Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 331: Song sát Ma môn


Quyển 5 – Chương 331: Song sát Ma môn (thượng).

Long Ưng phóng người lên rồi hạ xuống đuôi thuyền.

Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Chỉ nhìn Tà Đế ngồi thuyền là biết không phải tới Tây kinh. Chúng ta xuôi dòng theo hướng Nam tới Y Dương rồi bỏ thuyền lên bờ được không?

Gương mặt xấu của Long Ưng nở nụ cười và nói thật thoải mái:

- Tăng vương là người thông minh, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt được kế dương đông kích tây của quân địch. Cứ theo đề nghị của Tăng vương. Tăng vương có thuật hóa thân, suýt chút nữa không nhận ra được ngài.

Pháp Minh quay lưng về phía đầu thuyền ngồi đối diện với Long Ưng, đẩy hai mái chèo theo dòng nước khiến cho con thuyền nhẹ nhàng quay đầu xuôi dòng về phía Nam.

Vào lúc này, Pháp Minh không hề có dáng dấp của một vị cao tăng mà giống với một nhân vật giang hồ có đầu đao dính máu. Y tết búi tóc kiểu anh hùng, mày rậm thô, gò má bên phải còn có một vết sẹo kéo dài tới tận môi. Dưới chân y đặt một cái bọc nhỏ đựng y phục.

Pháp Minh nói thản nhiên:

- Bản vương cũng chẳng có trí thông minh như Tà Đế nói. Chỉ nhờ Bàn công công nhắc nhở nên mới suy nghĩ sâu xa. Bản vương không ngại công công có tâm đề phòng ta. Chẳng qua lúc này xin lấy Thánh môn ra thề, không hề có ý ác với Tà đế. Bởi vì nếu hai người chúng ta không hợp tác hoàn toàn thì không chừng sẽ bị lật thuyền trong mương. Nặng thì không còn sống mà về, nhẹ thì cũng bị thảm hại.

Long Ưng líu lưỡi:

- Nghiêm trọng tới vậy sao? Với Bất Hoại kim cương của Tăng vương thì trong thiên hạ làm gì có ai gây tổn thương được?

Pháp Minh nghiêm mặt, nói:

- Tà đế cũng chưa thử bản vương. Với sức mười người ra tay theo thế nhanh như sét đánh, lại thêm không ai thốt lên được tiếng la thì chỉ sợ có thêm mấy cái mạng Tăng vương và Tà đế cũng chẳng xong. Chỉ cần nhìn vào chuyện đó đủ biết kẻ địch là cao thủ không tầm thường. Theo đánh giá của bản vương thì người ra tay không chỉ... có tàn dư của Đại Minh tôn giáo mà còn có đồ đệ lọt lưới của Thánh môn và cao thủ đáng sợ tới từ Thiên Trúc. Bọn họ chẳng những có ý đồ với sư tỷ mà còn đặt cạm bẫy để Tà Đế mắc câu. Chỉ sợ Tà đế không nhúng tay, chứ chúng vô cùng hoan nghênh.

Y lại thở dài một hơi, nói:

- Độc Cô Thiện Minh cho ta xem vài tờ võ công chép lại từ Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh có thể thấy đó là một tâm pháp tu luyện rất cao, chẳng trách mà khiến cho y phát cuồng. Mà người tách ra mấy tờ giấy đó cũng đủ nhận thứ sâu sắc với Ngự Tẫn Vạn Pháp căn nguyên kinh. Chỉ riêng người này cũng đủ là kình địch của chúng ta. Không ai gây tổn thương được cho ta? Tà đế nói vậy là nói đùa. Một chưởng của Đan Thanh Tử khiến cho ta phải khổ tu hai năm mới hồi phục. Tà Đế quá nâng cao bản vương.

Khi y nói tới Đan Thanh Tử, âm thanh ẩn chứa một ý kính trọng từ tận thâm tâm.

