Tu La Vũ Thần

Chương 102: Có Người Giúp Đỡ.


- Ngươi là ai?

Sở Phong cẩn thận phòng bị tên nam tử đột ngột xuất hiện trước mắt này.

- Không cần khẩn trương như thế, nếu nói đến thân phận của ta thì ngươi hẳn phải gọi ta một tiếng sư huynh. Về phần tên của ta chính là Lãnh Vô Tội.

Lãnh Vô Tội mỉm cười nói.

- Ngươi là Lãnh Vô Tội? Dường như chúng ta chưa từng quen biết nhau, chẳng lẽ ngươi muốn thay Cung Lộ Vân xuất đầu sao?

Sở Phong đương nhiên có nghe qua đại danh Lãnh Vô Tội, trong hàng ngũ hạch tâm đệ tử, ngoại trừ hắn ra còn có một vị hạch tâm đệ tử sở hữu tinh thần lực nữa, người đó chính là Lãnh Vô Tội.

- Ai da, thật không hỗ là người sở hữu tinh thần lực, chưa gì đã tìm ra được động cơ ta đến tìm ngươi rồi à?

- Nhưng mà ta làm sao có thể thay Cung Lộ Vân xuất thủ chứ, Cung Lộ Vân còn không có tư cách khiến ta vì hắn làm việc đâu, ta chỉ đang quét dọn trở ngại mà thôi.

Lãnh Vô Tội vừa cười hắc hắc nói, vừa chậm rãi đi đến chỗ Sở Phong đang đứng.

- Làm sao ngươi biết ta có tinh thần lực? Quét dọn trở ngại? Ngươi với ta chưa từng xuất hiện cùng nhau, ta làm sao có thể trở thành vật cản trở ngươi được chứ?

Sở Phong vừa kéo dài thời gian vừa lui về phía sau, đem tinh thần lực phát tán đến mức tận cùng, hắn đang tìm cơ hội chạy trốn.

- Việc này thì ngươi không cần phải biết, mặt khác ta khuyên ngươi nên buông tha ý niệm chạy trốn trong đầu đi. Bởi vì ở trước mặt ta, ngươi căn bản không thể nào trốn thoát được.

Lãnh Vô Tội tràn đầy tự tin nói.

- Vậy cũng chưa chắc.

Thấy ý nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, Sở Phong cũng không muốn kéo dài thời gian nữa. Đồng thời vận chuyển huyền công cùng với thi triển Ngự Không Thuật. Linh khí bắt đầu đả thông kinh mạch ở dưới chân, trận trận tật phong đã từ lòng bàn chân mọc ra.

“Vèo” một tiếng, Sở Phong như một cơn gió lướt tới, hướng ở chỗ sâu trong rừng, nhanh chóng bỏ chạy thoát thân.

- Cũng có chút thủ đoạn, nhưng mà đáng tiếc là cảnh giới quá thấp.

Lãnh Vô Tội cười khẩy, bước về phía trước một bước, sau đó hắn cũng hóa thành một cơn gió đuổi theo phương hướng Sở Phong đã rời đi.

Có thể lấy tốc độ nhanh như vậy mà đuổi theo Sở Phong, ngược lại tên đó cũng không phải dùng vũ kỹ thân pháp đặc thù nào đó, mà chỉ đơn thuần dựa vào tu vi của bản thân. Tên này năm nay mới mười chín tuổi, mà đã có thể là đệ nhị thiên tài của Long Tông, quả nhiên là một nhân vật không tầm thường. Không ngờ tu vi của hắn lại là Nguyên Vũ cửu trọng, chỉ kém một bước nữa đã có thể bước vào Huyền Vũ Cảnh, có thể cùng so sánh với Cung Lộ Vân rồi.

- Tên này lợi hại như vậy sao?

Sở Phong đã đem Ngự Không Thuật phát huy tới cực hạn rồi, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi Lãnh Vô Tội. Hơn nữa đối phương còn đang cấp tốc tới gần hắn, uy áp Nguyên Vũ cửu trọng đã bắt đầu áp chế tốc độ hắn.

