Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 325: Hợp nhất ba miếng ngọc bội


Quyển 5 – Chương 325: Hợp nhất ba miếng ngọc bội (thượng).

Nhìn Nhân Nhã đứng bên cạnh bàn, chăm chú mài mực cho mình mà hắn có cảm giác rất lạ.

Nàng vẫn xắn cao ống tay áo để lộ cánh tay trắng muốt như tuyết. Cả hai cùng không nói gì để tránh phá vỡ sự yên tĩnh của Ngự Thư phòng.

Long Ưng dám khẳng định Nhân Nhã là người hắn gặp đầu tiên trong giấc mộng cũ. Thời gian thật kỳ diệu, tùy theo sự thay đổi của cảm quan mà vào lúc này có hiệu quả đảo lưu, như tái diễn một đoạn ngắn những gì đã qua, tất cả những thứ ở giữa Long Ưng ngồi bên, vừa múa bút như bay vừa nói:

- Nhân Nhã.

Nhân Nhã thốt một tiếng nho nhỏ, gương mặt lại ửng hồng đầy quyến rũ.

- Nhân Nhã!

Long Ưng ấy nàng vẫn không chịu quay sang nhìn mình nhưng hai bên tai thì đỏ ứng liền hỏi:

- Nhân Nhã đang nghĩ chuyện gì xấu phải không?

Nhân Nhã thẹn thùng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui, sẵng giọng nói:

- Chàng mới nghĩ xấu.

Long Ưng vẫn ung dung:

- Để lão tử đoán xem Nhân Nhã nghĩ xấu gì nào.

Nhân Nhã cuống quá vội nói:

- Đoán sai rồi.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Không ngờ lão tử lại đoán được đó là câu mà trước đây Nhân Nhã đã từng nói với ta. Ha ha! Đoán được rồi! Có phải liên quan tới người xấu người tốt hay không.

Nhân Nhã cảm thấy đắc ý, nói:

- Đoán sai rồi.

Long Ưng thấy vẻ mặt nàng khả ái, như một cô bé mãi không lớn, khi cười lộ rõ hai cái lúm đồng tiền thì cảm thấy ngứa ngáy:

- Chiêu này kêu là "do thám trước khi hành động". Đúng! Người tốt và người xấu rất bình thường, tại sao Nhân Nhã lại lúng túng, đỏ mặt thế kia? Chắc là chuyện xấu xa không muốn cho ai biết. Tới đây! Nói cho lão tử nghe.

Nhân Nhã e thẹn, nói:

- Không nói được.

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Nhân Nhã biết ta đoán đúng. Ha ha! Hóa ra trong lúc ta đang thành tâm thành ý làm chuyện công cho Thánh thượng thì Nhân Nhã lại đi nghĩ chuyện xấu. Nói mau.

Nhân Nhã sẵng giọng:

- Không nói.

Long Ưng cảm thấy lâng lâng. Có một người vợ như vậy, người chồng còn cầu gì nữa? Mỗi người đều có giấc mộng để theo đuổi. Đối với người bình thường thì đương nhiên là thành gia lập nghiệp, hoặc có được đức lang quân như ý. Vinh hoa phú quý, hoặc địa vị quyền lực chỉ thuộc một vài người. Toàn bộ xã hội chẳng khác nào một cái kim tự tháp, nếu cứ để ý tới vị trí của đế vương thì chắc chắn sẽ gặp rủi ro ở một mặt khác.

Hắn lại nghĩ tới chuyện kim tự tháp rồi cũng sẽ bị san bằng theo thời gian, chính là điều phản ánh sự thật một cách đúng đắn.

Long Ưng biết Nhân Nhã chỉ thích nịnh chứ không thích cứng, đừng có thấy nàng hay tỏ ra hiền lạnh nhưng thật ra lại có tâm rất vững vàng.

Hắn liền mềm giọng xuống:

- Nhân Nhã láu lỉnh nói cho phu quân nghe đi.

Đúng như Võ Chiếu nói tối hôm qua, đời người là một trận chiến không bao giờ thắng. Như bà ta đã nói, từ khi Loan Loan thu mình làm đồ đệ, bà ta liền bước lên chiến trường không có đường về. Đó không chỉ... có một Ma môn mà còn cả triều đình và chiến tranh với bạch đạo. Vả lại bà ta còn đảo lộn tôn ti trật tự trong xã hội, biến tôn giáo thành công cụ chính trị.

Nhân Nhã nói nhẹ nhàng:

- Chàng nói vậy làm cho người ta rất thẹn.