Long Ưng âm thầm đánh giá sự tôn kính của Pháp Minh đối với Đan Thanh Tử thì tiếng của y lại vang lên bên tai hắn:

- Nhìn kìa! Kia là Quá Long môn! Chỗ vách kia chính là cái hang đá nổi tiếng. Những cái vách thờ lớn nhỏ chi chít như tổ ong trên vách đá, còn có cả những tháp đá cao thấp khác nhau khiến cho người ta như bước chân vào thế giới thần phật.

Long Ưng hỏi:

- Tăng vương vẫn muốn làm hoàng đế?

Pháp Minh thở dài một hơi, nói:

- Ta không biết, thật sự không biết. Nếu như trước kia, chắc chắn ta sẽ cho ngươi một cái đáp án.

Long Ưng thử hỏi:

- Có liên quan tới chuyện Tiên môn hay không?

Pháp Minh nói:

- Tiên môn chỉ là một chuyện. Tình huống xuất thân của ta và Tà Đế khác nhau, tình cảm đối với Thánh môn cũng có sự phân biệt. Trên thực tế thì mục tiêu của ta và Bàn công công không khác nhau lắm, chỉ có sự khác nhau ở thủ đoạn nhằm đạt được mục đích mà thôi.

Long Ưng liền hỏi:

- Tăng vương có thể nói rõ không?

Pháp Minh nói:

- Đường xá còn dài, lo gì không có cơ hội? Trước tiên chúng ta phải giải quyết vấn đề thân phận, không thể cứ ngươi gọi ta là Tăng vương, ta gọi ngươi là Tà đế cho tới tận Phòng châu.

Long Ưng nhìn hình dáng của y thì biết y đã có kế hoạch trước. Trong khi hắn thì chìm đắm tại viện Cam Thang cho tới tận sáng nay vẫn chưa có thời gian để suy nghĩ nên vẫn chưa hiểu lắm. Hắn liền hỏi:

- Tăng vương có đề nghị gì.

Pháp Minh nói:

- Bây giờ chẳng những chúng ta phải giấu diếm kẻ địch mà còn phải giấu được quan phủ và đám bảo vệ Lý Hiển. Nếu không, chỉ cần chúng ta đặt chân vào thành Phòng Châu sẽ trở thành cái đích cho mọi người để ý.

Long Ưng bắt đầu cảm nhận được sự khiêu chiến của nhiệm vụ liền hứng trí hỏi:

- Lão ca có ý kiến gì không?

Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Bất luận đóng giả thành thần thánh phương nào thì cũng sẽ có người nghi ngờ. Chúng ta chỉ tạo ra hai cái thân phận đơn gian nhất. Hừ! Căn cứ vào tình hình, chúng ta sẽ nhân cơ hội, tránh đối cứng trực diện.

Rồi y lại nói tiếp một cách thong dong:

- Ai mà ngờ được Tà đế lại làm theo cách đó? Cái hay nhất là kẻ địch mãi mãi không hiểu được, người đấy chúng ngã ngựa lại chính là hai chúng ta.

Long Ưng như nhìn thấy một con người hoàn toàn xa lạ, đúng với những gì mà đêm qua Bàn công công từng nói. Con người chính xác chỉ biết theo cảm quan, lấy bản thân mà đánh giá chệch hướng đối phương.

Long Ưng nói:

- Chúng ta nên đóng giả thành người như thế nào mà có thể tới Phòng châu tung hoành?

Cặp mắt của Pháp Minh như lóe lên một thứ ánh sáng điên cuồng. Y trầm giọng nói:

- Sau kiếp nạn của Thánh môn, nhờ hai cao thủ Thánh môn bắt tay, tiền hánh trả thù với Võ Chu, mục tiêu chính là nhược điểm duy nhất của Nữ đế đại Chu.

Con thuyền lướt đi thật nhanh như mũi tên trong gió.

Mỗi một lần mái chèo trong tay Pháp Minh hạ xuống như ẩn chứa chân kình khiến cho con thuyền lướt đi còn nhanh hơn cả tuấn mã.

Long Ưng bật cười khanh khách:

- Lão ca còn có gan làm loạn hơn cả tiểu đệ.

