Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 327: Nguy cơ chưa từng có


Quyển 5 – Chương 327: Nguy cơ chưa từng có (thượng).

Long Ưng đứng nhìn cảnh tượng xa nhau lâu ngày giờ đoàn tụ đầy sự sung sướng.

Tiểu Ma Nữ và Thanh Chỉ trở về tiểu lâu, mở bọc hành lý, sắp xếp quần áo đồ cung. Cả hai còn đang loay hoay, cao hứng, ríu ra ríu rít như hai con chim sẻ. Thi thoảng còn liếc mắt với hắn, thậm chí sán tới gần khiến cho Long Ưng cảm thấy thân thiết.

- Thanh Chi! Ngươi nhìn tên khốn này xem? Hắn tỏ ra mình là đại nhân chỉ biết ngồi đó soi mói chúng ta.

Thanh Chi bê một chồng quần áo được gấp gọn gàng cho vào trong tủ gỗ nghe thấy vậy thì phì cười, nói:

- Tiểu thư quên mất. Vừa rồi tiểu thư được cô gia ôm ngồi trên đùi còn nói chuyện cả bằng tay chứ đâu chỉ bằng mắt? Hi hi.

Tiểu Ma nữ quay đầu liếc Long Ưng một cái rồi nửa nũng nịu, nửa tức giận nói:

- Có chuyện đó? Vì sao bản cô nương không cảm giác thấy?

Long Ưng nhìn mà cảm thấy khó chịu, chỉ hận Nhạc phụ đại nhân đang chờ họ ăn cơm chiều khiến cho hắn không thể làm gì để đáp lại sự khiêu khích của nàng. Hắn chỉ biết dựa lưng vào ghế, duỗi người một cái nói:

- A! Hóa ra vừa rồi ta sờ một người hoàn toàn khác chứ không phải là đại tỷ Tiểu Ma Nữ của ta.

Tiểu Ma Nữ dí ngón tay vào trán hắn mà mắng một tiếng nhỏ:

- Tên khốn.

Rồi nàng không kìm được phá lên cười to.

Trong căn lầu nhỏ được chiếu sáng bởi ánh lửa được tiếng cười của hai nàng làm cho tràn ngập sự ấm cúng, yên bình.

Long Ưng có một thứ cảm giác rất khó tả. Chủ tớ hai nàng mỗi người một vẻ khiến cho hắn ngắm mãi không chán. Trong ngôi lầu nhỏ có một chiếc giường, bộ bàn ghế và cái tủ... nhưng bất cứ thứ gì đập vào mắt hắn cũng có một thứ ý nghĩa khác xa bình thường, hòa quyện với tiếng cười của hai nàng mà hóa thành tiên cảnh giữa nhân gian.

Bỗng nhiên Tiểu Ma Nữ đẩy Thanh Chi tới sát trước mặt hắn, vừa cười vừa thở:

- Tới lượt nha đầu kia chịu khổ.

Hai tay của Long Ưng lập tức như tia chớp ôm trọn eo thon của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi. Tiểu Ma Nữ vội vàng né tránh còn Thanh Chi bị hắn ôm chặt chỉ biết kêu lên một tiếng mà ngồi trên đùi hắn.

Tiểu Ma Nữ lùi tận vào một góc, mà nhăn mặt với Long Ưng một cách rất đáng yêu:

- Ngươi nghĩ bản cô nương vẫn là thiếu nữ yếu ớt cách đây ba năm để mặt cho ngươi làm thịt hay sao? Bây giờ, người chỉ là một tên tiểu lâu la để cho bản cô nương thử kiếm. Ngày mai, người sẽ biết được sự lợi hại của bản cô nương.

Long Ưng giữ vẻ mặt cợt nhả, nói:

- Tại sao phải đợi tới ngày mai? Đêm nay ta và đại tỷ có thể tỷ thí xem đại tỷ đã tiến bộ tới mức nào.

Tiểu Ma Nữ giẫm chân, sẵng giọng:

- Long Ưng chết giẫm. Ta phải giết ngươi.

