Tu La Vũ Thần

Chương 398: Tử linh nhờ vả


“Hiên Viên tiền bối, ta chịu thua!!” Cuối cùng, Giới Tinh Bằng hô to một tiếng.

Mà sau khi Giới Tinh Bằng hô lên câu đó, Tử Hiên Viên liền thu hồi bàn tay của mình, nhàn nhạt nở nụ cười, trên mặt vẫn luôn giữ thần sắc nhẹ nhàng, tựa như không hề tiêu hao một chút khí lực nào.

Thế nhưng nhìn về phía Giới Tinh Bằng, vị tộc trưởng của người tộc Giới thị này là cao thủ Thiên Võ lục trọng, thế mà giờ khuôn mặt thì tái nhợt, mồ hôi toát ra liên tục, hít thở không ngừng. Thậm chí, bàn tay đánh nhau với Tử Hiên Viên cũng run lên nhè nhẹ, giống như thể hắn đã hao hết sức lực vậy.

“Lão tiền bối Tử Hiên Viên quả nhiên không tầm thường, vãm bối chịu thua, hôm nay tạm biệt ở đây thôi.”

Sắc mặt Giới Tinh Bằng rất xấu, quay ra hành lễ với Tử Hiên Viên, sau khi ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Sở Phong một cái thì khẽ phất tay, phá bỏ kết giới xung quanh, sau đó bay về phía xa mà không ngoảnh đầu lấy một lần.

“Oa, Hiên Viên trưởng lão, không nghĩ tới người lại lợi hại như vậy, đến Giới Tinh Bằng cũng không phải đối thủ của người.” Sau khi Giới Tinh Bằng đi, Sở Phong trợn mắt há miệng, quan sát Tử Hiên Viên cẩn thận, trong mắt tràn ngập ánh sáng sùng bái.

“Hừ, chẳng qua chỉ là một tiểu bối mà cũng muốn chống lại lão phu, vừa rồi nếu ta dùng nhiều lực hơn, chắc chắn hắn sẽ bị biến thành thịt vụn.” Tử Hiên Viên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn ngập đắc ý.

“Hiên Viên trưởng lão, nếu như người có thể giết hắn dễ dàng như vậy, vì sao vừa rồi không giết chết hắn luôn?” Nghe vậy, miệng Sở Phong vốn đã há to rồi, giờ lại càng to hơn.

“Người luyện võ không hề dễ dàng.”

“Từ trước tới giờ, lão phu rất ít ra tay lấy mạng người khác, cho dù là Hắc Thiềm Vương từng muốn hạ độc thủ với cháu gái bảo bối của ta, lão phu cũng mở lòng từ bi, tha cho hắn và con trai hắn.” Tử Hiên Viên cười nói.

“Cái gì? Người không sợ thả hổ về rừng như vậy sẽ để lại hậu họa sao?” Sở Phong vô cùng kinh ngạc, không thể nào hiểu nổi hành động của Tử Hiên Viên.

“Ai? Hắc Thiềm Vương à? Nó có tu luyện thêm trăm năm nữa cũng không phải đối thủ của lão nhân ta. Huống hồ bản chất của nó cũng không phải là xấu, ta tha cho nó một mạng, nó dĩ nhiên là mang ơn ta, sao có thể trả thù ta được?” Tử Hiên Viên lắc đầu.

“Người ta nói đến không phải Hắc Thiềm Vương mà là Giới Tinh Bằng. Dù sao thì thế lực của người Tộc Giới thị cũng rất khổng lồ, còn có cả đội quân trong tay, không thể khinh thường.” Sở Phong lo lắng nói.

“Người của tộc Giới thị à? Ngoại trừ lão già đã bế quan hơn một trăm năm kia, người tộc Giới thị bọn chúng có ai có thể đánh lại ta? Cứ coi như lão gài kia xuất quan, cũng chưa chắc sẽ chiếm được tiện nghi gì từ trong tay lão phu đâu.”

Ở đại lục Cửu Châu, ngoại trừ lão tổ tông đương triều của hoàng triều Khương thị ra, lão phu còn sợ ai?" Tử Hiên Viên hất ống tay áo một cái, vẻ mặt không thèm để ý.

“Lão gia hỏa bế quan trăm năm? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là vị thiên tài tuyệt thế năm đó?” Sở Phong giật mình.

“Trừ hắn ra còn có thể là ai? Người của Tộc Giới thị và Công hội Giới Linh có thể ngồi vững trên cái ghế thế lực mạnh nhất còn không phải nhờ hai lão già kia bảo hộ hay sao. Người khác không biết bọn họ đang bế quan tu luyện khổ cực, nhưng lão phu ta lại biết.” Tử Hiên Viên bĩu môi nói.

“Thế, đã hơn trăm năm rồi mà vẫn còn sống sót trên đời sao? Hiên Viên trưởng lão, như thế thì tu vi của hai vị kia đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Sở Phong tò mò hỏi, bởi vì quan hệ giữa hắn và người Tộc Giới thị đã như nước với lửa.

Một Giới Tinh Bằng hôm nay đã đủ mạnh rồi, lại còn một người sống hơn trăm năm, hơn nữa còn là lão quái vật đã tung hoàng ngang dọc hơn trăm năm. Sở Phong cho rằng đây không phải là chuyện tốt.
“Bọn họ hẳn là... Ơ, không đúng, tiểu tử ngươi muốn mượn cơ hội này để thăm dò tu vi của lão phu đây à?” Tử Hiên Viên khinh bỉ nhìn Sở Phong.

