Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 329: Tuyệt chiêu lợi hại


Quyển 5 – Chương 329: Tuyệt chiêu lợi hại (thượng).

Trong lúc cả ba người đang nhìn về phía mình, Bàn công công lấy ra một cái đồng la nhỏ rồi dùng cái búa con gõ một cái.

Âm thanh tiếng la vọng ra xa.

Bàn công công ung dung nhìn Pháp Minh nói:

- Mọi chuyện cứ đại khái như vậy. Nếu như có thay đổi, ngày mai Tà đế sẽ thông báo cho Tăng vương. Thời gian gấp rút, mời Tăng vương lập tức trở về Tăng Vương tự, sắp xếp mọi chuyện để kẻ địch nghĩ sau này Tăng vương vẫn ở trong chùa niệm kinh.

Pháp Minh không hề tỏ ra một chút vui mừng, chắp tay nói:

- Mọi chuyện theo sự sắp xếp của công công.

Võ Chiếu vuốt cằm không nói, hiển nhiên đã thành thói quen với việc Bàn công công quyết định thay cho mình. Lúc này, âm thanh của Lệnh Vũ chợt vang lên:

- Thánh thượng vạn an! Phi kỵ Ngự vệ tướng quân Lệnh Vũ có mặt.

Bàn công công nói:

- Khách quý khởi hành. Lệnh tướng quân nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Lệnh Vũ lớn tiếng tuân lệnh.

Bàn công công nhìn Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Mời Tăng vương.

Sau khi Pháp Minh rời đi, Võ Chiếu quay sang cau mày với Bàn công công:

- Có chuyện gì đặc biệt mà không thể cho Pháp Minh biết?

Bàn công công lấy lại nụ cười trên môi, nói:

- Thánh thượng biết rõ, cẩn thận mới giữ cho thuyền chạy mãi ngàn năm. Hiện tại chúng ta có liên quan tới thảm án của Độc Cô Thiện Minh, mọi tin tức chủ yếu tới từ Pháp Minh. Mà y lại không giải đáp thắc mắc lớn nhất của chúng ta. Vì vậy chúng ta cũng phải đề phòng y một chút, bảo vệ Tà đế của chúng ta.

Võ Chiếu cảm thấy thú vị, nói:

- Thắc mắc lớn nhất là gì?

Với tài trí của Long Ưng cũng không bắt được mạch suy nghĩ của Bàn công công.

Bàn công công nói:

- Chính là chuyện đối với thắc mắc của Tà đế, làm sao lấy được chứng cớ rõ ràng? Tàn sát như vậy có tác dụng gì?

Võ Chiếu đồng ý:

- Nói miệng không bằng chứng, nhưng tất nhiên đối phương cũng chẳng mất sức làm những chuyện không có ý nghĩa mà còn đưa tới họa sát thân.

Bàn công công nói thoải mái:

- Bởi vì cơ bản không cần chứng cớ.

Võ Chiếu và Long Ưng đều cảm thấy kinh ngạc.

Tất nhiên Long Ưng hiều Bàn công công còn có câu nữa. Đối với sự đa mưu túc trí của lão, Long Ưng hoàn toàn tin tưởng. Mà Nữ đế sát cánh chiến đấu với Bàn công công bao nhiêu năm, còn hiểu rõ hơn hắn.

Bàn công công nói:

- Cùng một chuyện, cùng một câu nói, chưa kể tới bầu không khí khác nhau mà có kết quả khác nhau. Hiện tại cho dù bất kỳ kẻ địch nào xuất hiện, liều chết chỉ rõ lai lịch xuất thân của chúng ta cũng khó làm chúng ta dao động. Vì vậy, kẻ địch phải tạo được một thời cơ thích hợp nhất.