Long Ưng nhìn Thanh Chi đang bị hắn sờ cho tới đỏ mặt tía tai không nói được tiếng nào liền nhún vui nói:

- Sau khi hôn Thanh Chi xong, ta sẽ quay lại kiểm tra bản lĩnh chạy trốn bằng di hình hoán ảnh của ngươi.

Tiểu Ma Nữ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn:

- Lấy oán trả ơn. Người ta đưa con nha đầu đó cho ngươi quậy vậy mà cũng không chịu lấy một tiếng. Ngươi có... để Tiên nhi nói không?

Long Ưng cảm thấy tâm mình như được hòa tan:

- Đại tỷ tới cạnh tiểu đệ.

Tiểu Ma Nữ không chịu, hỏi:

- Tới để làm gì?

Thanh Chi không chịu nổi sự kích thích, nói run run:

- Cô gia tha cho tiểu tỳ đi.

Tiểu Ma nữ mừng rỡ nói:

- Để xem sau này nha đầu ngươi còn dám nói ta không? Ở đâu ra chuyện động tay động chân? Ngươi mới cho hắn động tay.

Long Ưng dừng tay nhìn Tiểu Ma Nữ nói:

- Pháp không thể qua hai tai. Ngoan ngoãn tới đây với vi phu.

Địch Ngẫu Tiên phồng má đi về phía hắn và nói:

- Tới thì tới, Tiên nhi sợ ngươi sao?

Thanh Chi nhân cơ hội liền thoát thân.

Long Ưng rất kinh ngạc:

- Chi nhi có sự tiến bộ! Trước để lão tử sờ mấy cái, đứng còn không vững.

Địch Ngẫu Tiên ngồi lên đùi Long Ưng rồi vòng tay ôm cổ hắn nói:

- Ưng gia không để ý vì sao một thứ lười như Thanh Chi lại chấp nhận học võ?

Thanh Chi cuống quá, nói:

- Cô gia! Tiểu thư! Thanh Chi xuống lầu thu dọn đồ.

Nói xong, nàng liền vội vàng lủi xuống dưới lầu thật nhanh.

Long Ưng hôn lên bờ môi thơm của Tiểu Ma Nữ mà lên tiếng khen bằng những từ tận đáy lòng:

- Chẳng những đầy đặn hơn mà Tiên nhi còn cao thêm hai tấc, chưa kể tới thứ khí chất độc đáo khiến cho người ta say mê tới chết.

Địch Ngẫu Tiên nói thật ngây thơ:

- Người ta đã hai mươi rồi! Nói mau! Để xem ngươi có giữ lời không.

Long Ưng vỗ vỗ mông nàng rồi nói:

- Lão tử vừa mới gặp nhạc phụ đại nhân lập tức cầu hôn trước mặt mọi người...

Nhìn nàng đang trợn mắt lên nhìn, hắn vội vàng nói:

- Ha ha! Nhớ nhầm. Là cầu hôn trộm.

Tiêu Ma Nữ nhăn mặt nhăn mũi với hắn nói:

- Coi như ngươi biết điều.

Long Ưng cảm thấy say mê.

Hiện tại, chẳng những mềm mại, ướt át hơn trước kia mà Tiểu Ma Nữ còn có thêm một thứ rất đặc biệt, đó là thiếu nữ khờ dại ẩn chứa trong sự trưởng thành quyến rũ, khiến cho hắn càng khó chống cự.

Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:

- Có cái gì đẹp đâu, chưa thấy nữ nhân bao giờ sao? Không nói mau?

Long Ưng nói:

- Đương nhiên là cha ngươi đồng ý, còn nói chúng ta có thể động phòng bất cứ lúc nào, nhưng việc thành thân thì phải đợi.

Tiểu Ma Nữ không nhịn được cười nói:

- Giang sơn dễ đổi, cái nết đánh chết không chừa. Làm sao cha lại nói vậy?

Long Ưng vẫn ung dung:

- Không tin thì có thể cùng nhau hỏi lão nhân gia.