Long Ưng nói:

- Nhân Nhã nhắc chuyện của lão tử. Ít nhất lão tử cũng đã ôm Nhân Nhã cả nghìn lần, còn gì phải thẹn thùng?

Nhân Nhã phì cười, nói:

- Đừng có nói quá như vậy, Ưng gia chỉ thích nói hươu nói vượn.

Long Ưng thực hiện vừa đấm vừa xoa, lên tiếng đe dọa:

- Nếu không nói ra, lão tử sẽ làm lần thứ một ngàn lẻ một với Nhân Nhã ở đây.

Nhân Nhã biết hắn chỉ dọa nhưng cũng giật mình, nói:

- Không được.

Long Ưng dừng bút, nghiên người liếc nhìn nàng một cái rồi quay lại với bản chú giải bổ sung mà cảm thấy thỏa mãn. Tình cảm nam nữ là một thứ lạc thú lớn nhất, cho dù chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể như liếc mắt đưa tình cũng có thể trở thành một chủ đề.

Yêu là một thứ thuốc giải đối với cuộc sống của con người.

Với người khác có lẽ là tôn giáo tín ngưỡng. Nhưng theo kinh nghiệm của Tịch Diêu, cái hắn cần cũng không phải là một thứ tư tưởng hư vô mà là kinh nghiệm tôn giáo thực sự. Khi y luân hồi tới kiếp này rồi tỉnh giấc thì mọi chuyện hoàn toàn khác.

Có thể tưởng tượng được năm đó khi ba miếng ngọc bội hợp nhất mở ra tiên môn, mang đến cho Tôn Ân và Yến Phi một sự rung động, so với Phật Tổ sống lại rồi niệm phật hiệu với họ cả mười ngày mười đêm còn có uy lực lớn hơn nhiều.

Đây là kinh nghiệm tôn giáo chính thức về cái thế giới của chúng ta cũng không chỉ dừng lại ở những điều trước mắt, không chỉ có sinh lão bệnh tử mà còn có rất nhiều điều huyền bí.

Sự hình dung của nữ đế rất tinh tế. Tiên môn không chỉ mở ra một cánh cửa thế giới khác mà cũng mở cánh cửa nội tâm. Trời đất đó hoàn toàn không phải trời đất lúc trước. Nguyên nhân chính là tiên môn vượt qua hiện thế khiến cho Long Ưng càng quý trọng với những gì mà mình đang có.

Đối diện với liên tục các sự kiện pháp sinh, Long Ưng có ý định trốn tránh, nhưng khi phải đối mặt, cũng làm cho suy nghĩ của hắn trở nên sâu xa hơn.

Long Ưng lại nhìn về phía Nhân Nhã.

Vừa đúng lúc nàng quay sang nhìn trộm, bắt gặp ánh mắt của hắn liền cuống quít né tránh.

Quá khứ xa xôi đã trở lại ngay trước mắt.

Đó là lần đầu tiên hắn đặt chân vào Ngự Thư phòng, ngồi ở vị trí này, còn Nhân Nhã vẫn là cung nga xinh xắn nhất trong cung Thượng Dương đang mài mực cho hắn.

Gáy ngọc của Nhân Nhã như nhuộm ráng chiều đỏ rực, nói thật nhỏ:

- Thanh tỷ và Lệ tỷ đang đợi Ưng gia ở Trung đình.

Long Ưng không để cho nàng chuyển hướng câu chuyện nói:

- Vi phu đang nghe đây.

Nhân Nhã dẫm chân thở dài:

- Bảo đang làm chuyện chính sự sao lại còn nghe?

Long Ưng tỏ ra vô tội nói:

- Nhân Nhã không nói thì lão tử không viết. Thánh thượng giá lâm cũng mặc.

Cuối cùng thì Nhân Nhã cũng chịu đầu hàng, sóng mắt trở nên long lanh và nói thật nhỏ:

- Dạ bẩm Ưng gia, Vinh công công có dặn Nhân Nhã nếu Ưng gia muốn Nhân Nhã đi ngủ cùng thì Nhân Nhã không được từ chối.

Long Ưng thốt lên một tiếng a rồi nói:

- Cứ tưởng Nhân Nhã nghĩ đến chuyện khác thì ra là liên quan tới chuyện này.

Nhân Nhã sẵng giọng:

- Chàng không phải là người tốt.

Rồi nàng lại nói nhỏ:

- Nhân Nhã nhắc nhở người xấu thôi.

Long Ưng như bị điên đảo thần hồn, đưa tay định sờ soạng người nàng. Nhân Nhã bật cười vội né tránh. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài Ngự Thư phong vang tới tiếng hô "vạn tuế".

Võ Chiếu tới.

