Khi trời tờ mờ sáng, một đoàn khoảng ba ngàn người, lặng lẽ tiến vào hẻm cuống phong, chỉ có mấy
ngọn đuốc đi đầu dẫn đường.
Nhìn vào đội hình thì biết đoàn người chạy trốn này đang lo lắng hoảng hốt, cứ vài ba người đi thành một nhóm đầu đuôi
rời rạc nhau, đàn bà trẻ con thì tụt ở phía sau, những người bị ngã chẳng ai thèm để ý.
Mọi người tuy căm ghét Lã Bất Vi nhưng mắt thấy tình cảnh này ai nấy đều cảm thấy ngao ngán.
Hạng Thiếu Long nói, "Ta chỉ cần lấy cái mạng của Lã lão tặc, có cách nào để tìm Lã Bất Vi trong nhóm người kia hay
không?"
Tiêu Nguyệt Ðàm cười nhạt, "Một kẻ tự tư tự lợi như Lã Bất Vi chắc chắn sẽ đi ở hàng đầu."
Rồi chỉ vào nhóm người đi đầu nói, "ở đó có mấy cỗ xe đẩy, chắc chắn Lã lão tặc đang ở trong nhóm này."
Hạng Thiếu Long nói, "Vậy chúng ta đợi nhóm đầu tiên qua khỏi rồi lăn gỗ xuống để chân lại, chúng ta có thể ung dung ra
tay bắt người! Trừ Lã lão tặc, cứ để cho những tên khác bỏ chạy!“
Nhóm người đầu tiên của Lã Bất Vi có khoảng hơn trăm người, vừa ra khỏi hẻm, ở trên đột nhiên có mấy chục khúc gỗ và vô
số tảng đá lăn ầm ầm xuống dưới hẻm.
Trong chốc lát số gỗ và đá này đã chặn lối ra của con hẻm, ai nấy đều rối loạn, khóc than vang trời, chạy ngược về phía
sau. Bọn người ấy lớp thì ngã xuống, lớp thì đạp lên nhau mà bỏ chạy, tình cảnh như ngày tận thế.
Khi những người vừa ra khỏi hẻm chạy tứ tán, đột nhiên xung quanh có ánh đuốc bừng sáng lên, hai trăm chiến sĩ Ô gia
thúc ngựa từ bốn hướng xông ra, không thèm để ý đến những người mang vác vật nặng, chỉ lao về phía Lã Bất Vi với hơn
mười tên thân vệ.
Trong khoảnh khắc Lã Bất Vi đã bị bao vây trùng trùng, rơi vào trong cảnh tuyệt vọng.
Hạng Thiếu Long cùng bọn Đồ Tiên, Tiêu Nguyệt Ðàm, Ðằng Dực, Kinh Tuấn, Kỷ Yên Nhiên thúc ngựa bước ra, quát lớn, "Lã
Bất Vi, năm xưa ngươi sai người đột kích chúng ta, giết thê thiếp thủ hạ của ta, có từng nghĩ là sẽ có ngày này hay
không?."
Lã Bất Vi nhìn thấy Đồ Tiên và Tiêu Nguyệt Ðàm, giận lắm, run người lên, chỉ tay vào hai người nói, "Hay lắm!
Uổng cho Lã Bất Vi này hậu đãi với các ngươi, dám liên thủ với người ngoài để đối phó với ta!"
Đồ Tiên phun ra một bãi nước bọt, nghiến răng nói, "Hãy im mồm thối tha của ngươi, câu này phải do ta nói với ngươi mới
phải! Uổng cho ta tận trung với ngươi, nhưng ngươi chỉ vì muốn tẩy rửa nghi ngờ, hy sinh những huynh đệ đã cùng ta vào
sinh ra tử, ngươi có còn là người không?"
Tiên Nguyệt Ðàm cũng bĩu môi nói, "Chết đến nơi mà vẫn còn nói những lời vô sỉ, hôm nay ta tận mắt thấy kết quả của
ngươi, cũng bởi vì ông trời công chính liêm minh, ngươi còn dám điên đảo trắng đen, ngậm máu phun người?"