Tiểu Ma Nữ xoa xoa đôi má của hắn mà thì thào:

- Đúng là nói thật. Cái tên khốn này nói bí mật của chúng ta cho cha à?

Long Ưng tỏ ra đau khổ:

- Cha ngươi bảo phải nói hết mọi chuyện. Tiểu đệ mới vào đời nên mới bị lừa. A!

Tiểu Ma Nữ cắn một cái vào cổ hắn xong liền cười tươi như hoa:

- Không biết hay là thế nào? Nói cũng được, để cha biết con gái mình rơi vào tay một tên lưu manh vô lại. Hi hi! Đêm nay ngươi ngủ qua đêm ở tiểu lâu, có làm gì cũng không sợ.

Long Ưng trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Ma Nữ chống nạnh, nói:

- Nhìn cái gì? Ngắm vẫn chưa đủ hay sao?

Bất ngờ nàng ôm lấy hắn thật chặn và hôn một nụ hôn nồng nàn.

Trong lúc thần hồn điên đảo, Thanh Chi chợt chạy lên lầu.

Hai người vẫn cứ quấn lấy nhau tới mức trời có sập xuống còn không sợ thì có gì phải ngại?

Thanh Chi vội nói:

- Vinh công công tới đây nói Thánh thượng có chỉ, triệu cô gia lập tức vào cung kiến giá.

Long Ưng giật mình, biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

Trong cung Thượng Dương tại điện Tiên Cư...

Quyển 5 – Chương 328: Nguy cơ chưa từng có (hạ).

Bước vào chính Đường, Long Ưng cảm thấy một bầu không khí khác thường. Không chỉ... Bàn công công có mặt, mà còn một người Long Ưng có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp ở trong cung – Tăng vương Pháp Minh.

Vinh công công đưa hắn tới ngoài cửa lập tức rời đi. Toàn bộ không khí quanh điện Tiên Cư đều vô cùng yên tĩnh. Rõ ràng đám thái giám, cung nga hầu hạ Võ Chiếu đều đã tránh đi hết. Với bốn người tham gia hội nghị, tương đương với bốn người còn lại của Ma môn. Những hệ phái khác vẫn có người còn giống như Hoa gian nữ, nhưng cơ bản nàng không cho mình là người của Ma môn. Còn người khác thì mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không nhắc tới môn phái xuất thân của mình.

Võ Chiếu ngồi ở chính Bắc, Pháp Minh và Bàn công công thì ngồi hai bên. Nữ đế giữ nét mặt trăng nghiêm, ánh mắt mang quyền sinh sát.

Pháp Minh cũng mang vẻ mặt trang nghiêm, thần khí ẩn giấu cho thấy ba năm qua, ma công có sự tăng tiến. Bàn công công cũng thôi không còn nụ cười hàng ngày mà chỉ hơi vuốt cằm nhìn Long Ưng vừa mới bước vào.

Võ Chiếu nói:

- Ngồi!

Long Ưng ngồi xuống bên cạnh Bàn công công.

Bầu không khí nặng nề khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Võ Chiếu trầm giọng nói:

- Tăng vương nhận được một tin tức chẳng những ảnh hưởng tới vinh nhục của Thánh môn chúng ta mà còn ảnh hưởng trực tiếp tới sinh linh trong thiên hạ, nên đang đêm tới đây gặp trẫm.

Bà ta lại tỏ ra áy náy, nói:

- Trẫm biết Tà đế đang có nhiều chuyện, nhưng việc này quan trọng, đành phải nhanh chóng cho đòi Tà Đế. Hy vọng Tà Đế hiểu cho.

Bàn công công chen ngang:

- Ngự Tẫn vạn pháp căn nguyên kinh xuất thế.

Long Ưng không hiểu gì hỏi:

- Đó là thứ gì?

