Hạng Thiếu Long gặp Ô Trác trong một căn nhà đổ nát. Ô Trác nói, "Chúng tôi đã ý theo lời dặn của
tôn cô gia, đã đào một địa đạo từ doanh trại đến khu núi phía sau. Lại sai người băng qua địa đạo ấy, làm hơn mười bè
gỗ, bí mật giấu trong một khu rừng cạnh con sông nhỏ nối liền với Ðại Câu, thuận con nước mà đi, hai ngày thì có thể
đến biên giới phía nam của nước Tề."
Hạng Thiếu Long cả mừng nói, "Bọn Nhã phu nhân trước hoàng hôn hôm nay sẽ về doanh trại, ngươi bảo với Thành Tế cứ giả
vờ đòi ngày mai lên đường, vậy Tín Lăng quân sẽ không đề phòng chúng ta nữa."
Ô Trác nói, "Vậy tôn cô gia làm sao lẻn ra ngoài thành được? Tín Lăng quân sẽ theo dõi người rất chặt."
Hạng Thiếu Long nói, "Ta tuyệt không được rời đi, nếu không mọi người sẽ chẳng thoát được. Phải rút lui bằng địa đạo
ấy, ít nhất cũng phải một canh giờ mới đủ. Khi mặt trời xuống núi, các ngươi phải lập tức hành động, phải làm cách nào
để che tai mắt kẻ khác, cho nên ngựa chiến hay áo giáp và các trang bị nặng nề đều phải để lại. Sau khi đến biên giới
nước Tề sẽ tìm cách đến chỗ của bọn mục dân để mua lại ngựa, ngày nghỉ đêm đi. Chắc chắn sẽ an toàn quay về nước Triệu,
tóm lại bí quyết chỉ ở hai chữ bí mật mà thôi. Ngươi cứ tự coi mình là mã tặc là xong."
Ô Trác biến sắc nói, "Vậy tôn cô gia làm thế nào đây? Nếu Ô Trác này về một mình mà không có tôn cô gia, chủ nhân sẽ
lấy mạng Ô Trác mất! Chí ít cũng để cho thuộc hạ ở lại giúp cho tôn cô gia."
Hạng Thiếu Long nghiêm mặt nói, "Ðây là mệnh lệnh, ngươi phải làm theo lời ta, nếu không có ngươi, Thành Tế chẳng làm
được chuyện gì đâu." Rồi y hạ giọng an ủi y, "Ta rất biết coi trọng tính mạng của mình, vả lại kế hoạch cũng chu toàn,
không những có thể tự cứu mình mà còn có thể dắt Triệu Thiên chạy nữa."
Ô Trác vẫn lắc đầu.
Hạng Thiếu Long thở dài, thản nhiên nói ra kế hoạch của mình cho y nghe.
Ô Trác nghe xong rồi trầm ngâm một lúc mới nói, "Nếu trong vòng ba tháng mà tôn cô gia chưa về nước Triệu, Ô Trác này
sẽ tự tận để báo đáp tình nghĩa cao hơn núi của tôn cô gia."
Hạng Thiếu Long cảm động vô cùng, bàn bạc một lúc nữa rồi mới chia tay, sau đó tìm bọn Phố Bố mật đàm, rồi mới về lại
phủ Tín Lăng quân.
Tín Lăng quân kéo gã ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong thì đến Thái Vân các gặp Nhã phu nhân.
Nhã phu nhân đã sớm được Tín Lăng quân thông báo nên đã thu xếp hành lý, thấy gã quay về thì lao vào lòng gã khóc òa
lên, "Không có chàng, Nhã nhi đi sao đành!"
Hạng Thiếu Long nhức đầu lắm, vừa dỗ vừa dọa, cuối cùng buộc phải nói ra kế hoạch của mình. Triệu Nhã mới biết được đó
là cách bảo vệ duy nhất nên mới gạt nước mắt chấp nhận.
Thời gian khởi hành đã đến.
Triệu Thiên phải chia tay cùng hai tên thị nữ.
Hạng Thiếu Long phải thúc giục ba hồi bốn lượt hai tên thị nữ ấy mới gạt nước mắt lên đường.
