Tu La Vũ Thần

Chương 392: Cần tiền không cần mạng


“Ha ha, được, sảng khoái.”

“Các vị, chỉ là một trăm vạn viên Huyền Châu mà thôi, tám thế lực chúng ta, mỗi thế lực lấy ra mười hai vạn năm nghìn viên Huyền Châu là được rồi, không có ý kiến gì chứ?” Giới Diêm nói.

“Không có ý kiến gì.” Mấy vị tông chủ khác cũng đáp, chỉ có người của công hội Giới Linh là không nói tiếng nào, mà kinh ngạc nhìn Sở Phong, không biết Sở Phong đang nghĩ gì.

“Không, là bảy thế lực của các người thôi.” Nhưng Sở Phong đột nhiên mở miệng.

“Ngươi đây là có ý gì?” Tông chủ của Nguyên Cương tông phẫn nộ hỏi.

“Sở Phong ta thân là người của công hội Linh Giới, làm sao có thể đòi này nọ của thế lực của mình chứ, huống hồ cánh tay phải này của ta, người của công hội Giới Linh ta cũng sẽ không cần, ta tin chắc rằng bảo tàng bên trong Tu La Quỷ Phủ này bọn họ cũng sẽ không cần.”

“Cho nên, cuộc giao dịch này, chính là lấy danh nghĩ cá nhân của riêng Sở Phong ta và bảy thế lực các ngươi.” Sở Phong cười nhạt nói.

“Ngươi...” Nghe được những lời này, những người ở đây đều thay đổi sắc mặt, tuy rằng Sở Phong nói những lời này ngoài mặt xem như hợp tình hợp lý nhưng trên thực tế, cũng cố ý để bọn họ lấy ra nhiều máu hơn.

“Các vị, chỉ là lấy thêm một phần Huyết Châu mà thôi, chẳng nhẽ có vậy cũng không thể lấy ra được hay sao?”

“Như vậy, mỗi thế lực chúng ta sẽ lấy ra mười lăm vạn viên Huyền Châu, về phần năm văn viên thừa ra này, coi như là thêm một phần bồi thường cho Sở Phong tiểu hữu.”

"Dù sao Sở Phong tiểu hữu cũng là vị Tu Vũ Thiên mới, lại mất đi một cánh tay, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới việc tu võ sau này." Giới Diêm âm lãnh cười, trong lời nói có ý châm chọc."

“Nói rất đúng, chỉ là thêm một ít Huyền Châu mà thôi, chẳng lẽ chúng ta không lấy ra nổi sao, Sở Phong tiểu hữu, một trăm linh năm vạn viên Huyền Châu này, cũng đủ cho ngươi sung túc nửa đời sau rồi? Ha ha ha...”

Cùng lúc đó, mấy vị tông chỉ khác cũng cười lên ha hả, trong lời nói mang theo chút đắc ý, cùng với một chút trào phúng, ám chỉ Sở Phong cần tiền không cần mạng.

Mà đối với sự trào phúng của bọn họ, Sở Phong chỉ mỉm cười, tay phải nắm lại, Tu La Quỷ Phủ liền xuất hiện trong tay, nói với mọi người: “Một trăm linh năm viên Huyền Châu có đủ cho ta sống nửa đời sau hay không, không cần các ngươi phải quan tâm.”

“Tóm lại, lấy một trăm linh năm viên Huyền Châu ra, Tu La Quỷ Phủ này sẽ chính là của các ngươi.”

“Cái này...”

Đám người Giới Diêm thực sự đã bị Sở Phong làm khó, có ai không có việc gì lại mang hơn mười vạn viên Huyền Châu trong người không. Lấy hết tài sản của mỗi thế lực của bọn họ tập hợp lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy ra một hai vạn viên Huyền Châu mà thôi."

“Tần trang chủ, ông xem...” Vì vậy, dưới tình huống này, mọi người đều hướng ánh mắt cầu cứu về hướng trang chủ của Chí Tôn sơn trang - Tần Lôi.

“A, các vị, Huyền Châu của Chí Tôn sơn trang ta cũng là có hạn, thật sự không lấy ra được.”

Thấy vậy, Tần Lôi vội vàng cười làm lành, tuy rằng một trăm vạn viên Huyền Châu, Chí Tôn sơn trang của ông ta chắp vá lung tung, đập nồi bán sát cũng có thể gom được nhưng ông ta cũng sẽ không ngốc như vậy, dù sao một trăm vạn viên Huyền Châu cũng không phải là số lượng nhỏ, chắc chắn sẽ khiến cho Chí Tôn sơn trang tổn thất nặng nề.

“Thế nào? Không lấy ra được sao? Thì ra các vị tông chủ cũng không giàu có như trong tưởng tượng của ta.” Xem bộ dạng của các vị trước mặt, Sở Phong châm chọc cười nói.

“Vô lý, làm gì có ai vô duyên vô cớ lại để nhiều Huyền Châu trên người như vậy?” Tổng chủ của Nguyên Cương tông hung hăng trừng mắt nhìn Sở phong.

“Hừ, đó là chuyện của các người, cho các người thời gian mười ngày phải đem một trăm vạn viên Huyền Châu đặt trước mặt ta, nếu khôngđừng trách ta đổi ý.” Sở Phong hừ lạnh một tiếng, thái độ vô cùng bá đạo và ác liệt.