Pháp Minh lấy lại sắc mặt lạnh như băng mà nói thản nhiên:

- Cách ăn mặc hiện tại của ta giống với một vị cao thủ nguyên lão của phái Âm Quý tên là Phương Tiệm Ly được mọi người gọi là Diêm hoàng tới bảy, tám phần. Người này võ công cao, thậm chí còn hơn cả phái chủ của phái Âm Quý, có khả năng thoát khỏi vòng vây. Ta đuổi hơn năm trăm dặm, dựa vào Thiên Ma công chui vào trong đầu, ngay cả lúc nội thương của lão chưa lành cũng rất vất vả mới xử lý được lão.

Long Ưng ngạc nhiên hỏi:

- Không ngờ lúc ấy Thánh môn đã có cao thủ lợi hại như vậy. Trong đám người vây công phái Âm Quý có Phong Quá Đình không?

Pháp Minh nói một cách bình tĩnh:

- Phong Quá Đình cũng đuổi theo một chút nhưng Phương Tiệm Ly là ai? Chỉ cần mấy động tác là y đã thoát khỏi hắn và con ưng. Còn ta phụng mật lệnh của sư tỷ rình ở bên, chỉ hầu hạ mình y.

Rồi y lại nói tiếp:

- Sau đó ta đưa y đi hỏa táng. Ôi! Đối với y ta cũng có một chút kính trọng, có điều phải lấy tình hình mà hy sinh, nếu không làm sao tạo được nghiệp lớn bất hủ?

Long Ưng nói:

- Không ai biết y bị Tăng vương giết hay sao?

Pháp Minh nói:

- Ngoại trừ sư tỷ ra thì Bàn công công cũng bị lừa. Tà đế cũng hiểu được tâm trạng của Bàn công công.

Long Ưng nói:

- Chỉ cần Phương Tiệm Ly tái xuất giang hồ cũng đủ khiến cho võ lâm chấn động. Tiểu đệ đóng giả cái tên nào?

Pháp Minh như hồi tưởng lại rồi nói chậm rãi:

- Hành động tiêu diệt Thánh môn được sư tỷ sử dụng phương pháp bí mật, ở sau lưng chủ trì. Tình huống rắc rối, sử dụng nhân lực vật lực thế nào thì người ngoài không thể tưởng tượng. Tất cả võ lâm bạch đạo đều được động viên, quan phủ cũng được ném vào hết. Nhưng cho dù với một cái lưới như vậy vẫn có ba người trốn thoát thành công. Một trong số đó chính là lão đệ. Còn một là Phương Tiệm Ly do ta xử lý. Tên còn lại thì tự sư tỷ ra tay, bởi sư tỷ biết với một mình ta có lẽ không giữ y lại được.

Long Ưng hoảng sợ, hỏi:

- Người nào mà lợi hại đến vậy?

Pháp Minh nói:

- Người này có bối phận cao, đứng trên sư tỷ, cùng thế hệ với Bàn công công, là đệ tử của "Tứ xuyên bàn cổ" An Long. Y họ Khang, tên Đạo Thăng, được mọi người xưng là "Độc công tử".

Long Ưng hỏi:

- Y trưởng thành nhìn giống ta bây giờ hay sao?

Pháp Minh nhìn gương mặt xấu của hắn mà mỉm cười, nói:

- Chẳng những không giống mà còn hoàn toàn ngược lại. Người đó có vóc dáng rất đẹp, qua tuổi bảy mươi mà nhìn vẫn chỉ như trung niên tầm ba, bốn chục tuổi. Bất luận mưu trí và võ công đều hơn An Long. Có điều khi y gặp biến, mặc dù có thể thoát ra nhưng để che giấu tai mắt người khác đã cố tình sử dụng dược vật để phá hủy gương mặt, biến thành gương mặt hiện tại mà ngươi đang đeo. Hắc! Bổn vương còn phải động tay lên cái mặt nạ của ngươi.

Long Ưng tập trung đánh giá y một lúc rồi thở dài:

- Khang mỗ bắt đầu cảm thấy bản lĩnh nói dối của Phương huynh không hề kém võ công. Bước tiếp theo sẽ như thế nào?

