Tu La Vũ Thần

Chương 341: Đột phá chướng ngại


“Cố Bác, cũng qua rồi sao?” Thấy Cố Bác thì Sở Phong rất vui vẻ, bởi vì trải qua khoảng thời gian ở chung này thì Sở Phong đã mặc định Cố Bác là huynh đệ tốt của hắn, như thế cũng tự nhiên sẽ hy vọng Cố Bác có thể vượt qua khảo hạch lần này.

“Đâu chỉ qua, Cố Bác còn là hạng nhất của địa cung cấp Nguyên Võ lần này đấy, là người đã cầm được Chí Tôn lệnh.” Còn chưa đợi Cố Bác trả lời thì một thiếu niên ở sau lưng y đã đắc ý mở miệng thay, tựa như người hạng nhất mới là gã vậy.

“Cố Bác huynh, thật chúc mừng huynh.” Đối với kết quả này Sở Phong cũng không thấy ngoài ý muốn lắm, vui vẻ tận đáy lòng hiện lên trên mặt, là vui thay cho Cố Bác.

Bởi vì không chỉ thực lực của Cố Bác mạnh mẽ, mà thuật Giới linh của y cũng rất lợi hại, y giành được hạng nhất ở địa cung cấp Nguyên Võ cũng là dự kiến trong lòng của Sở Phong.

“Sở Phong huynh đệ, nếu ngươi cũng chọn địa cung cấp Nguyên Võ thì hạng nhất lần này trừ ngươi ra sẽ không ai lấy được cả.” Cố Bác rất khiêm tốn nói, mà đối với những lời này của Cố Bác thì Giới linh công hội ở phía sau cũng rất đồng ý.

Mặc kệ trước đây bọn họ đã nghe sự tích gì về Sở Phong thì trong lòng vẫn có hoài nghi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Sở Phong dùng tu vi Nguyên Võ cửu trọng để đánh một đám tộc nhân Giới thị toàn cao thủ Huyền Võ cảnh như đánh cẩu thì từ tận trong đáy lòng bọn họ đã nảy sinh cảm giác bội phục, thậm chí là sợ hãi Sở Phong.

Mà đối với ánh mắt đặc biệt của đám người kia thì Sở Phong chỉ khẽ mỉm cười, sau đó lảng sang chuyện khác: “Cố Bác huynh đệ của ta lấy được hạng nhất cấp Nguyên Võ thì hạng nhất của cấp Huyền Võ là bị ai giành được thế?”

“Sở Phong, lần này đúng là đã xuất hiện hắc mã rồi.” Nói xong thì sắc mặt của đám người Cố Bác cũng đại biến.

“Hắc mã? Rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ không phải sắc lão đầu Vương Cường giành được hạng nhất à?” Sở Phong tỏ vẻ khó hiểu.

“Không, giờ là một vị thiếu niên, một vị thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, là y đã giành được hạng nhất.” Lúc Cố Bác nói ra lời này thì trên mặt đã rất phức tạp, bởi vì đây là một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả Sở Phong.

Như thế cũng đồng nghĩa với việc một thiên tài chân chính đã lên sàn, bởi vì mặc kệ y đã làm cách gì để giành được hạng nhất mà chỉ nói trên phương diện thiên phú thì y đã là thiên tài siêu việt nhất mà cả Cửu Châu đại lục có được lúc này đây.

“Thật không? Y tên gì?” Sở Phong cũng cảm thấy hứng thú với vị thiếu niên kia.

“Giang Vô Thương.” Cố Bác rất trịnh trọng nói ra ba chữ này.

Sau khi nghe được cái tên này Sở Phong nghĩ thầm trong bụng: “Thì ra là Khương Vô Thương, quả nhiên là người của Khương thị Hoàng triều.”

Xong việc thì Sở Phong cùng đám người Cố Bác tiến vào trong chủ thành Chí Tôn Hoàng triều, chuyện này cũng đại biểu cho việc họ đều đủ tư cách để tham gia đại hội thông gia."

Nghỉ ngơi trong phủ đệ, Sở Phong trước hết bày ra một ít kết giới, sau khi đã chuẩn bị xong các biện pháp đề phòng thì mới hối ha hối hải lấy cái túi càn khôn đựng một vạn khỏa huyền châu kia ra.

Lúc này trong lòng Sở Phong có chút kích động, bởi vì hắn thấy một vạn khỏa huyền châu này chắc chắn có thể giúp hắn đột phá Huyền Võ cảnh, thậm chí có thể giúp hắn bước vào Huyền Võ nhị trọng.

“Sao thế này, rõ ràng cảm giác được đã lấp đầy bọn chúng rồi, sao vẫn không đột phá được?”

Có điều chuyện không thuận lợi như thế, rõ ràng cảm nhận được huyền lực trong đan điền của mình để Thần Lôi cắn nuốt cũng đã đủ để đột phá Huyền Võ cảnh, nhưng Sở Phong vẫn đình trệ không đột phá được.

Mà trước mắt ngoại trừ không ngừng nuốt huyền châu, cho Thần Lôi ăn tiếp huyền lực thì Sở Phong cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng không thể không nói, lần đột phá này đúng gian nan hơn hết thảy những lần trước đây.
Cho đến lúc Sở Phong đã luyện hóa hết cả một vạn khỏa huyền châu, sau khi bị Thần Lôi tám đầu cắn nuốt hết huyền lực bàng bạc trong đan điền rồi mà Sở Phong vẫn không thể đột phá được thì lúc này đây, hắn đã hoàn toàn cuống quýt.

