Tu La Vũ Thần

Chương 110: Thông Linh Khế Ước


Sau khi trải qua một phen tiếp xúc thân thể, Sở Phong xác định thiếu nữ này không hề có bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.

Ngược là thiếu nữ bị vây vào một loại tình huống nguy hiểm, dù sao thì dáng dấp của nàng đẹp như thế, nhưng lại bị nhốt ở thế giới tinh thần của Sở Phong, không có cách nào bỏ trốn. Quan trọng nhất là ở thế giới tinh thần này, Sở Phong lại có thể tùy ý đụng tay đụng chân nàng.

Móa! Đây quả thật là chuyện ở bên trong thân thể của chính mình, nhốt một mỹ nữ độc nhất vô nhị, hơn nữa giọng nói rất nhẹ nhàng, thân thể mềm mỏng, đẩy nhẹ một cái liền ngã xuống đất. Sở Phong tuyệt đối không phải là loại người như vậy, bằng không thì...

- Này, tên khốn kiếp, ngươi nghĩ gì thế?

Thiếu nữ nhìn thấy Sở Phong đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng nhấc lên một nụ cười tà thì lập tức rống to lên.

- Đản Đản à! Lúc trước ngươi nói, chỉ cần ta và ngươi hợp thành một thể thì ta sẽ có cách giúp ngươi thắng Cung Lộ Vân, là thật sao?

Sở Phong cười hì hì nói, nụ cười ấy rất gian ác.

- Ngươi đi chết đi, có quỷ mới muốn cùng ngươi hòa làm một thể.

Thiếu nữ tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, nàng giận đến mức muốn bóc hỏa, một đôi mắt đẹp trừng to như hai viên ngọc, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy nàng rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng thấy nàng là của hiếm.

Đây quả là chuyện đã là một mỹ nữ chân chính thì cho dù có làm ra bất cứ biểu cảm gì cũng là một loại mỹ vị.

- Sao ngươi lại phản ứng như thế chứ? Đó chẳng phải là do ngươi nói sao, chỉ cần...

- Là phụ trợ, không phải là hợp thế, ngươi quả là một tên lưu manh!!!

- Phụ trợ? Thế nào là phụ trợ?

Sở Phong là một người rất hiếu kỳ.

- Chỉ cần ngươi cùng ta ký kết Thông Linh Khế Ước thì ta liền có thể cùng ngươi chung hưởng thế giới tinh thần, hơn nữa chỉ cần ngươi đồng ý thì ta liền có thể từ thế giới tinh thần tiến vào thân thể của ngươi, đem lực lượng của ta truyền thụ cho ngươi.

- Tuy nhiên, bây giờ tu vi của ta đã hoàn toàn bị phong ấn, hơn nữa ta cũng không biết cách phá giải, chỉ có một cách là tu luyện lại lần nữa, cho nên nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi thì ngươi nhất định phải giúp ta tu luyện. Miễn là ngươi có thể giúp ta tu luyện Huyền Vũ Cảnh trong vòng một năm, thì dĩ nhiên là ta có thể giúp ngươi chống đối với Cung Lộ Vân.

Thiếu nữ giải thích.

- Cái gì? Trợ giúp ngươi tu luyện? Ta làm gì có thời gian giúp ngươi tu luyện đến Huyền Vũ Cảnh chứ, bản thân ta cũng chưa chắc có thể đột phá đến Thiên Vũ Cảnh.

Sở Phong buồn bực nói.

- Hừ! Ngươi có thể trong vòng một năm tu luyện đến Thiên Vũ Cảnh sao? Ngay cả Huyền Vũ Cảnh, ngươi cũng rất khó có thể tu luyện đến nữa là. Thế nhưng nếu như ngươi chịu giúp ta thì trong vòng một năm, ta chắc chắn có thể tu luyện đến Huyền Vũ Cảnh.