- Buông tha đi, chỉ bằng tu vi hiện nay của ngươi, cho dù có thiên phú tốt đến đâu cũng không có cách nào chạy thoát từ trong tay ta được đâu.

Ngón tay Lãnh Vô Tội hướng Sở Phong điểm một cái, một đạo tinh quang bắn ra, uy lực rất mạnh, trong nháy mắt liền xuyên thủng cây đại thụ, rồi tập trung đánh tới Sở Phong.

- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu.

Sở Phong cắn răng, bước lên phía trước một bước, bạch sắc tật phong cư nhiên biến mất trong nháy mắt, trở thành chín đạo lôi điện.

Những đạo lôi điện này rõ ràng không hề giống với Lôi Đình Tam Thức của Sở Phong, chúng có màu xanh lam. Hơn nữa tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh. Giống như mấy con lôi xa nho nhỏ, quây chung quanh hai chân Sở Phong, muốn đem bàn chân hắn tách ra khỏi mặt đất.

“Vù” đột nhiên, đầu ngón chân của Sở Phong bỗng nhiên chỉa xuống đất. Ngay lập tức lướt đi mấy trăm thước, từng bước từng bước như thế, tốc độ nhanh đến không thể nào tin được. Không chỉ thành công tránh thoát công kích của Lãnh Vô Tội, đồng thời bắt đầu lấy loại tốc độ kinh khủng này, nhanh chóng trốn thoát, bỏ lại Lãnh Vô Tội tít đằng sau.

- Thân pháp vô cùng huyền diệu, đó cũng không phải là vũ kỹ của Thanh Long Tông ta, rốt cuộc tên tiểu tử này lấy nó từ đâu chứ?

Ánh mắt Lãnh Vô Tội chợt lóe lên, thoáng xuất hiện vẻ ngoài ý muốn.

Sau đó hắn lập tức bước về phía trước một bước, thi triển một loại thân pháp tăng tốc độ vô cùng huyền diệu, tốc độ của hắn dường như đã lên mấy lần. Lần thứ hai đuổi theo Sở Phong, hơn nữa tốc độ đuổi theo lần này lại nhanh hơn lần trước rất nhiều.

- Đáng ghét! Quả nhiên là mình không cách nào trốn thoát hắn.
Sở Phong có chút không cam lòng, hắn rõ ràng đã thành công thi triển ra giai đoạn trung cấp của Ngự Không Thuật. Thế nhưng đối mặt với Lãnh Vô Tội có tu vi Nguyên Vũ cửu trọng, hắn dường như có vẻ vô lực, dù sao thì cảnh giới hai người chênh lệch quá lớn, cho dù đối phương chỉ thi triển thân pháp vũ kỹ sơ cấp đã có thể đuổi kịp Sở Phong.

- Sở Phong, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát.

Lãnh Vô Tội liên tục dùng ngón tay búng ra mấy đạo tinh quang, hướng Sở Phong bay vút đi như mưa rơi, Sở Phong gần như ở trong tình cảnh muốn trốn cũng không thoát.

Đây là một loại vũ kỹ cấp năm, đặc biệt dưới Lãnh Vô Tội thi triển, uy lực căn bản không phải là thứ mà Sở Phong có thể chống đối được. Nếu như bị bắn trúng, hắn nhất định sẽ bị đánh thành đống thịt vụng.

- Cổ khí tức này?

Nhưng đúng lúc này, Sở Phong lại đột nhiên mừng rỡ, bởi vì hắn cảm thụ được có một cổ khí tức quen thuộc, đang tới gần.

- Vù.

Quả nhiên ngay lúc Sở Phong cảm thụ được cổ khí tức này, một đạo bóng trắng giống như ma quỷ xuất hiện phía sau Sở Phong, đó chính là Tô Nhu.

- Ầm ầm ầm.