“Cái gì? Thời gian mười ngày, quá ngắn rồi.”
“Đó là chuyện của các người.”

“Không liên quan tới ta.”

“Ngươi...” Nghe Sở Phong nói vậy, mấy vị tông chủ đều bị chọc tức không nhẹ.

Nhưng Giới Diêm vẫn luôn lạnh nhạt lại mỉm cười nói: “Sở Phong tiểu hữu, vậy thì mười ngày sau không gặp không về, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng giở trò, nếu không sẽ không có ai có thể bảo vệ cho ngươi đâu.”

Nói xong câu đó, Giới Diêm và những người còn lại trao đổi ánh mắt, liền chuẩn bị rời khỏi.

“Tần Lôi trang chủ, thì ra đây là cách ông cảm ơn tôi cứu mạng ông sao, hôm nay Sở Phong ta thật là thêm kiến thức rồi.” Lúc bọn họ xoay người rời khỏi, Sở Phong đột nhiên mở miệng nói, trong mắt híp lại, tràn đầy sát ý.

Nghe được những lời này, sắc mặt Tần Lôi lập tức biến hóa, có chút áy này nhưng cũng có chút tức giận, do dự một chút ông ta cũng không nói gì, chỉ bước nhanh đi.

“Sở Phong, huynh điên rồi sao? Huynh thật sự muốn tặng Tu La Quỷ Phủ này cho bọn họ hay sao?” Sau khi người của bảy đại thế lực đi rồi, Cố Bác không hiểu hỏi.

“Chỉ là Tu La Quỷ Thủ cũng không là gì cả, dù sao chỉ là một món kỳ binh mà thôi, thứ này sau này chỉ cần có cơ duyên, không phải là không thể có được.”

“Nhưng mà Sở Phong huynh đệ, huynh cam nguyện dùng một bàn tay đổi lấy trăm vạn viên Huyền Châu sao, cái này thật sự quá mức tắc trách rồi.” Từ Trọng Vũ lắc lắc đầu.

“Người của Giới thị luôn không vừa mắt Sở Phong tiểu hữu, nhất là khi phát hiện Sở Phong tiểu hữu là một vị thiên tài hiếm thấy lại càng luôn muốn trừ bỏ Sở Phong tiểu hữu, cho dù không có việc ngày hôm nay, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách đối phó với Sở Phong tiểu hữu.”

“Nhưng mà, Sở Phong tiểu hữu là người của công hội Giới Linh, chúng ta lại trơ mắt nhìn ngươi mất một bàn tay, thật là...” Phó hội trưởng Cao mặt đầy áy náy.

“Phó hội trưởng, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, công hội Giới Linh có ân tình với Sở Phong ta, Sở Phong ta luôn ghi nhớ trong lòng, cục diện hôm nay vốn là do mình ta tạo thành, ta thật sự không muốn bởi vì ân oán cá nhân của ta mà liên lụy tới cả tòa công hội, khiến cho người vô tội chết vì ta.” Sở Phong nói.

“Haizz.” Phó hội trưởng Cao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó chân thành nói: “Sở Phong tiểu hữu, không biết lão phu có thể giúp gì được cho ngươi không?”

Thấy thế, Sở Phong nhìn xung quanh, không thấy gì khác lạ mới ghé vào tai phó hội trưởng Cao nói:

“Ta cần một viên cấm dược có thể tăng tu vị, phẩm chất càng cao càng tốt, không cần quan tâm tới tác dụng phụ.”

“Ta cần ít nhất mười viên để có thể phá vỡ phù công kích kết giới màu lam, không biết phó hội trưởng, có thể giúp ta không?”

“Sở Phong tiểu hữu, ngươi là...” Nghe được những lời này, nét mặt của phó hội trưởng cao lập tức biến đổi, đôi mắt già nua kia trừng to lên, dường như đang nghĩ tới cái gì đó.

Mà lại nhìn Sở Phong đang nở nụ cười, hình như tâm ý đã quyết, chỉ chờ câu trả lời của phó hội trưởng Cao.

“Haizz, có lẽ cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ là từ nay về sau, Sở Phong tiểu hữu sẽ càng ngày càng thêm khó khăn rồi.”

Phó hội trưởng Cao đầy bất đắc dĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng Sở Phong tiểu hữu yên tâm, trong vòng mười ngày, ta nhất định sẽ cho người một câu trả lời hài lòng.”

Sau đó, phó hội trưởng Cao và những người của công hội Linh Giới lại nói chuyện với Sở Phong một hồi lau, mọi người còn cùng nhau ăn một bữa tiệc tối phong phú, đến tối mới rời khỏi.

Nhưng vì sự an toàn của Sở Phong, Từ Trọng Vũ và Cố Bác vẫn ở lại cùng với hắn, phòng ngừa có người mai phục, âm thầm ra tay với Sở Phong.

Đương nhiên, đám người Giới Diêm cũng không tin tưởng Sở Phong cho nên vẫn luôn âm thầm theo dõi hắn, nếu Sở Phong có hành động chạy trốn, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay với Sở Phong, thậm chí kết thúc tính mạng của hắn.