Lão dừng lại rồi nói tiếp:

- Từ những gì đã biết và có liên quan trực tiếp tới Đại Minh tôn giáo, công công đoán đây là kế vu oan giá họa. Đại minh tôn giáo và Thánh Môn có rất nhiều quan hệ, ngay cả chúng ta cũng không nắm được hết. Trong suy nghĩ của người ngoài thì Đại Minh tôn giáo và Thánh môn là cá mè một lứa, đây cũng là nguyên nhân mà kẻ địch sử dụng tới Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh. Có thể nghĩ ra cái kế độc này chắc chắn là hạng người không tầm thường và còn có chiêu tiếp lợi hại hơn.

Võ Chiếu gõ bàn khen ngợi:

- Công công phân tích tỉ mỉ cẩn thận, hết sức tỉnh táo.

Long Ưng vỗ nhẹ vào tay vịn, thở dài:

- Đây là kế điệu hổ ly sơn mà Đại giang liên tính toán tỉ mỉ.

Bàn công công vui vẻ nói:

- Tà đế đúng là tài trí rất cao, chỉ một chút là hiểu rõ. Có điều công công phải nhắc nhở ngươi, việc này chắc chắn có tàn dư của Đại Minh tôn giáo gây sóng gió. Tuy nhiên có một số việc cũng không thể tưởng tượng ra hết được.

Long Ưng hiểu điều này.

Năm đó giả sư phụ Đỗ Ngạo của hắn cũng từng hoài nghi Nữ đế, không rõ bà ta dựa vào cái gì mà hiểu rõ Ma môn như trong lòng bàn tay.

Loan Loan đồng ý giao quyển kinh không hợp với tác phong của người trong Thánh Môn. Nhưng chỉ có người của Ma môn mới nảy sinh lòng nghi ngờ.

Bàn công công nói tiếp:

- Kẻ địch chọn Độc Cô Thiện Minh cũng không phải ngẫu nhiên. Đầu tiên là thanh đanh của Độc Cô Thiện Minh trên giang hồ. Người này giao du rộng, quen biết nhiều... Giết y có thể gây ra hiệu quả nhất định. Tiếp theo đó cũng là quan trọng nhất, người của đại tộc thế gia chịu sự che chở của Lý Đường, ở cố đô có người ủng hộ Lư Lăng vương. Mà nhà Độc Cô và Vũ Văn là thế tộc trong thế tộc, do Thánh thượng dụng người có tài không kể xuất thân khiến cho chúng chịu hại nặng nhất. Bởi vậy chúng cố gắng ủng hộ Lư Lăng vương, phái cao thủ tới bảo vệ Lư Lăng vương, coi hai thế gia và kiếm phái Quan Trung là chính. Hiện tại toàn bộ người trong phủ cùng với Độc Cô Thiên Minh có võ công cao cường đều bị hại, thì đáng nghi nhất không cần phải nói ra cũng biết là chĩa vào Thánh thượng. Vả lại huyết án đó có hàm súc ý nghĩa cảnh cáo, sẽ khiến cho cao thủ ở Phòng châu cảm thấy lo lắng, sợ gia tộc gặp họa. Đồng thời nó cũng kích thích sự công phẫn trên giang hồ, nhân vật bạch đạo lợi hại đều tới Tây kinh, đòi lại sự công bằng cho Độc Cô Thiện Minh.

Tiếp theo, lão lại nói nhỏ:

- Thử nghĩ tới tình huống xấu nhất, Lư Lăng vương bị tập kích bất ngờ, cho dù sống hay chết, ngay cùng thời điểm lại có một tin tức lan truyền, nói trước khi chết Độc Cô Thiện Minh từng viết một lá thư cho bằng hữu của mình nói rằng y nghi ngờ Thánh Thượng xuất thân từ Thánh Môn thì sẽ có hậu quả như thế nào? Cái này chẳng cần có chứng cớ rõ ràng mà cũng chẳng khác "chứng cớ rõ ràng" là mấy.

Long Ưng cảm thấy khó hiểu:

- Độc Cô Thiện Minh viết một phong thư như vậy bằng cách nào?