- Huống chi, việc tu luyện của ta cũng không hề làm trễ nải việc tu luyện của ngươi. Ngược lại, nếu như ngươi trợ giúp ta tu luyện, còn có thể nâng cao Kết Giới Thuật của ngươi nữa.

Thiếu nữ bỉu môi nói.

- Thật sao?

Sở Phong hoài nghi.

- Dĩ nhiên.

Thiếu nữ rất là tự tin.

- Vậy ngươi nói một chút đi, ta làm sao có thể giúp ngươi?

Sở Phong hỏi.

- Thiên hạ không bao giờ có bữa cơm nào miễn phí, Giới Linh cũng tuyệt đối sẽ không phí công vô ích vì nhân loại các ngươi dốc sức. Nguyên nhân Giới Linh Sư có thể nhận được sức mạnh của Giới Linh, đó là bởi vì nhân loại cung cấp bổn nguyên cho Giới Linh.

- Bổn nguyên? Đó là cái gì?

- Ở thế giới của các người, phàm người nào là tu võ giả đều có bổn nguyên, bất luận người sống cũng tốt, người chết cũng được, chỉ cần là bản thể bất diệt thì bổn nguyên cũng sẽ không bị diệt.

- Thứ này đối với nhân loại các ngươi không hề có tác dụng gì, nhưng đối với Giới Linh bọn ta lại có sức dụ dỗ to lớn. Bởi vì nó có thể trợ giúp chúng tôi nhanh chóng đề bạt tu vi.

- Ví như miễn là ngươi có thể tìm ra một vị tu võ giả Huyền Vũ Cảnh, để cho ta hút bổn nguyên của hắn thì ta liền có thể đột phá đến cảnh giới mà nhân loại các ngươi gọi là "Nguyên Vũ Cảnh", thế nào, tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn ngươi nhiều chứ?

Thiếu nữ cười hì hì nói.
- Võ giả Huyễn Vũ Cảnh? Ngươi đừng nói như việc dễ dàng như thế được không? Nếu như ta có thể bắt được võ giả Huyền Vũ Cảnh, để cho ngươi hút bổn nguyên thì ta còn cần ngươi giúp sao?

Sở Phong buồn rầu nói.

- Ngu ngốc, là ngươi nghe không hiểu lời của ta thôi! Ta đã nói, bất kể là sống hay chết, chỉ cần bản thể bất diệt thì ta có thể hút được bổn nguyên. Người sống ngươi không bắt được, vậy còn người chết ngươi còn tìm không được sao? Đừng quên ngươi chính là một Giới Linh Sư đấy!

Thiếu nữ buồn bực nói.

- Chết cũng được à?

Sở Phong giật mình không ngớt.

- Đương nhiên là có thể, nếu không thì hôm nay, cái tên Gia Cát trưởng lão vô dụng kia, vì sao phải cắn nuốt cái tên Lãnh Vô Tội cùng với xú lão đầu ấy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ trước đó ngươi chưa từng phát hiện ra, khi ngươi tiến nhập vào mộ địa của Ngự Không Lão Nhân, lại không hề phát hiện ra thi hài của Ngự Không Lão Nhân sao?

Thiếu nữ cùng với Sở Phong chung thị giác và thính giác, tất cả những chuyện mà Sở Phong trải qua từ nhỏ đến lớn, nàng đều biết cả.

- Ngươi nói như vậy thì ta mới cảm thấy có chuyện khó hiểu, không phải ngươi đã từng nói, Gia Cát trưởng lão còn chưa đủ tư cách khiến cho Giới Linh vì lão dốc sức sao? Vậy hắn làm thế nào mà cắn nuốt hết bổn nguyên được chứ?

- Hắn quả thực không đủ tư cách khiến Giới Linh vì hắn dốc hết sức lực, thế nhưng hắn chắn hẳn hắn đã câu thông được với một vị Giới Linh. Hiện tại còn đang dốc hết sức thờ phụng con Giới Linh kia, chẳng qua con Giới Linh kia còn chưa cùng hắn ký kết Thông Linh Khế Ước mà thôi.

