Khi các quan đại thần và người trong hoàng tộc đang bàng hoàng lúng túng, tiểu Bàn đi giữa ba vị đại
tướng Từ Tiên, Lộc Công, Vương Lăng, uy phong lẫm lầm, quay về trại, quát lớn, "Cao Lăng quân dấy binh phản loạn, quả
nhân lập tức thân chinh xuất chiến, các khanh hãy quay về chỗ cũ, đợi quả nhân thu thập xong loạn tặc, sẽ lại cùng các
vị khanh gia uống rượu."
Mọi người tuy nghe tiếng la hét, nhưng vẫn còn ở xa, lại thấy cấm vệ quân xung quanh rất chỉnh tề, nên cũng yên bụng,
nhất tề tung hô vạn tuế.
Chu Cơ đứng dậy, nhìn Lã Bất Vi mặt không còn sắc máu và Quản Trung Tà lúc này đang ôm Mạc Ngạo, run giọng nói, "Vương
nhi? Chuyện gì?"
Tiểu Bàn bình tĩnh nói, "Thái hậu yên tâm, tất cả đã có vương nhi xử lý, người đâu. Dìu thái hậu về lều nghỉ ngơi."
Chu Cơ biết trong tình huống này, thật sự không tiện hỏi dấn thêm đứa con cao thâm khó lường này, hoang mang cùng đám
cung nga về trại.
Tiểu Bàn quay sang Lã Bất Vi nói, "Trọng phụ và tam tiểu thư đã giật mình, mời tới lều của quả nhân nghỉ ngơi chốc lát,
sau khi dẹp yên loạn đảng, quả nhân lại sẽ mời trọng phụ ra uống chén rượu nhạt."
Lã Bất Vi lúng túng nhìn Mạc Ngạo, lúc này thở ra đã nhiều mà hít vào thì ít, mười tên cấm vệ đến bên y, mời y đi nghỉ
ngơi.
Lúc này ngoài sông có tiếng ầm ầm vang lên và tiếng gỗ lớn va vào nhau, càng đẩy không khí vốn đã căng thẳng lên đến
đỉnh điểm.
Khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, tự tin của tiểu Bàn, ai nấy cũng cảm thấy yên tâm.
Lã Bất Vi biết nếu vi phạm quân lệnh, sẽ lập tức đầu rơi xuống đất. Tiu nghỉu thở dài, quay đầu nhìn Quản Trung Tà và
Mạc Ngạo rồi cùng Lã Nương Dung đi theo bọn cấm vệ quân.
Lúc này cấm vệ quân chuẩn bị xong chiến mã, tiểu Bàn lại an ủi đám quần thần mấy câu, cùng bọn đại tướng nhu Lộc Công
và đám cấm vệ nhảy lên chiến mã, phóng ra khỏi mộc trại.
Mạc Ngạo lúc này vừa hít được một hơi cuối cùng.
Quản Trung Tà toàn thân phát run, lần đầu tiên cảm thấy đối địch với Hạng Thiếu Long thật là đáng sợ.
Ðêm nay bọn chúng đã thua không còn manh giáp, giờ đây Lã Bất Vi và Lã Nương Dung cũng coi như bị giam lỏng, còn mình
thì chẳng biết phải làm thế nào. Nếu lập tức rời khỏi đây, cấm vệ quân sẽ vây lại, rồi dùng loạn đao chém chết.
Trong lúc ấy, y biết Lỗ Tàn và Châu Tử Hoàn đã xong đời, Hạng Thiếu Long tuyệt sẽ không tha cho bọn chúng.
Khi lửa đã bắt đầu bốc lên, huynh đệ Xương Bình quân liền ra lệnh cho năm trăm quân cấm vệ mai phục ở hai bên, tiến vào
trại của Cao Lăng quân, bắt giết loạn đảng.
Còn đội ngũ cứu hỏa đã chuẩn bị trước sa thạch, phủ lên những bụi cỏ, chặn lại không cho lửa ăn lan.
Khoảng ba ngàn người vừa lẻn vào của Cao Lăng quân, bị cấm vệ quân bao vây trùng trùng, khiến cho hàng ngũ rối
loạn.
Còn Kinh Tuấn thì dẫn ba ngàn đô ky quân, chặn lại hơn một ngàn gia tướng do Lỗ Tàn dắt đến tiếp ứng. Trước tiên là một
trận mưa tên, khiến cho chúng người ngựa đổ nhào, rồi sau đó xông ra, xuống tay, đương nhiên tuyệt không lưu tình Lúc
ấy bốn cây cầu gỗ đã bị gãy, binh lính của Cao Lăng quân cỡi bè đổ từ trên xuống, bị năm ngàn đô ky quân do Hoàn Xi
xuất lĩnh, từ trên hai bờ bắn đá xuống, nhất thời loạn không ra quân ngũ nữa.