Võ Chiếu nâng Nhân Nhã đang quỳ lạy lên, thấy gương mặt nàng tái nhợt như người chết thì nói đầy yêu thương:

- Nhã nhi không phải sợ, tới đây! Trẫm có cái này rất hay cho ngươi xem.

Bà ta nắm tay nàng đi tới bàn, nói:

- Long tiên sinh cũng tới đây.

Thấy Nhân Nhã đi khó khăn, Long Ưng đi sau mà sợ nàng ngã quỵ. Bởi vậy có thể thấy được uy thế của Nữ đế. Cho dù nàng là một tỳ nữ được yêu quý nhưng cũng vẫn sợ tới mức như vậy. Mà hắn là người duy nhất biết Võ Chiếu có tình cảm đặc biệt với Nhân Nhã.

Nữ đế đi tới bên bàn rồng, buông tay Nhân Nhã, cười nói:

- Long tiên sinh đỡ Nhân Nhã.

Nhân Nhã hoảng sợ nói:

- Không cần.

Long Ưng chuyển qua bên cạnh Nhân Nhã, kéo cái eo nhỏ của nàng, cười nói:

- Thánh thượng có gì hay cho chúng ta xem?

Võ Chiếu rút từ trong ngực áo ra một cái hộp gấm đặt lên bàn rồng rồi mở ra.

Nhân Nhã kêu lên một tiếng a.

Quyển 5 – Chương 326: Hợp nhất ba miếng ngọc bội (hạ).

Bên trong chiếc hộp có chứa ba miếng ngọc bội thượng, trung, hạ.

Thượng và hạ tạo thành một vòng tròn đại diện cho không trung những đường vân đại diện cho sông núi. Ở giữa vòng tròn là một vầng trăng bóng loáng không hề có vân.

Xét từ việc gia công tới điêu khắc đều xuất phát từ một tay thợ thủ công lành nghề, chất ngọc thì không cần phải nói. Chỉ riêng bản thân ba miếng ngọc đã có giá trị liên thành.

Võ Chiếu nói hời hợt:

- Ngọc này là ngọc lam điền. Thủy Hoàng từng dùng loại ngọc này để tạo ngọc tỷ, tể tướng Lý Tư điêu khắc chữ triện. Đây là loại cực phẩm trong các dòng ngọc. Mùa đông thì ấm, màu hè thì mát. Cái tên lam điền là có ý "quê hương của ngọc đẹp". Trước mắt các ngươi chính là ngọc bóng. Vốn trẫm định cho tạo thành ba bộ nhưng không đủ tài liệu, cả hai năm qua mới được hai bộ. Trẫm giữ một bộ, một bộ cho Nhân Nhã, đó là đồ cưới của ngươi mà trẫm nợ.

Nhân Nhã vừa mừng vừa sợ, định quỳ lạy tạ ơn thì bị Võ Chiếu ngăn lại.

Long Ưng biết cách đây ba năm sau khi Pháp Minh trở về từ Trường An liền nói chuyện tiên môn cho bà ta. Vì vậy mà bà ta liền tìm được bản vẽ ba viên ngọc bội có liên quan tới Thiên, Địa, Tâm rồi cho thợ thủ công phục chế. Có lẽ bộ đầu tiên đã ban cho Pháp minh.

Võ Chiếu nói:

- Toàn bộ được chế tác từ ngọc nguyên khối. Trẫm từng xem qua hơn mười bản cũ khác nhau, thì thấy bản trong điển tịch của Vu Đạo môn là chuẩn xác nhất.

Bà ta lại hỏi:

- Long tiên sinh cảm thấy thế nào?

Long Ưng cau mày, suy từ rồi cười nói:

- Tim của Nhân Nhã đang đập thình thịch, Thánh thượng có nên ban chuẩn cho nàng tới trung viện gặp mặt mấy vị tỷ muội không?

Võ Chiếu bật cười khanh khách:

- Tứ chuẩn.

Nhân Nhã như được đại xá liền vội nói:

- Tạ long ân.

Sau đó nàng vội vàng bước đi như chạy trối chết.

Võ Chiếu nhìn về phía Long Ưng.

Hắn nói:

- Kích thước có gì khác biệt không? Tại sao bội Tâm lại khảm kém hơn bội Địa và bội Thiên?

Võ Chiếu mỉm cười nói:

- Đó là nguyên nhân chính khiến cho không một ai có thể hợp cả ba miếng ngọc bội.

Long Ưng nói:

- Đã cho chân khí vào trong ngọc bội chưa?

Võ Chiếu nói:

- Nói cho Trẫm biết, Tà Đế có thể cảm nhận sát khí từ binh khí của kẻ địch không?