Tô Nhu vung trường bào lên, một dòng huyền lực được ngưng tụ ra, tạo thành một cái gương chắn phía trước Sở Phong. Công kích của Lãnh Vô Tội bắn trúng cái gương này, sau đó bị bắn ngược trở lại, hơn nữa tốc độ công kích, ngay lập tức tăng lên gấp đôi.

Thấy thế, Lãnh Vô Tội vẫn không bối rối, mà bước lên phía trước một bước, cả người chạy về phía trước, né tránh đòn công kích đang bị dội ngược trở về

- Tô Nhu trưởng lão.

Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong vô cùng vui mừng, hắn đã từng kiến thức qua thực lực của Tô Nhu, vô cùng cường hãn. Nhất là Sở Phong nhận thấy khí tức mà vừa rồi nàng tản mát ra, không phải là Nguyên Vũ Cảnh mà là Huyền Vũ Cảnh, cô nàng này đã bước vào Huyền Vũ Cảnh.

Tuy rằng không biết, vì sao hắn lại gặp được Tô Nhu ở chỗ này, thế nhưng Sở Phong biết, nguy cơ mà lúc này hắn gặp phải, hơn phân nửa có thể hóa giải.

- Không ngờ người âm thầm bảo hộ cho tên tiểu tử này, cư nhiên lại là Tô Nhu sư tỷ.

Lãnh Vô Tội mỉm cười nhìn Tô Nhu, ngược lại biểu tình của hắn có vẻ ngoài ý muốn.

- Tuy ta biết có người muốn gây bất lợi cho Sở Phong, nhưng ta cũng không ngờ người đó lại là ngươi. Ngươi cùng Cung Lộ Vân không phải luôn bất hòa sao? Vì sao phải giúp hắn?

Tô Nhu cười quyến rũ, ngược lại cũng không đối đãi với Lãnh Vô Tội như là kẻ địch.

- A, thật là thú vị, các ngươi vì sao đều nghĩ, lý do ta đối phó với Sở Phong là vì muốn giúp đỡ cho Cung Lộ Vân nhĩ? Chẳng lẽ không thể vì ân oán cá nhân sao?

- Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Tô Nhu sư tỷ à! Thật ra ta rất bội phục thủ đoạn của ngươi, nói như thế nào thì Cao Nhạc, Triệu thị huynh đệ cũng là đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông. Nhất là Cao Nhạc cũng có thể xem là người quen cũ với ngươi, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ với hắn như vậy?

Lãnh Vô Tội cười hỏi.

- Ta hạ độc thủ với Cao Nhạc? Ta không hiểu ý của ngươi!

Mà Tô Nhu vừa nghe Lãnh Vô Tội nói thế thì khuôn mặt liền biến đổi, trên mặt tràn đầy sự khó hiểu.

- Ơ, giả bộ như thật, nữ nhân như ngươi quả thật quá ngoan độc, xem ra không nên lưu ngươi lại.

Khóe miệng Lãnh Vô Tội nhấc lên một nụ cười âm lãnh, mang theo sát khí rất nặng.

- Khẩu khí lớn thật, chỉ bằng Nguyên Vũ cửu trọng mà cũng dám nói những lời đó với ta à?

- Mặc dù ta chẳng biết ngươi vì sao lại đối phó với Sở Phong, nhưng cùng là đệ tử Thanh Long Tông, lại dám đối sư đệ làm ra loại chuyện này quả thật là không thể tha thứ được. Ta thân là Thanh Long Tông trưởng lão, ta nhất định phải cho ngươi một bài học mới được.

Sắc mặt Tô Nhu chuyển sang lạnh lùng, vừa nói vừa xuất thủ.

Nhưng đúng lúc này, một cổ uy áp vô cùng chấn động, đột nhiên bao phủ cả ngọn núi này, cùng lúc đó một giọng nói già nua cũng vang lên:

- Muốn giáo huấn Tội nhi, trước tiên phải qua cửa ải lão phu đã!