Pháp Minh tỏ ra như một vị cao tăng đắc đạo, niệm một tiếng phật hiệu rồi nói thản nhiên:

- Ngự Tẫn vạn pháp căn nguyên kinh là kinh điển trấn phái của tôn giáo Đại minh. Nó giống như "Thiên ma sách" của Thánh môn chúng ta. Là nguồn gốc, niềm tin xuất hiện võ công tâm pháp. Giáo phái này có thời kỳ rực rỡ nhất ở cuối Tùy đầu Đường, nổi tiếng ở biên cương, có quan hệ rất tốt với Thánh môn chúng ta. Sau đó vì mắc tội với "Tà vương" Thạch Chi Hiên cho nên mười đệ tử trong số "Thiện mẫu" bị Thạch Chi Hiên giết chết hết trong một đêm. Mà một người đứng đầu khác cũng bỏ mạng trong tay Từ Tử Lăng, chỉ còn mấy người sống sót

rời khỏi Trung thổ. Từ đó Đại Minh tôn giáo tan biến, chôn vùi trong giang hồ, đến nay không biết thế nào. Quyển kinh đó rơi vào tay "Ảnh tử thích khách" Dương Hư Ngạn. Nhưng sau khi Dương Hư Ngạn nuốt hận ở "Huyền Vũ môn", Lý Thế Dân từng phái người tới lục soát di vật của Dương Hư Ngạn nhưng không phát hiện ra.

Long Ưng cảm thấy khó hiểu:

- Nếu không phải là vật của chúng ta, thì để ý đến làm gì?

Võ Chiếu nói:

- Cách đây nửa năm. Độc Cô Thiện Minh của gia tộc Độc Cô ở Trường An bỏ năm ngàn lượng vàng mua được "Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh". Vốn việc này hết sức bí mật nhưng Độc Cô Thiện Minh lại sợ bị lừa, trước khi giao dịch mời đối phương chép lại năm phần bất kỳ, cho người đủ tư cách xem để phân biệt.

Long Ưng cau mày, hỏi:

- Ai có tư cách đó?

Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Một trong số những người đó là bản vương. Độc Cô Thiện Minh đích thân tới gặp ta, không nói rõ, chỉ cầu bản vương cho một lời bình luận.

Bản vương xem xong, nói cho y biết đây là một loại võ công lợi hại đã thất truyền. Độc Cô Thiện Minh mừng rỡ, tạ ơn xong rồi bỏ đi. Bản vương cũng không để ý tới chuyện đó. Mãi tới khi nhận được tin cả nhà Độc Cô Thiện Minh bị hại thì mới để ý.

Bàn công công lại nói:

- Có lẽ Tà đế không biết rõ về võ công và của cải nhà Độc Cô Thiện Minh, cho nên chỉ cho đó là âm mưu sát hại vì tiền tài. Độc Cô phiệt là một trong bốn tài phiệt của triều Tùy, nổi danh hậu thế cùng với Lý phiệt, Tống phiệt và Vũ Văn phiệt. Võ công gia truyền không tầm thường, bản thân lại ham võ như điên, có thể nói là nhân vật số một đương thời của nhà Độc Cô. Ở Trường An, y cũng là cao thủ số một, số hai. Hơn nữa, y thích mời chào những người có võ công cao cường trên giang hồ, cho nên trong phủ đệ ở Trường An, những nhân vật được xưng tụng là số một, số hai cùng phải tới bảy, tám người. Nhưng trong một đêm, hai trăm hai mươi người trong phủ, từ Độc Cô Thiện Minh cho tới người hầu, chó gà bị giết sạch, không một ai trốn thoát. Tình cảnh có phần giống với lúc "Tà vương" Thạch Chi Hiên tàn sát Đại Minh tôn giáo.

Hai mắt của Võ Chiếu tràn ngập sát khí:

- Chúng ta có bao nhiêu người làm được chuyện như vậy?

Long Ưng hít một hơi, cảm thấy ớn lạnh:

- Không làm kinh động tới nhà hàng xóm hay sao?