Tín Lăng quân thân hành tiễn họ ra thành, khi đến doanh trại, Thành Tế y theo lời dặn của Hạng Thiếu Long, giả vờ đòi
ngày mai mới khởi hành.
Hạng Thiếu Long giả vờ đưa mắt nhìn Tín Lăng quân rồi chấp nhận lời đề nghị của Thành Tế.
Tín Lăng quân cười nói, "Yên tâm đi! Ta đã điều đến đây một doanh khinh ky binh, sáng sớm ngày mai sẽ hộ tống các ngươi
quay về thôi."
Hạng Thiếu Long đã sớm thấy gần đó có một quân doanh của Ngụy đang giám thị, quân doanh ấy có khoảng không dưới hai
ngàn tên, trong lòng cười thầm cùng Tín Lăng quân quay về thành.
Hai người cưỡi ngựa đi song song nhau, Tín Lăng quân nói, "Bắt đầu từ bây giờ, Thiếu Long tốt nhất là ở trong phủ để
dưỡng tinh thần, cũng để tránh rắc rối mà hư chuyện lớn, ta đã sai người giấu Triệu Thiên vào nơi bí mật để cho Thiếu
Long khỏi lo lắng mà ứng phó với buổi tiệc ngày mai."
Hạng Thiếu Long nghe mà giật mình. Nếu Triệu Thiên bị y nhốt lại, thì chẳng khác nào mình đã bị y khống chế, nhưng vẻ
ngoài vẫn giả vờ cảm kích.
Trời ơi! Làm thế nào đây?
Tín Lăng quân giả vờ như không có chuyện gì hỏi, "Yên Nhiên sáng nay tìm ngươi có chuyện gì?"
Hạng Thiếu Long lúc này nghĩ bụng nếu Tín Lăng quân sáng mai phát giác bọn Nhã phu nhân đã chuồn hết thì sẽ hoài nghi
lòng chân thành của mình, chả biết y lúc đó sẽ đối phó với mình và Triệu Thiên thế nào đây, nên gượng cười đáp, "Tại hạ
chẳng biết tìm làm gì, ả chỉ kéo tại hạ đi nói chuyện sau đó quay về mà thôi."
Tín Lăng quân nghĩ bụng, chỉ cần nàng không thích ngươi là được, rồi trầm ngâm.
Hạng Thiếu Long lo lắng lắm, thất thểu quay về phủ Tín Lăng quân, vào đến phòng thì đuổi bốn tên nữ tỳ ra, đứng ngồi
không yên, khi trong lòng như lửa thiêu đốt thì bốp một tiếng, một viên đá có bọc vải từ ngoài rơi vào.
Hạng Thiếu Long nhặt tấm vải lên, thì ra là tin của Lưu Sào, đại ý bảo rằng Tín Lăng quân sai thêm người giám sát Hạng
Thiếu Long nên không dám đến gặp mặt, còn Triệu Thiên thì bị đem đến giam lỏng ở nơi ở của Bình Nguyên phu nhân. Bọn họ
đang chú ý kỹ đến nàng, trong tấm vải còn vẽ một bức địa đồ đơn giản khu ở của Bình Nguyên phu nhân Hạng Thiếu Long lúc
này mới thở phào, chỉ cần biết Triệu Thiên không có trong phủ thì bớt lo hơn.
Ðồng thời cũng đoán được Tín Lăng quân vẫn không yên tâm, ngày mai sẽ do Bình Nguyên phu nhân đưa Triệu Thiên vào cung,
xem mình như là một kẻ ngốc.
Trời tối dần.
Hạng Thiếu Long bớt lo hơn, để cho bốn tên nữ tỳ vào hầu hạ gã tắm rửa, sau đó ra sảnh đường dùng cơm cùng Tín Lăng
quân, ừ à cho qua chuyện một phen.
Hạng Thiếu Long nói, "Ðêm nay tại hạ muốn luyện kiếm một mình, tốt nhất không nên sai người đến hầu hạ. ôi, không có
Nhã phu nhân, mấy ả nữ tỳ lại đẹp như thế, tại hạ e nhất thời không nhịn được thì hỏng bét!"
