa dứt lời, tất cả người chung quanh đều quỳ xuống đất, âm thanh như sấm vang, tuyên thệ.

Nếu như nói, lúc trước bọn họ vì sợ thực lực của Sở Phong mới thuần phục Sở Phong. Như vậy thì lúc này, bọn họ lại sợ bối cảnh của Sở Phong mà nhất định phải thuần phục Sở Phong. Có thành chủ Tử Cấm Thành làm chỗ dựa vững chắc, bọn họ quả thực không dám đắc tội Sở Phong.

- Được, tuy nhiên Sở Phong đã nói qua, ta không muốn các ngươi khẩu phục, mà các ngươi phải tâm phục, Sở Phong ta tuyệt đối sẽ không đem người bất trung giữ bên người. Cho nên hễ là người nguyện ý thuần phục Sở gia ta, hiện tại hãy giúp Sở gia ta làm một chuyện.

- Đem người của Mãnh Hổ tiêu cục, Hứa gia, Mã gia, Vương gia, Triệu gia, Lý gia, tất cả đều giết cho ta.

- Hô ~

Sở Phong vừa nói ra lời này, lập tức khiến cho những người có mặt ở đây kinh sợ, ngay cả người Sở gia cũng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì bất luận thế nào thì bọn họ cũng không thể nào ngờ được, Sở Phong đuổi tận giết tuyệt người của Triệu gia Lý gia.

Loại thủ đoạn này, có thể gọi là ngoan độc. Chuyện này, có rất nhiều người trưởng thành cũng không làm được, thế nhưng lúc này Sở Phong chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, lại có thể nói ra những lời ngoan độc như vậy!

Nhưng mà, loại giật mình này chỉ duy trì chốc lát, rất nhanh đã có người động thủ với Triệu gia, Lý gia, Mãnh Hổ tiêu cục động thủ. Để biểu thị thuần phục, bọn họ không thể không làm như vậy.

Mà ở dưới sự thống lĩnh của Sở Phong, mặc dù Mãnh Hổ tiêu cục, Triệu gia, còn có người của Lý gia phản kháng đến cùng, thế nhưng tính mạng của họ nhanh chóng kết thúc. Hôm nay, mấy thế lực này đã đi đến Kháo Sơn Trấn thì không thể trở về được nữa, toàn bộ đều bị giết sạch, không ai sống sót.

Nhưng mà sự việc còn chưa kết thúc, sau khi đem những người này giải quyết xong, Sở Phong lại tụ tập một đám nhân mã, phân biệt chạy tới sào huyệt của Mãnh Hổ tiêu cục, Hứa gia, Vương gia, Mã gia, Triệu gia, Lý gia chạy tới, muốn diệt trừ tận góc.

Dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Sở Phong đã hình thành một trận thảm sát kinh người. Trần Huy cũng đang dẫn theo đại quân, quay trở về Tử Kim Thành.

- Thành chủ đại nhân, thực sự phải đem quặng huyền thiết giao cho Sở gia sao? Cống phẩm đến Chu Tước Thành của chúng năm nay phải làm sao bây giờ?

Một gã tướng lĩnh lo lắng hỏi.

- Nếu không thì có thể làm gì bây giờ? Thân phận của vị kia không tầm thường, ta làm sao dám cãi lời chứ? Nếu như năm nay chúng ta giao cống phẩm cho Chu Tước Thành không đủ, tối đa chỉ bị xử phạt. Nhưng nếu như đắc tội với vị kia, nàng chỉ cần nói vài câu không tốt trước mặt phụ thân của nàng thì đầu của ta cũng khó giữ được.

Nói tới chuyện này, vẻ mặt Trần Huy cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nghĩ một màn lúc trước, lúc này mà hắn vẫn còn cảm giác vô cùng sợ hãi.