Pháp Minh nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Chúng ta còn đường nào khác để đi không? Để báo thù mối hận diệt môn, trước tiên chúng ta lấy đứa con của tiện nhân kia để tế cờ.

Nghe thấy vậy, Long Ưng trố mắt ra mà nhìn.

Phòng châu nằm ở phía Bắc của con sông lớn. Phía Nam dựa vào Hán thủy, phía Bắc dựa vào dải núi kéo dài theo hướng đông nam tới tận núi Võ Đang. Nhánh sông Hán Thủy uốn lượn chảy qua phía tây cho tới tận núi Đại Ba.

Quy mô thành trì rất nhỏ, giao thông, kinh tế và quân sự

cũng không quan trọng. Từ đó có thể thấy được sự khinh thị của Võ Chiếu đối với Lý Hiển, không hề nghĩ y có ý tạo phản.

Nếu làm phản thì ở gần phía Đông của Phòng Châu là Tương châu. Đó chính là trọng trấn quân sự nổi tiếng thiên hạ, do tiết độ sứ đạo phía Đông Sơn Nam cai trị.

Trương Châu còn được gọi là Tương Phàn, nổi tiếng với việc kết hợp hai cái tên Tương Dương và Phàn Thành. Hai thành này nằm cạnh Hán thủy, Nam bắc giáp núi, Bắc đón Uyển lạc, Nam tiếp Kinh Nghi, Đông tới Vũ Hán, Tây có núi chặn. Nơi đây sản vật phì nhiêu, địa lý ưu việt. Vào thời Xuân thu chiến quốc, văn hóa Nam Sở từng có những năm tháng sáng chói. Văn hóa phương Bắc của Trung Nguyên, trải qua dòng chảy về phía Nam cho nên trong chiều dài lịch sử, Tương Châu vẫn là trung tâm kinh tế, chính trị và văn hóa của Trung Thổ. Từ cổ tới nay, nơi đây vẫn là vùng giao tranh.

Long Ưng và Pháp Minh bỏ thuyền lên bờ, đi bộ ba ngày mới tới bờ bắc Hán thủy. Cả hai đứng từ trên cao quan sát cảnh tượng Tương Châu.

Long Ưng nói:

- Mẹ ơi! Chưa bao giờ thấy được con sông đào bảo vệ thành lại rộng như vậy.

Tương Dương nằm ở bờ nam Hán Thủy, đối diện với Phàn Thành qua một con sông. Diện tích của thành rộng hơn mười dặm, tường cao gần ba trượng, chỗ rộng tới hơn trượng. Trên tường có rất nhiều lỗ châu mai. Có tới sáu cửa. Thành Bắc lấy Hán thủy làm hào. Đông, Nam và

Tây thì dẫn Hán thủy thành dòng bảo vệ, với độ rộng ba mươi trượng, sâu hơn hai trượng.

Quyển 5 – Chương 332: Ma môn Song sát (hạ).

Pháp Minh lại nói:

- Đừng có nghĩ Phương mỗ nói linh tinh, dường như Khang huynh lại quên mất thân phận của mình.

Long Ưng cười bồi rồi nói:

- Sao dám nghĩ xấu Diêm hoàng? Từ sau khi Khang mỗ hủy hoại gương mặt, tính tình thay đổi, thi thoảng lại có hành động khác thường, nói năng linh tinh, xin Diêm hoàng thứ lỗi. Ha ha! Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người chúng ta là hai cao thủ còn lại của Thánh môn, phải quý trọng cái mạng nhỏ của mình. Nhưng khi thấy Diêm hoàng mời Khang mỗ đến rất có thành ý, khiến Khang mỗ cảm thấy khó xử.

Pháp Minh nói một cách lãnh đạm:

- Chúng ta tới đây không phải chịu chết mà là để lấy mạng. Không biết Khang huynh có để ý hay không? Khu vực phía Đông của con sông này có mấy nhánh sông Hán thủy, Tự thủy, Chương thủy bắt nguồn từ Trường giang. Nối liền với sông Hài có Du hà, tiểu lâm hà, Xuất sơn hà và Vĩnh danh hà cùng với Đại tiểu hà. Cổ nhân nói không kiến thức lấy gì để nói còn chúng ta lại là "không hiểu về nước, đừng mong đánh". Mà muốn nắm được con đường thủy thì phải bắt đầu từ Tương châu.

