Hạng Thiếu Long mang theo hai chiếc hộp quay về quan thuộc, bước vào trong phòng liền mở ra nhìn,
thì ra đó là hai chiếc áo bào thật đẹp, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Trong xã hội mà nam nhân là trung tâm này, phụ nữ muốn sống hạnh phúc vui vẻ thật là khó. Quách Tú Nhi và Lý Yên Yên là
ví dụ rõ ràng nhất, hai thiếu nữ này thân phận cao quý nhưng không thể có được thứ mà mình muốn.
Vận mệnh của họ vẫn nằm trong tay của nam nhân.
Khi lòng đang suy nghĩ, thì Ðằng Dực sai người vào gọi gã.
Hạng Thiếu Long dẹp chuyện tình cảm sang một bên bước ra ngoài đại đường.
Ðằng Dực nói, "Lại xảy ra chuyện nữa, vừa rồi người của Vị Nam võ sĩ hành quán chuyển vũ khí từ bên ngoài vào cửa
thành. Bị quân giữ thành truy hỏi, không nói một lời đã đánh bị thương tên quân ấy rồi Quản Trung Tà giữ lại, rồi Lao
ái xuất hiện, Quản Trung Tà buộc phải thả người, có thể nói Lã Bất Vi giờ đây vẫn còn nhịn Lao ái."
Hạng Thiếu Long nói, "Hãy thử xem y nhịn được bao lâu. À này, hãy báo cho tiểu Tuấn biết rằng, hôn sự của hắn và Lộc
Ðan Nhi chắc không có vấn đề, sau khi quyết đấu xong với Quản Trung Tà, chúng ta sẽ chính thức đến Lộc phủ cầu
thân.
Ðằng Dực cả mừng, vội vàng sai người đến thông báo với Kinh Tuấn.
Hạng Thiếu Long nói, "Có Lộc Ðan Nhi chắc sẽ thỏa mãn. Nhị ca tốt nhất hãy quản cho chặt lại một chút, đừng để hắn bước
đến chỗ gió trăng nữa. Giờ đây, Hàm Dương rồng rắn hỗn tạp, người của hai phái Lã, Lao đang đấu nhau kịch liệt, chúng
ta tốt nhất hãy né tránh đừng dự vào là hơn."
Ðằng Dực cười nói, "Ta đã nói hắn không biết bao nhiêu lần, tên tiểu tử này vốn tính phong lưu ưa ồn ào, giao lưu khắp
nơi, muốn giữ hắn trong nhà trừ phi đánh gãy chân mới được."
Hạng Thiếu Long thở dài, "Kinh Tuấn sớm muộn gì cũng sinh ra chuyện, nhưng chỉ cần đừng có gây chết người thì những
chuyện khác mình có thể gánh vác được."
Ðằng Dực gật đầu nói, "Chỉ đành tăng cường thêm người bảo vệ cho hắn đến khi xảy ra chuyện chắc không bị thua
thiệt.
Ðằng Dực nói, "Nếu hắn có thể thành nghĩa tế của Lộc gia thì địa vị lập tức khác ngay. Lộc Công có ảnh hưởng rất lớn
đến hai bên văn võ, các tướng lĩnh có tên tuổi của nước Tần giờ đây, ai cũng phải đã từng là dưới trướng ông ta, Kinh
Tuấn trở thành nghĩa tế của Lộc Công, bất cứ kẻ nào muốn đụng đến hắn trước tiên phải suy nghĩ kỹ mới được."
Hạng Thiếu Long thì nhủ thầm, "Nếu Lộc Công vẫn còn sống thì nhất định sẽ phản đối chuyện này, ông ta sẽ bảo rằng Kinh
Tuấn lại chẳng phải là người Tần."
Ðằng Dực lại tiếp tục nói, "Chỉ cần tiểu Tuấn không bước tới Túy Phong lâu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, giờ đây Lao
ái và Lã Bất Vi đã lấy Túy Phong lâu làm địa bàn đấu sức vậy thì Ngũ Phù sẽ thê thảm lắm đây."
Hạng Thiếu Long nhớ lại mối quan hệ giữa Ðiền Mỹ Mỹ và Lao ái.
Ðiền Mỹ Mỹ này quả thật là mỹ nhân đẹp nhất, có thể sánh với Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên, dáng vẻ hơn hẳn Doanh Doanh và
Lộc Ðan Nhi, thậm chí có thể hơn cả Ô Ðình Phương và Triệu Chi, một vật vô giá như thế, nếu không có Lã Bất Vi và Lao
ái, bất cứ kẻ nào cũng muốn lấy làm của riêng.
Nhưng lại không biết như thế nào mà mình không có thiện cảm với nàng. Có lẽ đã từng trải bài học của Bình Nguyên phu
nhân Tinh Vương Hậu và Triệu Nhã, cho nên rất e sợ những mỹ nữ miệng không như lòng.
Ðằng Dực vỗ trán nói, "Ta suýt chút nữa quên. Đồ quản gia bảo đệ chờ đến giờ thân gặp mặt ông ta tại chỗ cũ, ông ta có
tin quan trọng muốn báo với đệ."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, "Lã Bất Vi sắp mưu phản."