Bàn công công thở dài:

- Trên chiến trường đúng là không ai bằng người, nhưng nói tới âm mưu quỷ kế thì chẳng khác nào tiểu tốt phất cờ reo hò. Với chuyện đó thì một là chết không có đối chứng, giấy trắng mực đen có thể cho người giả mạo rồi cho người gửi trước khi Độc Cô Thiện Minh chết trước khi mấy ngày. Rồi lại qua người bán Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh, trước đó để lộ cho Độc Cô Thiện Minh, với sự oán hận của Độc Cô Thiện Minh với nhà Võ Chu sẽ chẳng quan tâm tới thật giả, có thể chia sẻ bí mật với người khác. Khi đó, những người này trong cơn tức giận, chứng minh phong thư đó là thật thì cho dù chúng ta có bác bỏ tin đồn thế nào, cũng chẳng ai tin.

Long Ưng cảm thấy run người:

- Cái kế này thật độc ác mà khó hóa giải. Sở dĩ Độc Cô Thiện Minh bị hại, nguyên nhân chính là y chẳng biết gì.

Võ Chiếu hết sức bình tĩnh, gật đầu:

- Nói như vậy, nếu giang hồ ngầm lưu truyền thì chúng ta phải ứng phó thế nào?

Bàn công công nhấn mạnh từng chữ một:

- Khi ngọn lửa còn nhỏ chưa bốc to, phải dập nó tắt.

Võ Chiếu cau mày lại, nói:

- Vậy phải làm thế nào?

Long Ưng có thể nghe thấy sự cảm kích của Nữ đế đối với Bàn công công. Luận sự đa mưu túc trí, Võ Chiếu phải kém Bàn công công nửa bậc, còn hắn thì chẳng phải nói.

Bàn công công cười ha hả, nói:

- Kẻ địch muốn dùng âm mưu quỷ kế thì chúng ta sẽ lợi dụng thủ đoạn đối phó với chúng. Tà đế và Tăng vương không cần phải đến Trường An mà thay đổi hướng tới Phòng châu.

Võ Chiếu lo lắng, nói:

- Nhưng nếu kẻ địch tấn công Hiển nhi bất ngờ, thì chỉ sợ đã chậm một bước.

Bàn công công như nghĩ trước, nói:

- Nếu dễ như vậy thì Lư Lăng vương chết lâu rồi. Đặc biệt sau khi tin tức Độc Cô Thiện Minh bị hại lan ra, toàn thành Phòng Châu đang ở trạng thái phòng ngự cực cao khiến cho kẻ địch không có thời cơ lợi dụng. Có điều tình hình này không thể nào giữ mãi được, chỉ cần giảm tình trạng là cơ hội động thủ của kẻ địch.

Nữ đế dâng trào cảm xúc, nói:

- Mỗi khi có tình huống khẩn cấp, công công luôn bình tĩnh hơn trẫm, suy nghĩ thấu đáo.

Bàn công công nhìn Long Ưng cười nói:

- Lão huynh tiểu Tà đế, không nên để cho một mình công công quyết định, hãy cho chút ý kiến đi.

Long Ưng cười khổ:

- Ta chỉ nghĩ tới chuyện bức cho đối phương phải ra tay để tiểu tử sớm được trở về với kiều thê.

Võ Chiếu nói:

- Bức đối phương ra tay là một điểm quan trọng, nhưng phải tính toán thời gian cho chính xác.

Bàn công công nói:

- Bức kẻ địch ra tay phải tiến hành trên ba mặt. Bước đầu tiên, sáng mai khi lên triều Thánh thượng chính thức công bố thảm án nhà Độc Cô Thiện Minh ở Tây Kinh, tỏ rõ quyết tâm truy tìm hung thủ, đồng thời liệt Đại Minh tôn giáo vào tà giáo, không để cho chúng có đất sống ở Trung Thổ.

Võ Chiếu nói:

- Trẫm đã chuẩn bị như vậy. Nhưng liên quan gì tới việc đánh Đại Giang Liên?