Long Ưng líu lưỡi, nói:

- Khang mỗ cứ tưởng rằng Diêm hoàng chỉ biết đánh đấm, hóa ra chẳng những thuộc rõ địa hình sông núi như lòng bàn tay, lại còn suy tính sâu xa. Mỗi bước đi đều có ý nghĩa rõ ràng. Có điều Khang mỗ vẫn còn đang lo lắng, sợ chưa tới được Phòng châu đã bị người ta tới vây công. Khi đó đánh cũng chẳng được mà không đánh cũng chẳng xong.

Cuối cùng Pháp Minh không kìm nổi mà bật cười khanh khách:

- Ta và Khang huynh có sự phân biệt lớn nhất đó là cho tới giờ phút này, Khang huynh vẫn chưa hề nghĩ tới làm thế nào để lấy mạng Lư Lăng vương. Còn Phương mỗ đã đưa ra rất nhiều kế hoạch, chỉ cần chọn lấy một, và tiến hành mà thôi.

Long Ưng thở dài:

- Phương Diêm hoàng rất thẳng thắn.

Pháp Minh mỉm cười, nói:

- Người làm Lý Hiển suy sụp chính là ả. Phương mỗ cần gì phải làm điều thừa? Thiên hạ chia năm xẻ bảy thì bản nhân được lợi gì?

Pháp Minh nhìn về hướng Tương Dương như đã suy tính trước:

- Mặc dù Lý Hiển ở Phòng châu nhưng chiến trường thực sự lại ở Tương Dương. Thành Phòng Châu rất nhỏ, bất lợi cho việc hành động bí mật, vì vậy nếu kẻ địch muốn âm mưu thì trước tiên phải tìm cứ điểm ở Tương Dương. Mà phái bạch đạo bảo vệ Lý Hiển cũng chắc chắn phải theo dõi Tương Dương chặt chẽ. Vào lúc này, Tương Dương đã trở thành nơi rồng rắn lẫn lộn, mưa gió tập trung. Phương mỗ dám nói, chỉ cần chúng ta đặt chân vào trong thành, lập tức sẽ bị người khắp nơi sờ đến.

Long Ưng nói:

- Luận mưu trí, Khang mỗ xin làm Thiên lôi sai đâu đánh đó cho Diêm Hoàng. Cái cần bây giờ là phải hiểu rõ có những đạo nhân mã nào?

Pháp Minh vẫn nói hết sức ung dung:

- Vậy phải xem đối phương coi chúng ta là ai.

Long Ưng cảm thấy khó hiểu:

- Diêm Hoàng cho rằng, bọn họ có thể nhận ra ngay thân phận của chúng ta sao?

Pháp Minh trả lời:

- Cái này phải phân theo hai phương diện. Vết sẹo trên mặt của lão phu là dấu hiệu tốt nhất. Mặc dù chưa từng có người nào thấy.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Chưa từng có ai thấy? Phương Diêm hoàng đang nói đùa phải không?

Pháp Minh vẫn nói thật thản nhiên:

- Trước mắt thì người chủ trì ở Phòng châu, là Đại long đầu Vu Kỳ Linh của Hán bang, nổi danh lừng lẫy trong giới bạch đạo. Toàn bộ khu vực Hán thủy đều là phạm vi thế lực của Hán bang. Nếu luận về bang hội, không kể Đại Giang Liên thì Hán bang tương đương với Trúc Hoa bang và Hoàng hà bang. Luận về võ công, Vu Kỳ Linh chắc chắn còn hơn hai bang kia. Năm đó khi Phương Tiệm Ly ta liều chết phá vây, tránh "Phân quang thứ" của y mà để lại một cái trên má. Cho nên chỉ cần có người miêu tả gương mặt thì Vu Kỳ Linh sẽ biết là ai đến đây.