Một canh giờ sau Hạng Thiếu Long và Đồ Tiên gặp nhau tại chỗ cũ. Đồ Tiên tóc đã bạc nhiều hơn và mặt mang nhiều nếp
nhăn, những thay đổi này đã bắt đầu từ mấy tháng nay, có thể thấy y đã chịu áp lực nhiều đến mức độ nào.
Hai người ngồi xuống, Đồ Tiên giơ ngón tay cái lên khen, "Thiếu Long thật lợi hại, đánh cho Mông Ngao và Lã Bất Vi đại
bại, lần này kẻ mất mặt là Mông Ngao, nhưng Lã Bất Vi lại không dám trách y."
Hạng Thiếu Long biết mình đoán không sai, Lã Bất Vi tính tình nóng nảy không phải loại người có tính nhẫn nại.
Làm sao có thể để tiểu Bàn có quyền ngày một lớn? Cười nói, "Y phải chăng đã chuẩn bị tạo phản?"
Đồ Tiên cười lạnh lùng, "Tạo phản thì y chưa đủ sức, còn đoạt quyền thì y còn dư, vốn là y sẽ nắm chắc để giành được
đại quyền của hai bên quan chính, chỉ cần trừ được Thiếu Long. Những kẻ khác như tên thái giám giả Lao ái sẽ chẳng làm
được gì, Vương Tiễn và An Cốc Hề thì ở nơi biên giới xa xôi. Có thể thấy y chẳng làm gì được ngươi, cả Vương Hột giờ
đây cũng ngả về phía của ngươi. Ðêm qua y đã mắng ngươi và Vương Hột trước mặt Mông Ngao và Vương Quan, trông ra rất
kích động, kẻ này quen thói lang sói không biết được rằng mình đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý."
Hạng Thiếu Long nhớ lại một chuyện, hỏi, "Vương Hột rốt cục đã có cho y biết rằng, bọn Lộc Công đã từng rút máu nhận
thân giữa y với bị quân, xác định rằng bị quân với y không hề có quan hệ cha con không?"
Đồ Tiên lần đầu tiên nghe được chuyện này, hỏi kỹ càng xong thì biến sắc nói, "Thiếu Long ngươi thật to gan, ngay cả ta
cũng không dám xác định bị quân là con của Dị Nhân hay là của Lã Bất Vi, ngươi dám che đậy chuyện này. Nếu thật là con
của Lã Bất Vi thì há chẳng phải chúng ta đã thua hoàn toàn hay sao?"
Hạng Thiếu Long không thể nói với y sự thật ở trong đó, than rằng, "Nếu như tại hạ thoái thác thì chẳng phải khiến cho
bọn Lộc Công càng khẳng định bị quân chính là nghiệt chủng của tên giặc họ Lã kia hay sao? Chuyện này đành phải
liều."
Đồ Tiên vẫn còn nghi ngờ, một lát sau mới nói, "Chắc là Vương Hột vẫn chưa cho Lã Bất Vi biết chuyện này, bởi vì mỗi
lần bực bội quay về, y đều mắng Chu Cơ về chuyện này. Có thể thấy điều y tức tối chính là Chu Cơ vẫn không cho bị quân
biết rằng y chính là cha ruột của bị quân. Thật là kỳ lạ! Một kẻ khôn khéo như Lã Bất Vi, thì không có lẽ không biết
mình có phải là cha của bị quân hay không? Vả lại khi y dâng Chu Cơ cho Dị Nhân, sẽ tính trước được rằng sẽ làm cho con
của mình sẽ làm chủ nước Tần, vậy thì làm sao tính sai được? Năm xưa y đã cho ta biết bị quân chính là con của y."
Hạng Thiếu Long nén không được nói, "Nhưng Chu Cơ lại chính miệng cho tại hạ hay, không biết bị quân là con của tiên
vương hay là con của Lã Bất Vi."
Đồ Tiên nói, "Dù cho biết rõ sự thật thì người đàn bà đầy dã tâm này cũng không nói sự thật. Nếu không phải bị quân xa
ả mà gần Thiếu Long, ả sẽ không bị Lao ái kiềm chế như lúc này, nói cho cùng cũng là vì quyền lực gây ra."
Hạng Thiếu Long giật mình, lần đầu tiên nhìn Chu Cơ bằng góc độ khác.
Nếu lời này do người khác nói ra gã sẽ không để trong lòng, còn Đồ Tiên thì biết nàng khi nàng còn là một ca nữ trong
Lã phủ.
Chữ Cơ trong cái tên Chu Cơ này chỉ thân phận của nàng, cho nên có người còn gọi nàng là Triệu Cơ, ý là ca cơ của nước
Triệu.
Năm xưa khi Trang Tương vương còn ở ngôi, nàng còn có thể yên phận mà giữ phụ đạo, là biết mình chỉ có thể như thế mới
hưởng được vinh hoa phú quý và quyền lực, huống chi con của mình sau này trở thành Tần vương, thì càng an tâm hơn.
