Chỉ có một thứ duy nhất con cần phải buộc nhân chứng này thừa nhận," Sir Matthew nói. "Nhưng cùng
lúc đó, chúng ta không nên để thẩm phán hay Arnold Pearson nhận ra con đang định làm gì."
"Không gây áp lực," Alex cười trong khi thẩm phán Hackett quay trở lại phòng xử án và tất cả mọi người đứng dậy.
Ngài thẩm phán cúi thấp đầu chào trước khi quay lại vị trí, ngồi xuống chiếc ghế có lưng cao bọc da màu đỏ. Ông mở cuốn
sổ ghi chép ra để kết thúc những phân tích về bản cáo trạng của Pearson, giở sang một trang mới và ghi mấy từ, nhân
chứng đầu tiên. Sau đó ông gật đầu về hướng ông Pearson, ông này lập tức đứng dậy nói, "tôi xin cho gọi Chánh thanh tra
Fuller."
Alex chưa gặp lại Fuller kể từ sau phiên tòa đầu tiên bốn năm trước, và anh có lẽ khó có thể quên được dịp đó, vì vị
Chánh thanh tra lúc đó đã làm trò xiếc giỡn mặt anh hết lần này tới lần khác. Nếu có gì khác đi, thì có lẽ là dáng vẻ
của ông ta giờ đây còn tự tin hơn nhiều so với dịp trước. Fuller đọc lời tuyên thệ mà thậm chí không cần liếc qua tấm
thẻ ghi nội dung.
"Thám tử Chánh thanh tra Fuller," Pearson nói, "trước hết mong ông vui lòng xác nhận danh tính của mình với tòa."
"Tên tôi là Rodney Fuller. Tôi là sĩ quan trực thuộc Sở cảnh sát London, biên chế tại đồn Palace Green, khu
Chelsea."
"Liệu tôi có thể đưa vào hồ sơ rằng ông chính là người đã bắt giữ bị cáo khi Daniel Cartwright phạm tội lần trước, và
tội ác đó đã khiến bị cáo phải nhận án tù?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
"Làm thế nào ông biết được có thể Cartwright đã trốn thoát khỏi nhà tù Belmarsh và đóng giả Sir Nicholas
Moncrieff?"
"Vào ngày hai mươi ba tháng mười năm ngoái tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một nguồn đáng tin cậy cho biết anh ta
cần gặp tôi có chuyện gấp."
"Lúc đó người này có đi vào bất cứ chi tiết nào không?"
"Không, thưa ngài. Anh ta không phải loại quý ông sẵn sàng nói tuột ra mọi chuyện qua điện thoại."
Sir Matthew ghi lại từ quý ông, không phải một từ bình thường một cảnh sát sử dụng khi ám chỉ đến một kẻ chỉ điểm. Lần
thứ hai ông bắt được một thoáng lỡ lời trong ngày đầu tiên của phiên tòa. Ông đã không trông đợi thu hoạch được nhiều
đến thế trong khi Arnold Pearson đang tung ra một cú ném hơi trái tay đối với ông Chánh Thanh tra.
"Vậy là một cuộc gặp được dàn xếp," Pearson nói.
"Đúng vậy, chúng tôi đồng ý gặp nhau ngày hôm sau với thời gian, địa điểm do anh ta chọn."
"Và khi hai người gặp nhau ngày hôm sau người này đã cho ông biết anh ta có thông tin liên quan tới Daniel
Cartwright."
"Phải. Một tiết lộ khiến tôi khá ngạc nhiên," Fuller nói, "vì lúc đó tôi vẫn còn tin rằng Cartwright đã treo cổ tự vẫn.
Trên thực tế, một người trong số thuộc cấp của tôi đã dự tang lễ của hắn."
"Vậy ông phản ứng ra sao với lời tiết lộ này?"
"Tôi nhìn nhận nó một cách nghiêm túc, bởi vì trong quá khứ quý ông này đã chứng tỏ mình là người đáng tin cậy."
Sir Matthew gạch dưới từ quý ông.
"Sau đó ông đã làm gì?"
"Tôi cử một đội giám sát suốt hai mươi tư giờ số nhà mười hai The Boltons, và nhanh chóng phát hiện ra người đang sống
tại đó và tự xưng là Sir Nicholas Moncrieff quả thực có ngoại hình giống Cartwright đến mức kỳ lạ."
"Nhưng hiển nhiên chỉ từng đó không thể đủ để ông tập kích vào nhà bắt giữ anh ta."
"Tất nhiên là không," ông Chánh thanh tra đáp. "Tôi cần có bằng chứng vững chắc hơn thế."
"Và bằng chứng vững chắc đó là gì?"
"Đến ngày thứ ba kể từ khi việc giám sát được thực hiện, kẻ tình nghi có một cô Elizabeth Wilson tới thăm, và cô gái
này đã ở lại qua đêm."
"Cô Elizabeth Wilson?"
"Phải. Cô gái này chính là mẹ đứa con gái của Cartwright, và thường xuyên đến thăm hắn khi hắn còn ở trong tù. Điều này
khiến tôi hoàn toàn tin tưởng rằng thông tin tôi nhận được là chính xác."
"Và đó cũng là lúc ông quyết định bắt giữ bị cáo?"
"Vâng, nhưng vì tôi biết chúng tôi đang phải đối mặt với một kẻ tội phạm nguy hiểm đã có tiền sử về các hành vi bạo
lực, tôi đã yêu cầu đội cảnh sát chống bạo động hỗ trợ. Tôi không muốn có bất cứ rủi ro nào khi liên quan tới an toàn
của cộng đồng."
"Hoàn toàn có thể hiểu được," Pearson ừ hữ tán đồng. "Ông có thể vui lòng cho tòa được biết ông đã thực hiện bắt giữ
tên tội phạm nguy hiểm này như thế nào không?"
"Vào hai giờ sáng hôm sau, chúng tôi bao vây căn nhà ở The Boltons và đột kích vào trong. Khi bắt gặp Cartwright, tôi
đã cho khống chế và bắt giữ hắn vì vượt ngục trái phép khỏi một nhà tù Hoàng gia. Tôi cũng bắt giữ Elizabeth Wilson vì
giúp đỡ và che giấu tội phạm. Một tốp nữa trong đội của tôi tiến hành bắt giữ Albert Crann, người cũng đang có mặt tại
hiện trường, vì chúng tôi có lý do để tin hắn là tòng phạm của Cartwright."
"Vậy chuyện gì đã diễn ra với hai nghi phạm còn lại bị bắt cùng lúc đó?" Pearson hỏi.
"Elizabeth Wilson đã được bảo lãnh tại ngoại ngay trong cùng buổi sáng, và sau đó bị kết án sáu tháng tù treo."
"Còn Albert Crann?"
"Hắn đang trong thời gian thử thách khi bị bắt, và bị chuyển lại Belmarsh để chịu nốt án tù."
"Xin cảm ơn Chánh thanh tra. Hiện tại tôi không còn câu hỏi nào cần hỏi ông nữa."
"Cảm ơn, ông Pearson," ngài thẩm phán nói. "Ông có muốn đối chất với nhân chứng này không, ông Redmayne?"
"Chắc chắn rồi, thưa ngài thẩm phán," Alex nói trong lúc đứng dậy.
"Ông Chánh thanh tra, ông đã nói với tòa rằng đã có một thành viên của cộng đồng tình nguyện cung cấp thông tin cho
phép ông bắt giữ Daniel Cartwright."
"Vâng, đúng thế," Fuller nói, hai tay nắm lấy tay vịn của bục nhân chứng.