- Chẳng qua, vận khí của tiểu tử ngươi rất tốt, bản nữ vương sẵn lòng cùng ngươi ký kết Thông Linh Khế Ước, nhưng điều kiện là ngươi nhất định sẽ giúp ta giành được đầy đủ bổn nguyên.

Nói đến đây, thiếu nữ đan hai tay lại, đánh ra một đạo thủ ấn kỳ lạ. Cùng lúc đó, làn váy của nàng vũ động, ngọc thể lả lướt, lại tản mát ra ánh sáng kỳ lạ.

Sở dĩ nói tia sáng này kỳ lạ, đó là bởi vì ánh sáng màu đen này đại biểu cho bóng tối, mà bóng tối vừa vặn ở mặt đối lập. Lúc này, tia sáng hắc ám này lại tản ra hào quang rực rỡ, vô cùng kỳ lạ.

Chỉ có điều việc kỳ lạ nhất chính là ánh sáng màu đen đó lại lướt xuống từ ngọc thể của thiếu nữ, hình thành một đồ án quỷ dị trên mặt đất.

Đồ án này dường như hé ra gương mặt của một con quái vật, gương mặt đáng sợ này đang liên tục ngọ nguậy, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn liền sửng tóc gáy, vô cùng kinh hãi.

- Nghĩ gì thế? Còn không mau chóng tiến vào đây.

Thiếu nữ lên tiếng, thời khắc này, thân thể nàng đang được ánh sáng màu đen bao quanh. Nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ lại không hề thay đổi, ngược lại càng thêm xinh đẹp, phảng phất như đây mới chính là con người thật của nàng.

- Không thể nào, ngươi muốn ta đứng trên mặt con quái vật đó sao?

Sở Phong có chút hoảng sợ, hắn cảm thấy gương mặt ấy là một vật sống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả.

- Tên khốn kiếp này, đây chính là Thông Linh Khế Ước của bản nữ vương, có biết bao Giới Linh Sư cao cấp, muốn cùng bản nữ vương ký kết khế ước, đều bị bản nữ vương coi nhẹ. Hôm nay, bản nữ vương cùng ký kết khế ước, ngươi cư nhiên lại không chịu sao?

Chân này lá liễu của thiếu nữ dựng đứng lên, có chút nổi giận.

Thấy vậy, Sở Phong cắn răng, bước từng bước nặng nề vào trong vòng. Nhưng vừa bước vào, Sở Phong liền cảm giác một cổ lực cắn nuốt đang thôn phệ mình, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sau đó mất đi tri giác.

- Đừng.

Không biết qua bao lâu, Sở Phong chậm rãi mở hai mắt ra, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang ở trong phòng Sở gia, hơn nữa vẫn còn duy trì động tác chìm đắm vào thế giới tinh thần của mình.

- Hả? Không có việc gì sao?

Sở Phong thở dài nhẹ nhõm, trước kia hắn cứ tưởng mình sắp tai vạ đến nơi, trúng kế của thiếu nữ. Thế nhưng hiện tại xem ra rõ ràng không sao, dù sao thì mình vẫn còn sống thật tốt.

- Này, tên thối tha Sở Phong, còn không mau tìm kiếm bổn nguyên cho bản nữ vương!

Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của thiếu nữ lại đột nhiên vang lên bên tai Sở Phong.

- Đản Đản!!! Ngươi đi ra được à? Đâu rồi?

Sở Phong lại càng hoảng sợ, nhìn dáo dác bốn phía, nhưng lại không hề phát hiện hình dáng của thiếu nữ kia.

- Ngu ngốc, ta còn ở thế giới tinh thần của ngươi.

Giọng nói êm dịu của thiếu nữ lại vang lên lần nữa.

Sở Phong vừa nghe nói thế, nhất thời mừng rỡ, nhỏ giọng nói:

- Nói vậy, chúng ta đã thành công sao?