Tín Lăng quân không hề nghi ngờ gã, mỉm cười chấp nhận. Thầm nghĩ chỉ cần ta phái thêm người giám sát ngươi, Triệu
Thiên ở trong tay ta, sợ gì ngươi bỏ chạy?
Hạng Thiếu Long về lại phòng, lập tức khoét một cái lỗ trên trần nhà rồi bắn móc câu lên, liên tiếp chuyền qua mấy cây
đại thụ gần nhau, thì mới quay về lại phòng, đang định lấy thanh mộc kiếm thì có tiếng gõ cửa.
Hạng Thiếu Long vội vàng che đậy các thiết bị của mình, bước ra khỏi phòng, mở cửa phòng thì thấy Bình Nguyên phu nhân
đang đứng ở cửa đưa mắt nhìn vào, đôi mắt đầy phức tạp nhìn gã.
Hạng Thiếu Long biết chuyện không hay nên đành mời mụ vào trong.
Bình Nguyên phu nhân bước vào phòng ngủ của gã.
Hạng Thiếu Long lúc bấy giờ hồn phi phách tán, trên giường đổ đầy những thứ bí mất, làm sao có thể để mụ xông vào,
trong lúc nguy cấp thì bước vội lên hai bước ôm eo mụ lại, Bình Nguyên phu nhân rên nhẹ, ngã vào lòng gã, nước mắt tuôn
rơi xuống gò má.
Hạng Thiếu Long trong đời đã có nhiều nữ nhân rơi nước mắt vì gã, vừa thấy Bình Nguyên phu nhân như thế cũng đau đầu,
xoay người mụ lại, đưa tay lau vội nước mắt trên mặt, giả vờ lúng túng nói, "Có chuyện gì?"
Bình Nguyên phu nhân cắn chặt răng rồi không nén được khóc òa lên, chỉ lắc đầu, mặt đầy vẻ thê lương.
Không ai có thể hiểu rõ sự mâu thuẫn trong lòng mụ hơn Hạng Thiếu Long, vừa nhẫn tâm hãm hại gã, đưa gã đến chỗ chết,
nhưng lại nén không được đến tìm gã, đó chính là nỗi khổ trong lòng Bình Nguyên phu nhân.
Bình Nguyên phu nhân đổ ập vào người Hạng Thiếu Long, ôm chặt gã lại, mặt rúc vào bộ ngực rắn chắc của gã, cú thút thít
không ngừng.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, cứ bị mụ bám riết như thế này thì làm sao đi cứu Triệu Thiên. Nếu đám kiếm thủ Sở Mặc tìm
đến thì mạng gã cũng khó giữ.
Bình Nguyên phu nhân lặng thinh một hồi rồi ghé vào tai gã nói nhỏ, "Thiếu Long hãy bế muội vào phòng!“
Hạng Thiếu Long suýt tí nữa kêu cứu, làm sao có thể vào phòng được, nên vội vàng nói, "Phu nhân, chẳng phải muộn một
chốc cũng được hay sao?"
Bình Nguyên phu nhân giậm chân làm ra vẻ giận dỗi, "Người ta muốn bây giờ mà! Còn chưa bế muội vào?"
Hạng Thiếu Long ôm eo mụ lên.
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gọi.
Hai người đồng thời giật mình.
Tiếng của bọn hạ nhân vang lên ngoài cửa, "Phu nhân, chủ nhân có chuyện gấp cần gặp phu nhân."
Hạng Thiếu Long thả Bình Nguyên phu nhân xuống, giả vờ thở dài luyến tiếc, nhưng trong lòng biết rõ vì Tín Lăng quân
nhận được tin Bình Nguyên phu nhân đến tìm gã nên sợ chị mình coi trọng tình cảm mà hỏng chuyện lớn nên mới sai người
đến gọi mụ đi.
Bình Nguyên phu nhân tức giận, sầm mặt trả lời, "Ta sẽ đến ngay!" rồi ôm Hạng Thiếu Long hôn gã, một cái hôn dịu dàng
đầy đau khổ và nóng bỏng như phút sinh ly tử biệt vậy, cúi đầu đẩy cửa bước ra mà không hề quay lại.
Hạng Thiếu Long lúc này không biết nên yêu hay hận mụ, nhưng nụ hôn ban nãy, quả thật khiến gã suốt đời khó quên, khắc
ghi vào tâm khảm.