Long Ưng chỉ biết cười khổ:

- Bây giờ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Khang mỗ thấy hay là... A! Nếu như lão ca bị nhận ra là Phương Diêm Hoàng thì sẽ có hậu quả như thế nào?

Pháp Minh cười và nói thật thoải mái:

- Cuối cùng cũng trút được cục tức trước kia. Con mẹ nó! Ngươi nghĩ chúng ta tới để cầu hòa à? Đương nhiên là binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất cản. Gây một trận long trời lở đất, có như thế nào thì quan tâm làm mẹ gì? Có cái gì mà hai huynh đệ chúng ta không đối phó được? Năm đó chúng tập trung tinh anh, bày thiên la địa vọng mà chúng ta vẫn thoát ra được, thì đám cao thủ bạch đạo ở Phòng châu đã là gì? Độc công tử sợ hết cái này tới cái khác như vậy thì làm sao thành được chuyện lớn?

Long Ưng để cho y nắm mũi dắt đi, chỉ biết lắc đầu thở dài:

- Hy vọng không xuất hiện cảnh thây người đầy đồng, máu chảy thành sông. Về mặt khác thì sao?

Pháp Minh nói:

- Mặt khác mới chính là mục tiêu của chúng ta. Tình hình hiện tại là trong vòng mười ngày, đoàn của Võ Tam Tư sẽ tới Phòng Châu, cho nên nếu quân địch muốn ra tay sẽ thực hiện trong thời gian này. Tối quan trọng đó là bên phía Lý Hiển không biết được đoàn người cầu thân tới, nên sẽ không tăng cường sự đề phòng. Nên vào thời điểm tinh tế, hai sát thần của Thánh môn sẽ nghênh ngang tiến vào thành Tương Dương, làm trước công tác chuẩn bị ám sát. Với bên lấy Đại Minh tôn giáo làm chủ lục, chúng sẽ phản ứng như thế nào? Đây chính là thời điểm tốt nhất để thừa nước đục thả câu.

Long Ưng lo lắng nói:

- Chỉ sợ họ nghĩ chúng ta là hai lão già giang hồ kiếm cơm ăn mà không có phản ứng.

Pháp Minh giơ tay chộp lấy vai của hắn rồi lại hoảng sợ rút tay về mà nói:

- Vì sao ta không cảm ứng được khí của ngươi?

Long Ưng cười nói:

- Lần này tới lượt Khang mỗ trút được sự ấm ức. Ha ha! Quay lại chuyện chính, Khang mỗ đang chú ý lắng nghe.

Pháp Minh nghi hoặc quan sát hắn mấy lần rồi hít một hơi thật sâu mà nói:

- Chúng ta tiêu diệt chỉ giới hạn ở trong phe phái Thánh môn của Trung Thổ. Nhưng một trong các phe phái đã nảy sinh gốc rễ ở nơi khác. Lãnh tụ của phe đó là Triệu Đức Ngôn, từng là quốc sư của đại hãn Hiệt Lợi nước Đột Quyết. Sau khi Lý Thế Dân đánh chết Hiệt Lợi, không biết kết quả của Triệu Đức Ngôn như thế nào. Nếu ta đoán không nhầm thì lần này Đại Minh tôn giáo tới Trung Thổ gây mưa gây gió có thể do Triệu Đức Ngôn đứng phía sau giật dây. Vì vậy mà họ mới được Đại Giang Liên hết sức ủng hộ. Có người Thánh Môn làm chủ, tại sao không biết được hai lão già kiếm cơm trên giao hồ chính là cao thủ xưng hùng của Thánh môn trước đây?

Long Ưng nói:

- Nếu là một kẻ đại ác có kinh nghiệm giang hồ phong phú thì làm sao mà không biết chúng ta vào thành?

Pháp Minh gật đầu nói:

- Đúng! Cuối cùng thì Độc công tử cũng hiểu được mình đang làm gì. Chúng ta vào trong thành tìm một chỗ, ăn no rồi nói tiếp.

Nói xong, y thi triển thân pháp, lướt xuống theo triền núi.