Một thuẫn tuy có thể đỡ được cung tên, nhưng làm sao có thể đỡ được những viên đá lớn bắn ra từ máy bắn đá? Lại thêm
trên sông không thể thủ được, mấy trăm bè gỗ đã bị đánh chìm quá nửa, số còn lại vội vàng tiến sát vào bờ, thì bị quân
của Hoàn Xí dùng đao chém như chẻ tre.
Còn tiểu Bàn thì tung hoành giữa hai chiến trường, dùng ánh đèn để chỉ huy quân tiến thoái, thật là dáng của một tiểu
bá chủ.
Hạng Thiếu Long thân chinh dẫn hai ngàn đô ky quân, tra xét men theo bờ sông, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Châu
Tử Hoàn và mấy trăm gia tướng của Lã Bất Vi, biết được đối phương thấy tình thế không hay đã bơi qua bờ đối diện chạy
mất.
Không khỏi thầm than, Lã Bất Vi khí số chưa tận, nếu Châu Tử Hoàn và đám gia tướng này đều bị bắt sống, thì dù cho Lã
Bất Vi miệng mồm có ghê gớm đến đâu, cũng khó mà chối tội được, có thể thấy mọi chuyện như đã được sắp đặt sẵn Không
biết vai trò của Hạng Thiếu Long có phải là do ý trời hay không.
Chu Cơ và Lã Bất Vi được mời ra, bọn Lộc Công tiếp tục nhập tiệc.
Bọn Kỷ Yên Nhiên thấy ái lang của mình quay về an toàn, đều cười nói rạng rỡ, cả Cầm Thanh lâu nay vẫn tiết kiệm nụ
cười cũng phá lệ nhoẻn miệng cười với gã.
Toàn thể quần thần quỳ gối xuống trước mặt tiểu Bàn, cao giọng tung hô vạn tuế.
Tiểu Bàn hưng phấn đến nỗi đỏ cả mặt, nâng chén cùng uống cạn với công khanh hoàng tộc.
Hạng Thiếu Long trong lòng mừng lắm, biết được từ chuyện này, tiểu Bàn đã thực sự xác lập được địa vị của y trong lòng
người Tần.
Kinh Thiện lúc này lại vào báo cáo tiếp, "Lỗ Tàn đã trốn thoát! Người tiếp ứng cho y đều đến từ bên ngoài, không phải
là những gia tướng của Lã Bất Vi ở Hàm Dương."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm như vậy mới có lý, với tài trí của Mạc Ngạo, làm sao để cho kẻ khác bắt được thóp của
mình?
Nghĩ tới đây bất đồ nhìn sang chỗ Lã Bất Vi.
Mạc Ngạo đã được khiêng đi.
Quản Trung Tà thì ngồi ngây như phỗng. Nhưng Lã Bất Vi không những dáng vẻ như thường, mà chốc chốc lại chúc rượu tiểu
Bàn và Chu Cơ, không khỏi khâm phục tài diễn xuất của y.
Lúc này bọn cấm vệ quân giải Cao Lăng quân và hơn mười tướng lĩnh vào, toàn trường im phăng phắc.
Tiểu Bàn trước tiên xin phép Chu Cơ, Chu Cơ thở dài nói, "Vương nhi hãy cứ liệu mà làm."
Cao Lăng quân đầu tóc rối bời, người nhuốm đầy máu, hai mắt đầy oán hận, giận dữ nhìn tiểu Bàn.
Cấm vệ định ghìm đầu y xuống. Tiểu Bàn đưa tay ra ngăn, bình thản nói, "Dấy binh tạo phản, âm mưu đoạn ngôi, Cao Lăng
quân nhà ngươi đã biết tội chưa?"
Cao Lăng quân mắng, "Hùm! Tên tạp chủng nhà ngươi...“
Nói chưa xong, Xương Bình quân đứng bên cạnh đã chuẩn bị sắn một cuộn vải tọng vào mồm y, tên cấm vệ đứng bên kia chặt
một cú vào vai y. Cao Lăng quân đau quá kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Tiểu Bàn làm ra vẻ bình tĩnh, quay sang Lã Bất Vi nói, "Dấy binh nổi loạn, trọng phụ cho rằng cần phải trị tội thế nào
đây?"
Lã Bất Vi khẳng khái nói, "Tội ấy đáng muôn chết. Bị quân trước tiên hãy nhốt y vào lao ngục, đợi khi công cáo thiên hạ
rồi mới chọn ngày hành hình."
Tiểu Bàn gật đầu, "Trọng phụ nói phải. Song cần gì phải chọn ngày hành hình. Hãy đưa bọn chúng ra bờ sông lập tức chặt
đầu, rồi không được an táng, để cho xác thân phơi ngoài chốn hoang dã, làm thức ăn cho mãnh thú."