Pháp Minh nói:

- Tòa nhà của Độc Cô Thiện Minh nằm trong phường, bên cạnh kênh Vĩnh An, gần với hoàng thành, quanh đó toàn là phủ đệ của quan lại quyền quý nhưng không một ai nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết hay tiếng đánh nhau. Lúc đầu, có nghi ngờ hung thủ dùng độc, nhưng Kiến An vương kiểm tra người chết phát hiện người ra tay có võ công khác nhau qua từng vết thương trên cơ thể, vả lại đó không phải nội công tâm pháp Trung thổ. Nên cho thấy, cao thủ tới từ ngoài Trung thổ.

Kiến An vương chính là Võ Du Nghi, hiện tại là tiết độ sứ kiêm chức tổng quản Trường An, quản lý toàn bộ kinh đô và vùng lân cận. Võ Chiếu còn cho y giữ chức đại tướng tả Võ lâm quân. Hiện tại trong số người họ Lý, ngoại trừ Võ Tam Tư ra thì y là người có chức quan cao nhất.

Pháp Minh nói:

- Vụ huyết án gây chấn động Trường An, người nghe thấy đều bàng hoàng. Thậm chí nó còn lan truyền khắp cả giang hồ, có thể nói ảnh hưởng tới hoàng triều Đại chu chúng ta. Vì vậy mà Kiến An vương lập tức báo cho Thánh thượng.

Võ Chiếu nói:

- Trẫm cảm thấy chuyện này không bình thường. Nhưng khi đó vẫn không biết nó có liên quan tới "Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh" . Mà nghĩ trong cả thiên hạ cũng chỉ hai thế lực có thực lực như vậy.

Pháp Minh cười khổ, nói:

- Một là Đại giang liên. Người bị sư tỷ hoài nghi chính là sư đệ. Nói ngắn gọn, bản vương phụng mệnh Thánh thượng, bí mật tới Trường An một chuyến, quan sát thân huynh Độc Cô Thiện Lượng của Độc Cô Thiên Minh. Hóa ra trong năm ngàn lượng mà Thiện Minh bỏ ra có hai ngàn lượng đã hỏi mượn y, nên y cũng biết. Người chào bán "Căn nguyên trí kinh" với Thiện Minh tới từ Đại thực, tự xưng là thương nhân người Ba Tư vân du khắp nơi. Người đó còn lộ cho Thiện Minh biết phụ thân của y chính là người của Đại Minh tôn giáo.

Long Ưng nhớ tới nước Đại Thực ở Ba Tư đã bị tiêu diệt liền gật đầu, nói:

- Chuyện này rất lạ.

Pháp Minh lại nói:

- Bổn vương bỏ ra ba ngày kiểm tra từng cái xác, đưa ra kết luận rằng hung thủ có từ mười ba tới mười lăm người với võ công khác nhau. Nếu như bản vương bị chúng bao vây, cho dù Bất toái kim cương thì cũng khó mà chạy trốn.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Có lợi hại vậy không?

Võ Chiếu nói:

- Đại Minh tôn giáo định trả mối thù diệt giáo với chúng ta.

Bàn công công phân tích:

- Độc Cô Thiện Minh ham võ như điên, cộng thêm địa vị gia thế, lại cư trú ở khu vực phồn hoa nhất Tây đô nên đã thành mục tiêu của kẻ địch. Ngoại trừ những hệ phái khác của bản môn, Đại Minh tôn giáo nắm rõ nhất là chúng ta. Nếu chúng ta đoán không nhầm, thì đối phương định dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang, sau đó nhằm vào Thánh môn, nhổ tận gốc hai phái sáu đạo của chúng ta. Thậm chí chúng cũng hơi đoán được thân phận, lai lịch của chúng ta, chỉ có điều không đủ chứng cớ.

Cuối cùng thì Long Ưng cũng nhận thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Một đám cao thủ đáng sợ như vậy lại có kế hoạch chu đáo. Một khi chúng nắm được chứng cớ, bóc trần mối quan hệ của Nữ đế và Ma môn thì không phải chuyện đùa. Sau đó khả năng người họ Võ làm người thừa kế lại càng không thể.