Khi Hạng Thiếu Long đến nơi ở của Bình Nguyên phu nhân, Triệu Thiên đang đau khổ nhớ về Hạng Thiếu Long, gã đã thành
tia hy vọng duy nhất của nàng công chúa xinh đẹp này.
Triệu Thiên một mặt có niềm tin hình như mù quáng vào Hạng Thiếu Long, mặt khác lại sợ gã không biết mình bị giam lỏng
ở đây. Khi nỗi khổ ấy đang dày vò tâm can nàng, hai người đàn bà bên cạnh mà mấy ngày nay dính sát với nàng bỗng giật
mình rồi ngã lăn xuống, Hạng Thiếu Long của nàng ngạo nghễ xuất hiện trong phòng.
Triệu Thiên vui mừng điên cuồng, lao vào lòng Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long ôm nàng đến góc tối, đưa tay cởi áo khoác ngoài của nàng.
Triệu Thiên tuy trong lòng từ lâu đã thương nhớ Hạng Thiếu Long nhưng vẫn giật mình, thầm trách con người này sao trong
cảnh như thế này lại có hứng thú làm những chuyện như thế này.
Ðang định chống cự thì Hạng Thiếu Long hôn lên môi nàng, tiếp tục cởi chiếc váy nàng đang mặc.
Triệu Thiên đang ngây ngất thì mới phát hiện Hạng Thiếu Long cởi chiếc tay nải trên lưng xuống, mặc lại cho nàng một bộ
đồ ấm, sau đó lại đeo thêm áo giáp màu đen ở phía ngoài. Hạng Thiếu Long quỳ xuống mang cho nàng đôi giày viễn
hành.
Triệu Thiên cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy cảm kích, lúc này dù có chết cho Hạng Thiếu Long thì nàng
vẫn cam tâm tình nguyện.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, ôm lấy nàng như ôm một vật quý giá nhất trong đời, hạ giọng nói, "Tiểu bảo bối có nghe lời
của ta không?"
Triệu Thiên gật đầu.
Hạng Thiếu Long rút ra dây vải, cột nàng công chúa xinh đẹp ấy trên lưng mình, lại đưa đôi chân của nàng vòng qua hông
mình, dùng dây cột chặt lại, hai người đã hợp thành một.
Những sợi dây này là do gã gọi Nhã phu nhân làm ra. Hạng Thiếu Long đã từng được dạy cho nên rất hiểu rõ sụ quan trọng
của các trang thiết bị, vì thế đã chuẩn bị rất đầy đủ trước khi sự việc xảy ra.
Triệu Thiên nằm phục trên tấm lưng cường tráng của gã, bao nỗi sầu khổ biến mất.
Hạng Thiếu Long đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đẩy nhẹ cửa sổ, nghiêng tai nghe ngóng.
Một đội tuần vệ vừa đi ngang qua.
Ðợi chúng đi xa, Hạng Thiếu Long trên lưng cõng Triệu Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống đám cỏ phía ngoài
cửa.
Ngày trước còn trong quân đội, gã thường luyện tập cõng vật nặng khoảng mấy chục cân trèo đèo vượt suối để rèn luyện
thể lực, nhưng lần này là một mỹ nữ nhẹ hếu, cho nên ảnh hưởng không nhiều đến hành động của gã.
Trong viên lâm, gã chợt thoắt ngồi yên, thoắt chạy như cơn gió, mau chóng nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, mục tiêu
là tòa hai tầng của Thiếu Nguyên quân.
Bỗng phía đông nam có tiếng trống, rồi sau đó là tiếng người la hét, lại còn trộn lẫn thêm vòi tiếng sủa điên cuồng của
bầy ác khuyển.
Hạng Thiếu Long giật mình, nhìn về nơi phát ra tiếng, chỉ thấy một ngọn lửa bốc cao trong đêm tối.
Gã kêu thầm Phù Ðộc ngươi đến thật đúng lúc, nhân lúc mọi người đang chú ý đến ngọn lửa thì gã đã mau chóng lẻn vào nơi
ở của Thiếu Nguyên quân.
Trong tiếng la hét vang trời, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên từ nơi ở của Hạng Thiếu Long.