Long Ưng gật đầu, nói:

- Đúng như vậy. Tỉnh Trung Nguyệt của Thiếu soái có khí sát phạt rất nặng. Trước kia, tiểu dân không suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, nay được Thánh thượng nhắc nhở nên đã có nghĩ đến.

Võ Chiếu nói:

- Trẫm cần có bản chú giải phê bình của Hướng Vũ Điền thật nhanh, cũng là để có cảm giác tuyệt vời trước đây khi Tà Đế viết. Ngồi lại xuống bàn đi.

Bà ta đưa cái hộp gấm cho Long Ưng.

Viết tới chính ngọ, hoàn thành xong ba chương chú giải, Long Ưng mới rời khỏi Ngự Thư phòng.

Cách đó nửa canh giờ, Võ Chiếu đã trở về trong cung. Ba thiếu nữ nhân cơ hội tiến vào hầu hạ hắn. Được các nàng liếc mắt đưa tình khiến cho hắn cảm thấy rất cao hứng. Trước khi tới Ngự Thư phòng hắn đã mời Lý công công phái người tới phủ Quốc lão hỏi thời gian Tiểu Ma nữ về tới Thần đô. Sau khi đưa ba nàng về viện Cam Thanh, nắm được tin chủ tớ của Tiểu Ma nữ tới hoàng hôn mới về đến, thấy vẫn còn thời gian, hắn liền ăn cơm với cả ba người. Ăn xong, hắn tới tìm Lâu Sư Đức và Trương Giản Chi, thu xếp hành trình đánh lén "tặc vương" Biên Ngao, rồi lại xử lý chuyện Lệnh Vũ. Hiện tại, quan hệ giữa hắn và Võ Chiếu tốt nhất từ trước đến nay. Chỉ cần hắn có ý gì, Nữ đế cũng phê chuẩn ngay lập tức.

Nhưng kiểu quan hệ thế này sẽ giữ được bao lâu?

Tới ngoài Trung Thư tỉnh, chờ xe ngựa của Thượng Quan Uyển Nhi đi được một đoạn, Long Ưng liền trèo lên xe, ngồi bên cạnh đại tài nữ.

Xe ngựa chuyển bánh...

Long Ưng thuận miệng hỏi:

- Tới đâu?

Thượng Quan Uyển Nhi nói lơ đãng:

- Đưa ngươi đi gặp một người muốn gặp ngươi nhất.

Long Ưng hỏi:

- Lương vương?

Thượng Quan Uyển Nhi nói thản nhiên:

- Lương vương gặp ngươi làm gì? Ngươi đã thuyết phục ngài giải quyết vấn đề bức thiết nhất của họ Võ nên ngài rất cảm kích, nhưng không có lý do cần gặp ngươi gấp.

Chỉ vài lời đã nói rõ được về Võ Tam Tư. Người họ Võ cảm kích hắn thật sự từ bao giờ? Tất cả người ngoài đều bị bọn họ coi là công cụ củng cố quyền lực, vất bỏ khi không còn tác dụng. Thứ suy nghĩ đó chính là của loại con nhà giàu mới nổi, mà bản thân họ cũng đúng là mới phát, có dục vọng quá đáng với quyền vị.

Long Ưng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

- Thái Bình công chúa! Đúng không?

Nói vậy mà hắn thầm kêu khổ. Quan hệ của hắn với Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi đều rất phức tạp, khiến người ta phải đau đầu.

Thượng Quan Uyển Nhi nhích người kéo tay hắn mà nói bằng giọng thỏ thẻ:

- Long đại ca làm thế nào để thuyết phục Lương vương?

Hai ngày qua, hắn liên tục suy nghĩ về vấn đề nhân sinh trên đời. Vào lúc này, Long Ưng cảm thấy cuộc sống của mình có khả năng vẫn diễn ra với các vấn đề khác nhau. Có điều đa số các vấn đề lại không thể nói thật. Hắn liền trả lời:

- Rất đơn giản, chỉ với việc bỏ lệnh cấm Đông cung cũng đã khiến Lương vương với đầy đủ sự cảnh giác hiểu ra tình hình thay đổi.

Thượng Quan Uyển Nhi lại hỏi:

- Vậy Long đại ca làm thế nào thuyết phục Thánh thượng bỏ lệnh cấm với Đông cung?

Long Ưng mỉm cười, nói:

- Thuyết phục thánh thượng không phải ta mà là Bàn công công. Bất cứ chuyện gì đã có bắt đầu thì sẽ có kết thúc để lại sinh ra cái mới. Đó là tuần hoàn theo đạo trời. Về phần Bàn công công nói gì với Thánh thượng thì thứ cho tiểu đệ không trả lời được vì không biết.