“Chết tiệt, rốt cuộc là sai ở chỗ nào, rõ ràng đã tích tụ nhiều huyền lực như thế, hẳn là đã sớm đột phá rồi, sao giờ vẫn chưa?” Sở Phong đầy đầu mồ hôi, nôn nóng đi qua đi lại trên mặt đất.

“Sở Phong, đừng cuống, cẩn thận cảm thụ đám gia hỏa trong đan điền của ngươi đi, thử câu thông, tìm hiểu với chúng xem.”

“Một chặng đường tu võ sẽ không có chuyện mãi thuận buồm xuôi gió đâu, cũng sẽ không đơn giản như vậy, mỗi người muốn đột phá một cảnh giới đều có yêu cầu phải lĩnh ngộ được cảnh giới kia đã, mà yêu cầu này là cả một quá trình dài dòng.”

“Rất nhiều người không thể bước vào Thiên Võ cảnh, thậm chí cũng có rất nhiều kẻ không đến được cả Huyền Võ cảnh và Nguyên Võ cảnh cũng chỉ bởi vì không lãnh ngộ đủ được hoặc không có cách nào lĩnh ngộ được đất trời giữa nguyên lực và huyền lực.”

“Nhưng ngươi thì khác, ngươi không cần lĩnh ngộ được nguyên lực và huyền lực, cũng không cần câu thông với chúng nó, ngươi chỉ cần câu thông được thứ ở trong đan điền của ngươi, làm chúng nó phục tùng ngươi là được.”

Trong lúc Sở Phong không biết làm sao thì giọng nói êm dịu cùng nhu hòa của Đản Đản lại bỗng vang lên bên tai, lúc này Đản Đản lại bình tĩnh đến lạ thường, tựa như ánh đèn sáng chỉ đường trong đêm tối, chỉ cho Sở Phong phương hướng cần phải đi.

“Không sai, một đường tu võ vốn là tầng tầng trở ngại, chỉ có không ngừng đánh bại trở ngại thì mới có thể bước vào cảnh giới mới, đón chào sức mạnh mới.”

“Mà cách đột phá lúc trước của ta đều quá đơn giản, vì sự đơn giản này mà mới khiến ta cảm thấy chỉ cần có đủ tài nguyên là có thể không ngừng đột phá, thậm chí còn nghĩ chỉ cần đủ tài nguyên thì đột phá là chuyện đương nhiên nữa.”

“Có điều, ta sai rồi, cho dù trong đan điền của ta có Thần Lôi đặc thù thì đột phá cũng không đơn giản như ta nghĩ.”

“Đản Đản, cảm ơn ngươi, ta biết nên làm gì rồi.”

Sở Phong hoàn toàn tỉnh ngộ, không nôn nóng đi tới đi lui nữa mà là khoanh chân ngồi xuống, ngồi thẳng luôn trên đất, bắt đầu ổn định lại tâm lý, dùng toàn thân cảm nhận cự thú lôi đình tám đầu trong đan điền.

Bộ dáng của cự thú lôi đình tám đầu này Sở Phong không thể tưởng tượng ra được, nhưng Sở Phong lại có thể cảm nhận được, chúng nó mỗi đứa đều có trí tuệ, có bộ dáng của riêng mình, nhưng lại chung một thân.

Cự thú lôi đình kết hợp lại với nhau nằm một chỗ, trong đó có bảy cái đầu rất ôn hòa, hình như là đang ngủ say, nhưng cái đầu còn lại thì rất không an phận, cứ ngo ngoe rục rịch tựa như muốn giẫy khỏi thể thống nhất này.

“Là ngươi sao, là ngươi đang muốn dung nhập vào cơ thể ta, mang đến cho ta một sức mạnh mới sao?”

“Đừng do dự, hãy tin ta, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu, hãy giao sức mạnh của ngươi cho ta, ta chắc chắn sẽ làm cho sức mạnh của ngươi tỏa ra hào quang.” Sở Phong phát hiện ra vấn đề thì nhanh chóng vui vẻ, vội vàng mặc niệm trong lòng thử câu thông với con cự thú lôi đình khổng lồ kia.

“Gừ...” Bỗng cái đầu kia như hiểu lời nói của Sở Phong mà ngay lập tức gầm lên, thanh âm kia quấn quanh bên tai Sở Phong, tựa như có thể đâm thẳng trời cao, rung chuyển đất trời.

Quan trọng là, sau khi tiến gầm giận giữ kia dừng lại thì con cự thú lôi đình kia lại bí mật mang theo cỗ sức mạnh lôi đình mạnh mẽ tách ra khỏi bảy cái đầu của các cự thú lôi đình khác, lao nhanh phóng ra khỏi đan điền.

Lúc này đây Sở Phong có thể cảm nhận được rất rõ ràng, bộ dạng của cự thú lôi đình này không có hình thái cố định, đều có thể tùy thời biến hóa, không có hai mắt nhưng lại có thể phân rõ phương hướng, nó chính là kết tinh của lôi đình lam sắc, tản ra một loại sức mạnh cực kỳ đáng sợ.