“Ơ, không đâu không đâu, vãn bối không có ý này, chỉ là tò mò mà thôi.” Sở Phong vội vàng lắc đầu như trống bỏi. Tuy nói người của tộc Giới thị có lão quái vật kia, nhưng thực lực của Tử Hiên Viên cũng là một quái vật, Sở Phong không thể chọc vào.

“Ngươi tiểu tử này thật to gan lớn mật, chuyện gì ngươi cũng dám làm.”

“Ngươi yên tâm đi, hôm nay chỉ là ngoại lệ thôi. Sau hôm nay, cho dù tiểu tử ngươi có gặp nguy hiểm thế nào, lão phu ta cũng sẽ không xuất thủ cứu ngươi lần nữa đâu. Cho dù ngươi có bị lột da rút gân trước mặt ta, ta cũng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.”

“Phốc.” Nghe vậy, Sở Phong suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, bởi vì hắn không nghĩ đến Tử Hiên Viên sẽ đả kích người như vậy.

“Được rồi, tiểu tử ngươi đi nhanh đi, chắc chắn Giới Tinh Bằng sẽ không đuổi theo ngươi nữa.” Tử Hiên Viên cũng không quan tâm sắc mặt của Sở Phong ra sao, khoát ta áo với hắn.

“Bất kể thế nào, Sở Phong vẫn phải cảm tạ ân cứu mạng của Hiên Viên trưởng lão. Nếu có cơ hội, Sở Phong chắc chắn sẽ báp đáp.” Sở Phong cung kính ôm quyền thi lễ với Tử Hiên Viên.

Hắn cũng không hề trách cứ Tử Hiên Viên vì ông đã nói sau này sẽ không cứu hắn nữa. Dù sao thì Tử Hiên Viên và hắn cũng chẳng thân quen, người ta chẳng có lý do gì để cứu hắn. Hôm nay ông hắn một lần, chắc là do vận mệnh của hắn. Sở Phong cảm kích, khắc sâu trong tâm khảm phần ân tình này.

“Được rồi, đi nhanh, không thì lát nữa bọn người Giới Diêm, Tần Lôi đuổi tới thì ta mặc kệ ngươi đấy.”

“Đúng rồi, đeo cái này lên người, trong một tháng không cần rồi khỏi Tần Châu.” Đột nhiên, Tử Hiên Viên như nghĩ tới điều gì, lấy ra từ trong lòng một lá bùa màu lam hình tam giác đưa cho Sở Phong.

“Bùa định vị?” Con ngươi của Sở Phong co rút. Thân là một Giới Linh sư, đương nhiên Sở Phong biết thứ này. Đây là một loại bùa định vị, chỉ cần Sở Phong đeo bùa định vị này trên người, chủ nhân của chiếc phù này muốn tìm Sở Phong sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, mặc dù bùa định vị có khả năng định vị vị trí của người nhưng cũng có hạn chế về khoảng cách. Bùa định vị màu lam này là một loại bùa vô cùng cao cấp. Cho dù một giới linh sư áo lam bình thường cũng không thể luyện chế ra. Chắc chỉ có phó hội trưởng Cao mới luyện chế ra được, nhưng cũng phải vật lộn tốn không ít khí lực.

“Không cần nhìn, không phải lão phu muốn tìm người, là nha đầu kia bảo ta đưa cho ngươi. Hôm nay lão phu ra tay cứu ngươi cũng là do nha đầu kai nhờ vả.” Nhìn thấy sắc mặt quái dị của Sở Phong, Tử Hiên Viên liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Là Tử Linh sao?”

Nghe vậy, trong lòng Sở Phong ấm áp. Từ sau khi trở lại sơn trang Chí Tôn, Tử Linh liền bế quan tu luyện, ai cũng không gặp. Sở Phong còn tưởng Tử Linh vong ân phụ nghĩa, quên mất ơn cứu mạng của hắn mà trở mặt. Không nghĩ tới, hóa ra nha đầu kia cũng lo lắng cho mình.

“Được rồi, lão phu cáo từ từ đây, ngươi tốt nhất là nên bảo trọng.” Lúc nói chuyện, Tử Hiên Viên chắp tay, tự nhiên rời đi, trong chớp mắt đã biến mất. Tốc độ như vậy, Sở Phong chắc chắn không thể đuổi kịp.

Mà Sở Phong cũng không dám chậm trễ, lúc này đã tốn không ít thười gian, hiệu lực của cấm dược không còn chống đỡ được bao lâu, Sở Phong phải nhanh chóng tìm được nới tránh nạn.

Vì vậy Sở Phong thúc giục Thanh Long, thân hình thoắt một cái chạy như bay về hướng ngược lại với hướng Giới Tinh bằng rời đi, hiển nhiên là không muốn chạm mặt Giới Tinh Bằng.

Tốc độ của Sở Phong rất nhanh, nhanh đến nỗi người ở cảnh giới Thiên Võ ngũ trọng cũng không thep kịp, dường như trong chớp mắt đã biến mất phía chân trời. Mà sau khi Sở Phong rời đi không lâu, ở bên trong mấy đám mây, Tử Hiên Viên cười nói: “Tuy rằng tâm niệm của tiểu tử này không tốt, sát tâm rất nặng, nhưng ngược lại cũng rất xứng với cháu gái của ta.”