Cho đến khi Lã Bất Vi hại chết Trang Tương vương, nàng thấy rõ rằng nếu dựa vào Lã Bất Vi, thì cũng chỉ là một con cờ
của y, nên có ý lôi kéo Hạng Thiếu Long, nhưng phát giác rằng Hạng Thiếu Long chỉ trung thành với tiểu Bàn và Trang
Tương vương, cho nên mới quấn lấy Lao ái. Cũng bởi vừa tham nam sắc của y, cũng hy vọng Lao ái xây dựng thế lực cho
mình.
Ðến gần đây thì thấy con của mình ngày càng xa nàng, cho nên đã toàn lực ủng hộ Lao ái, lại ngầm sinh con cho y, nói
cho cùng đều là bởi không chịu buông xuôi quyền lực.
Nghĩ đến những chuyện này nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, sự ái ngại đối với Chu Cơ giảm đi nhiều.
Ðến lúc này trong bụng chuyển sang vui, hỏi, "Giờ đây Lã Bất Vi có dự định gì?"
Đồ tiên nói, "Một ngày còn ngươi, Lã Bất Vi sẽ không dám làm bừa. Lại thêm giờ đây Vương Hột tỏ ra ủng hộ ngươi và bị
quân, cả Mông Ngao cũng chẳng làm nên chuyện gì. Nhưng đến một ngày y có thể điều Vương Hột và Mông Ngao đi, chúng ta
phải cẩn thận, Mông Ngao đi thì có thể quay về, lại thêm trong tay có nắm binh phù, gia tướng của Lã Bất Vi có đến tám
ngàn, cứ tùy tiện tìm một cái cớ nào đó, thì có thể giết sạch những kẻ phản đối, ta nghĩ chuyện này Thiếu Long trong
lòng đã có tính đến."
Hạng Thiếu Long hơi mỉm cười gật đầu.
Đồ Tiên tiếp tục nói, "Giờ đây Lã Bất Vi và Mông Ngao đều muốn Quản Trung Tà thắng được huynh, có thể nói rằng nếu Quản
Trung Tà thắng thì Thiếu Long huynh sẽ chết chắc. Thiếu Long phải suy nghĩ kỹ mới được."
Hạng Thiếu Long cười ha ha nói, "Nhưng hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều."
Đồ Tiên vẫn chưa yên lòng than rằng, "Xin thứ cho Đồ mỗ nói thẳng, Quản Trung Tà nửa năm nay ngày đêm tu luyện, cho nên
về thể lực lẫn kiếm thuật đều đạt đến đỉnh cao, Thiếu Long đừng lấy tính mạng ra để đánh cược với y nữa, ảnh hưởng của
cuộc chiến này rất lớn."
Hạng Thiếu Long biết người bạn này chỉ là quan tâm đến mình, nắm lấy vai y nói, "Hãy tin tưởng tại hạ, chờ đến ngày mai
rồi sẽ biết."
Ðoạn rồi thuận miệng hỏi, "Tình hình tam tiểu thư thế nào?"
Đồ Tiên than rằng, "Trong Lã phủ người mà ta có thiện cảm nhất chính là nàng, nàng đối với ta cũng tốt hơn người khác
Chỉ tiếc rằng nàng đã sinh nhầm là con của Lã Bất Vi. Mấy ngày hôm nay nàng cứ buồn bã, ta thấy nàng ngả về phía Quản
Trung Tà nhiều hơn và người ta lúc đầu còn tưởng rằng mình cương quyết muốn hai người lấy nhau. Ðến gần đây mới biết
vốn là quỷ kế của Lã Bất Vi và Quản Trung Tà. Trong lần tỉ kiếm ở lễ Ðiền Liệp, bề ngoài tuy là huynh chiếm được thượng
phong, nhưng Quản Trung Tà vì y không muốn giết huynh cho nên mới để huynh được thế, nếu không huynh sẽ bại chắc. Cho
nên ta mới nhiều lần khuyên can, có thể không ra tay thì đừng ra tay."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, "Nói thật cho Đồ huynh biết ngày hôm đó tại hạ đã giữ lại thực lực, Quản Trung Tà có thể
né tránh được, ngày mai ta sẽ không khách sáo nữa."
Đồ Tiên ngạc nhiên nói, "Thật vậy sao?"
Hạng Thiếu Long vì muốn làm yên lòng ông ta, đáp bừa, "Ðương nhiên! Nếu không sau này có gì tại hạ sẽ thủ chớ không
công.
Đồ Tiên nhìn gã nửa tin nửa ngờ, nói, "Giờ đây Lã Bất Vi và Lao ái đều đến các nơi chiêu mộ thêm người, Lao ái ngoài
lôi kéo được Vị Nam võ sĩ hành quán, lại còn thêm một kẻ tên là Hàn Kiệt, kẻ này nghe nói là đã được chân truyền của
Tắc Hạ Kiếm thánh Tào Thu Ðạo, Quản Trung Tà rất e ngại y. Thiếu Long phải để ý người này. Nghe nói y tinh thông thuật
ám sát, đã có mấy quý tộc nước Yên đã từng chết trong tay y."