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Vì sao Bàn công công lại đồng ý giúp ngươi? Đừng có nói với Uyển Nhi rằng tự nhiên tâm huyết dâng trào nên Bàn công công mới tới tìm Thánh thượng để nói chuyện. Từ sau khi Long đại ca tới Thần Đô, Bàn công công vẫn luôn đứng bên phía Long đại ca, quan tâm cẩn thận.

Long Ưng bật cười khanh khách:

- Uyển Nhi đang thẩm vấn tiểu đệ à?

Thượng Quan Uyển Nhi làm nũng:

- Uyển Nhi chỉ muốn biết rõ thôi.

Long Ưng không còn cách nào khác với nàng liền cười nói:

- Chuyện này thì có lẽ phải hỏi Bàn công công mới rõ. Quan hệ giữa con người với con người rất lạ. Có người vừa gặp đã hợp ý, có người lại như được định sẵn trong số phận...

Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:

- Biết trước là ngươi không chịu nói. Chuyện gì có liên quan là ngươi cứ tỏ ra thần bí. Tới tận hôm nay, không có ai biết lai lịch xuất thân của ngươi, thậm chí nó còn trở thành điều cấm trong triều đình.

Nàng lại nói tiếp:

- Tất nhiên là Thánh thượng biết rõ, Bàn công công cũng biết, lại còn Quốc lão. Nếu không thì làm sao mà ngài đồng ý cho ngươi tới gần bảo bối của mình?

Long Ưng cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Nếu xuất thân của lão tử là điều cấm thì vì sao Uyển Nhi lại tìm hiểu làm gì?

Thượng Quan Uyển Nhi nép người vào ngực hắn:

- Người ta là người phụ nữ của ngươi nên muốn biết những chuyện về người đàn ông của mình. Còn về việc ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, Uyển Nhi không quan tâm. Mà cũng chẳng quản được.

Nàng dùng cách này khiến cho Long Ưng rơi vào thế yếu, không nói được nên lời. Hắn chỉ mong cách nàng lừa mình không xảy ra sự cố, để cho quan hệ giữa hai người mãi luôn trong tình trạng sung sướng.

Bất hạnh nhất giữa người với người đó là không biết đối phương nghĩ gì. Người nào cũng không muốn "hé lộ tương đối", che giấu một mặt đen tối. Cũng giống như ác thú hung tàn cũng phải ngụy trang làm con cừu.

Lúc này, tinh thần của Long Ưng hoàn toàn tập trung vào chuyện hai người Tiểu Ma Nữ, đối với Thượng Quan Uyển Nhi hoàn toàn không thật, gần như là quan hệ ta lừa ngươi, ngươi lừa ta, chẳng hề có lấy một chút hứng thú. Hắn nói:

- Có một số việc, Thượng Quan đại nhân không biết hay hơn. Khi nào thì cho tiểu đệ thưởng thức thơ của đại nhân?

Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:

- Đương nhiên là Uyển Nhi rất hoan nghênh. Đêm nay có được không?

Long Ưng thầm mắng mình lắm miệng. Sau khi Tiểu Ma nữ về, làm sao mà hắn phân thân ra được? Vì vậy mà Long Ưng vội vàng nói:

- Hôm nay không được, để mấy ngày nữa.

Hắn thầm nghĩ tuy rằng không ai quản nhưng bản thân lại phải tự quản mình cho tốt.

Thượng Quan Uyển Nhi ngồi thẳng người dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

- Tới rồi.

Chiếc xe ngựa từ từ đi chậm lại.

Thượng Quan Uyển Nhi nghiêm mặt nói:

- Uyển Nhi đã chuẩn bị cho Long đại ca vấn đề Vương Đình Kinh, cũng sẽ che giấu sự kiểm tra của Lương vương. Nhưng Long đại ca có thể nói cho Uyển Nhi biết vì sao Thánh thượng lại chỉ định Long đại ca đi theo Lương vương tới Phòng châu, lại còn với thân phận Vương Đình Kinh không?

Nàng lại hạ giọng xuống:

- Hay là có mật lệnh đón Lư Lăng vương trở về?

Chiếc xe ngựa dừng lại nơi thềm đá.

Long Ưng ghé sát vào mặt nàng mà hôn một cái rồi nói:

- Không muốn tới Phòng châu nhất chính là tiểu đệ. Thượng Quan đại nhân hỏi vậy thì tiểu đệ biết đi hỏi ai?

Cửa xe mở ra...

Long Ưng cười hì hì bước xuống xe.