Long Ưng vội nói:

- Đợi tiểu dân thăm dò rõ tình hình Đại Giang Liên rồi báo để Thánh Thượng định đoạt.

Võ Chiếu xoa cằm, không nói.

Bàn công công lại nói:

- Về mặt khác, để quốc lão toàn quyền xử lý thảm án. Khi đó việc tiểu Ưng mất tích, mọi người sẽ nghĩ rằng hắn tới Tây Kinh.

Võ Chiếu nở nụ cười nói:

- Đây đúng là kế minh tu sàn đạo, ám độ trần thương.

Bàn công công hít một hơi thật sâu, nói:

- Hiện tại là việc quan trọng nhất.

Dưới ánh mắt của hai người, Bàn công công nói thản nhiên:

- Đó là đón Lư Lăng vương về Thần đô.

Ánh mắt của Võ Chiếu chợt tỏa sáng rực rỡ nhìn Bàn công công chằm chằm.

Hơi thở của Long Ưng thì như đột nhiên dừng lại từ từ đợi đáp án của Võ Chiếu đối với vấn đề thịnh suy của Trung thổ.

Long Ưng và Bàn công công đi ra khỏi Ngự Thư phòng, hít thở bầu không khí cây cỏ trong ngự viên vào ban đêm.

Bàn công công nói:

- Sắp giờ Hợi rồi, ngươi muốn đi đâu?

Lão lại cười nói:

- Công công có một đề nghị, ta với ngươi tới gặp lão Địch sau đó đón Tiểu Ma nữ tới viện Cam Thang, xóa bớt một nỗi khổ không thể phân thân của ngươi. Đi! Lên xe ngựa rồi nói tiếp.

Cả hai ngồi ngay ngắn, xe ngựa liền khởi hành.

Long Ưng hỏi nhỏ:

- Công công không tin Pháp Minh?

Quyển 5 – Chương 330: Tuyệt chiêu lợi hại (hạ).

Bàn công công nói:

- Chỉ cần nghe vậy cũng biết ngươi tự cho rằng quan hệ với Pháp Minh có sự cải thiện, giảm bớt lòng đề phòng y. Nhưng để công công đánh thức ngươi. Con người có một cái khuynh hướng rất xấu đó là yêu bằng chủ quan bản thân đi đắp nặn cho người khác. Chẳng hạn như một ánh mắt, một nụ cười của đối phương với mình thì cho đó là tình cảm thực sự họ dành cho ta. Đó là một suy nghĩ sai lệch. Đừng tưởng rằng mọi thứ chỉ giới hạn ở việc xã giao, cho dù là bạn tri giao, thậm chí là người bầu bạn nửa đời, nhưng khi đối phương có hành vi mà ngươi chưa bao giờ đoán trước thì mới đột nhiên nhận thấy họ giống như một người xa lạ.

Long Ưng gật đầu đồng ý. Bản thân đúng là có tật xấu mà Bàn công công nói. Khi Pháp Minh nói với hắn chuyện thương tâm, thật lòng suy nghĩ của hắn với y có thay đổi. Đối với huynh đệ họ Trương hay Võ Tam Tư cũng thế. Mà cho tới giờ phút này, hắn vẫn chẳng hề ghét Lai Tuấn Thần như những người khác, bởi vì hắn không tiếp xúc tới mặt tối của họ.

Bàn công công nói:

- Điều này cũng chứng minh ngươi là người tốt nên mới suy bụng ta ra bụng người. Mình như vậy thì người ta cũng thế. Nhưng bản chất của con người ta như thế nào vẫn giữ nguyên, chỉ căn cứ vào sự thay đổi để điều tiết và ngụy trang, cuối cùng sẽ có lúc để lộ bản tính. Cho nên dễ lừa nhất chính là người tốt mà khó lừa nhất là kẻ lừa đảo. Bởi vì khi y áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác sẽ nghĩ họ cũng đang lừa mình.