Hắn liền hỏi:

- Chuyện thế này làm sao có chứng cớ?

Pháp Minh nói:

- Ngoại trừ khám nghiệm tử thi ra, bản vương còn cho người điều tra người có quan hệ với họ Võ của Thánh thượng. Đúng là năm đó, có mấy vị trưởng giả mất tích một cách thần bí, tới giờ vẫn chưa tìm được.

Võ Chiếu nổi giận nói:

- Trẫm phải xử tử toàn bộ bọn chúng, không để lại tên nào. Ngay cả cái bản quỷ kinh kia, trẫm cũng phải đốt.

Bàn công công nói:

- Thánh thượng không được nổi nóng. Chiêu này của đối phương là điều tra trước khi hành động, bức Thánh thượng phái cao thủ bản môn đi đối phó với chúng. Chỉ cần có người nào đó rơi vào tay chúng, chứng thực suy đoán của chúng. Hiện tại chúng ta đang bị đối phương nắm mũi dắt đi. Trong khi Thánh môn chỉ còn có bốn người chúng ta, bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, không chỉ liên quan đến việc thay đổi hoàng đế thống trị, mà còn liên quan tới sinh tử tồn vong của Thánh môn.

Võ Chiếu lấy lại sự bình tĩnh:

- Công công có cách gì hay không?

Bàn công công nói:

- Chuyện này đám quan phủ đâu thế làm gì được. Hừ! Chuyện giang hồ, để giang hồ giải quyết. Một đám cao thủ như vậy làm sao chấp nhận lén lút. Kế này không được thì phải có kế khác, bức chúng phải ra tay. Ta cho rằng, chỉ cần để Tà Đế hành động, chắc chắn sẽ làm cho đối phương ngã gục.

Võ Chiếu cau mày, nói:

- Chỉ phái một mình Tà Đế có yếu quá hay không?

Bàn công công nói:

- Một người có cái hay của một người. Tà Đế có thể hóa thân thành một tên vô lại, như vậy sẽ nằm ngoài sự dự đoán của kẻ địch.

Võ Chiếu quay sang Pháp Minh nói:

- Tăng vương cũng có thuật hóa thân.

Pháp Minh vui vẻ nói:

- Cho ta một đêm, đảm bảo ngoại trừ thể hình ra, những cái khác đều có thể giấu được bất cứ ai.

Rồi y nhìn Long Ưng cười nói:

- Được kề vai chiến đấu với Tà Đế là niềm vinh hạnh của Pháp Minh.

Võ Chiếu nhìn Long Ưng tỏ ra có lỗi mà nói:

- Chuyện thế này cũng không phải, nhưng đành phải nhờ Tà Đế vất vả một chuyến. Tiên nhi vừa mới về, trẫm đã lôi ngươi đi là không được. Nhưng chỉ hận là không còn chọn được ai khác.

Long Ưng hoảng sợ hỏi:

- Chẳng lẽ ngày mai phải đi ngay?

Võ Chiếu cười khổ quay sang Pháp Minh.

Pháp Minh chắp tay:

- Chính ngọ ngày mai, Pháp Minh chờ Tà Đế ở bến Y thủy.

Có nằm mơ, Long Ưng không ngờ có chuyện đi cùng với Pháp Minh. Hắn không còn gì để nói, chỉ biết gật đầu đồng ý.

Bàn công công cảm thấy đau đầu:

- Tà Đế có cái cớ gì để giấu diếm tất cả mọi người không? Chẳng hạn như Quốc lão.

Võ Chiếu nói:

- Cứ nói là phụng mệnh trẫm đi sứ tới dân tộc Thổ Phiên thôi. Có điều phải nhắc Quốc lão giữ bí mật.

Long Ưng cảm thấy đau khổ:

- Nếu vậy chẳng những Tiểu Ma Nữ phải theo tiểu dân, mà mấy nàng Nhân Nhã cũng không chịu.

Bàn công công cười ha hả:

- Công công nghĩ ra rồi.

Cả ba người quay sang nhìn lão.