Long Ưng hỏi:

- Pháp Minh đang lừa chúng ta sao?

Bàn công công nói:

- Hắn không hại Thánh môn nhưng sẽ hại ngươi. Nói cho công công biết, nếu giả thiết Pháp Minh lên ngôi vị đế vương, ngươi sẽ giúp hắn sao?

Long Ưng nói:

- Đương nhiên là không.

Bàn công công mỉm cười, nói:

- Nếu vậy thì đơn giản. Vả lại không có ngươi, trong lúc người họ Võ và họ Lý chẳng còn nhiều thì Pháp Minh sẽ trở thành sự lựa chọn duy nhất của Võ Chiếu.

Trong viện Cam Thang, một đêm dài yên tĩnh.

Long Ưng kéo tay Tiểu Ma Nữ tới ngôi đình ở hậu viên ngắm sao trời.

Tiếng cười đùa của ba người Nhân Nhã và Thanh Chi từ trong phòng ăn vọng ra. Bọn họ đang chuẩn bị cho bữa tối, bởi vì Long Ưng còn chưa được ăn. Mà Tiểu Ma nữ và Thanh Chi thì chẳng có lòng đợi hắn tới phủ Quốc lão.

Tiểu Ma Nữ ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn mà làm nũng:

- Tiên nhi không chịu! Người ta ngủ còn chưa ấm chỗ đã bỏ người ta lại mà bước chân vào giang hồ.

Long Ưng nói:

- Không phải là ta đi...

Tiểu Ma Nữ bị miệng của hắn lại bằng một nụ hôn, sau khi rời môi mới sẵng giọng:

- Ra ngoài đó là giang hồ, cũng không phải đi đánh giặc. Nói mau, định bố trí cho ta thế nào.

Long Ưng nói:

- Chẳng phải cha ngươi...

Tiểu Ma Nữ lặp lại trò cũ lấy môi bịt miệng hắn lại rồi nói với giọng buồn rầu:

- Chẳng biết cha trúng pháp thuật gì của ngươi mà chỉ nghe ngươi nói chứ chẳng để ý tới Tiên Nhi.

Long Ưng cảm thấy đau đầu, hỏi:

- Thanh Chi đâu rồi?

Tiểu Ma Nữ trả lời:

- Tiên Nhi không còn cách nào khác với nó. Ưng gia đi thuyết phục nó đi.

Long Ưng chỉ biết cười khổ:

- Vậy tương đương nàng cũng đi theo! A! Cũng chẳng phải là không có cách.

Tiểu Ma Nữ cất tiếng hoan hô:

- Thành công rồi.

Long Ưng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nhưng nàng phải rõ một điều.

Tiểu Ma Nữ nói:

- Không chuẩn.

Nói xong nàng cũng cảm thấy mình ngang ngược, liền bật cười.

Long Ưng bị nàng làm cho đầu óc choáng váng, ghé sát vào tai nàng mà nói nhưng có điều Tiểu Ma Nữ nghe câu được câu không.

Sau khi hôn một lần nữa, Tiểu Ma nữ nghiêm mặt nói:

- Đoan Mộc cô nương nhờ Tiên nhi nhắn với Ưng lang rằng, sư tôn của nàng sắp vào tĩnh quan, nên phải ở lại Tĩnh trai, tạm thời không thể xuống núi.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Không phải ngươi gọi nàng là sư phụ hay sao?

Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói:

- Không gọi nàng là sư phụ có nhiều cái hay. Thứ nhất không phải tuân theo nhiều quy định của Tĩnh Trai, là truyền nhân mà không phải đệ tử.

Long Ưng cau mày, hỏi:

- Có gì khác không?

Tiểu Ma nữ nói với giọng bướng bỉnh:

- Chẳng cần biết có gì khác hay không, quan trọng nhất là không phải theo quy tắc. Hi hi!

Long Ưng nói:

- Ngươi đã gặp sư phụ của sư phụ chưa?

Tiểu Ma nữ nói:

- Có gặp hai lần.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Suốt ba năm mà chỉ gặp có hai lần?

Tiểu Ma Nữ cố tình nói với giọng hời hợt:

- Có gì phải ngạc nhiên? Cũng khó trách ngươi. Ha ha! Buồn cười chết mất.

Long Ưng phát một cái thật mạnh vào mông của nàng rồi nói:

- Hy vọng Tiểu Ma Nữ đại tỷ biết rõ tình hình, đừng để không phân biệt được.

Tiểu Ma Nữ híp mắt nhìn hắn cho tới khi hắn không chịu nổi phải đầu hàng, chỉ biết cười khổ:

- Đúng! Đúng! Người không rõ tình hình là tiểu đệ. Mời đại tỷ nói tiếp.

Trận chiến mới mở màn, Tiểu Ma Nữ thắng nhỏ nên rất đắc ý:

- Trai chủ phải chuẩn bị rất công phu trước khi vào tĩnh quan, cho nên bế quan tu hành. Ngài đồng ý gặp chúng ta coi như ta và Thanh Nhi có phúc.

Long Ưng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra ở Tĩnh Quan?

Tiểu Ma Nữ nói:

- Chuyện này thì Tiên nhi không rõ lắm, có lẽ ngươi phải hỏi Đoan Mộc cô nương mới có câu trả lời.

Long Ưng nói:

- Ngươi và Thanh Chi ở Tĩnh Trai ba năm học được những cái gì?

Tiểu Ma Nữ nói:

- Nếu ngươi hỏi Thanh Chi vấn đề này, nàng ấy sẽ trả lời thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm. Còn hỏi ta thì thôi! Ta hoàn toàn quên mất, kiếm thức đao pháp, thương thuật, mâu kỹ mà trước kia học được.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Quên mất!

Tiểu Ma Nữ nói một cách đương nhiên:

- Trai chủ tự mình chỉ dẫn, hiện tại gần như quên sạch không còn sót thứ gì.

Long Ưng nói:

- Họ có cho Tiên nhi đọc Từ Hàng kiếm điển không?

Tiểu Ma nữ nói:

- Chưa quên hết được thì ai cho xem?

Long Ưng nhớ Đoan Mộc Lăng thường nói "Mọi chuyện tùy duyên". Cái này có lẽ là một cách nói khác, tất cả dựa vào sự kỳ ngộ, thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Quên hết tất cả mọi chuyện thị phi tương đương với vong ngã, quên mất quá khứ cũng với hiện tại mà bước lên một cảnh giới cực cao. Tiên thai của Đoan Mộc Lăng có lẽ đúng là sản phẩm của tâm pháp này, cùng loại với việc bản thân vượt qua tử vong, nhưng muốn làm được lại khó hơn lên trời.

Âm thanh dịu dàng của Nhân Nhã từ xa vọng lại:

- Địch tiểu thư! Ưng gia! Cơm tối chuẩn bị xong ồi.

Ánh mắt của Tiểu Ma Nữ sáng ngời:

- Ta thích nghe tiếng của Nhân Nhã nhất.

Long Ưng lớn tiếng trả lời Nhân Nhã rồi ôm Tiểu Ma Nữ dậy, hôn lên mặt nàng:

- Các nàng cũng thích nhìn thấy ngươi. Ha ha! Để chúng ta diễn thử một lần vui vầy gia đình trong trương lai. Sau đó đêm nay cố gắng một chút, xem có được ngửi mùi hương bụng của Tiểu Ma Nữ không?

Tiểu Ma Nữ phì cười, lẩm bẩm:

- Hương bụng! Dùng từ chẳng ra gì cả.

Long Ưng vừa ôm nàng, vừa bước đi.

Cái cảm giác được ôm kiều nữ thế này làm hắn quên hết mọi gánh nặng trên vai, chỉ còn cảm giác như trong giấc mộng giữa trời đất.