Lã Bất Vi nhất thời cứng họng, nhìn về phía hàng trăm mũi tên đang nhắm về phía mình, nói không ra lời.
Kỷ Yên Nhiên rít lên, "Tiên vương đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại nhẫn tâm hạ độc ông ta, Lã Bất Vi nhà ngươi
ngay cả loài cầm thú cũng không bằng."
Ðằng Dực quát, "Từ Tiên và Lộc Công cũng đều vì ngươi mà chết, để cho ngươi sống mấy năm nay, ông trời cũng đã ưu ái
với ngươi lắm."
Kinh Tuấn quát, "Bọn ngu ngốc kia muốn cùng chết với y hay sao? Lập tức hạ binh khí xuống cút ra xa cho ta."
Hơn mười tên gia tướng nhìn nhau, không biết ai đã hạ binh khí xuống trước, trong chốc lát đã chạy không còn một mống,
chỉ trơ lại một mình Lã Bất Vi đứng ở giữa vòng vây.
Bọn Hạng Thiếu Long nhảy xuống ngựa, bước về phía Lã Bất Vi.
"Keng."
Hạng Thiếu Long rút ra thanh Bách Chiến bảo đao.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu gã lướt qua những chuyện đau lòng khó quên của ngày xưa, tất cả những điều đó do một
tay Lã Bất Vi tạo nên.
Bọn Xuân Doanh và nhiều thủ hạ tận trung từng người ngã xuống đất, nàng công chúa xinh đẹp Triệu Thiên trút hơi thở
cuối cùng trong lòng gã, ánh mắt oán hận của Trang Tương vương trước khi chết, cái chết không nhắm mắt của Lộc Công,
tất cả đều thoáng qua đầu gã.
Những hình ảnh ấy như một tảng đá lớn gieo vào lòng gã khiến cho nỗi căm thù như dâng trào sục sôi.
Bỗng nhiên gã phát giác ra thanh Bách Chiến bảo đao cắm thẳng vào bụng Lã Bất Vi.
Thân người Lã Bất Vi đột nhiên lao về phía trước, đón lấy mũi đao của gã, té ra là bị Ðằng Dực ở phía sau dùng thanh
Mặc Tử kiếm đẩy một phát. Trong tai vẫn còn nghe tiếng Ðằng Dực, "Nhát đao này xin hiến cho công chúa Thiên ở trên
trời."
Khi Lã Bất Vi ngã xuống trước mặt gã thì đã biến thành một cái xác không hồn, tất cả những công danh phú quý đều không
còn nữa.
Hạng Thiếu Long tuy đã trả được thù, nhưng trong lòng cảm thấy trống không, không hề có được niềm vui khi báo được đại
thù Trong lòng gã đã chán ngán những cuộc chém giết lẫn nhau giữa người với người.
Rốt cuộc trời đã sáng.
Sau ba ngày hai đêm, mọi người đã hết cả hơi sức nên phải cắm trại nghỉ ngơi. Lúc này vẫn còn cách mục trường một ngày
đường nữa.
Trên đường đi, Hạng Thiếu Long rất lặng lẽ.
Ðêm nay trời thật đẹp, bầu trời đầy sao vây quanh vầng trăng con cong, lúc thưa lúc nhặt.
Hạng Thiếu Long và Kỷ Yên Nhiên rời khỏi trại, đến một gò nhỏ, an nhàn ngồi lên bãi cỏ. Hạng Thiếu Long trong lòng nhẹ
nhõm hẳn đi, từ thời khắc này những câu chuyện có liên quan đến Lã Bất Vi như đã lùi thật xa, sự uy hiếp của tiểu Bàn
đối với gã như không hề tồn tại.
Gã đột nhiên nhớ lại bộ phim Tần Thủy Hoàng đã coi ở thế kỷ hai mươi mốt, Lã Bất Vi không phải chết như vậy.
Y vì mang tội tiến cử Lao ái nên Doanh Chính tước đi chức tướng quốc, đuổi về thực ấp ở Hà Nam. Nhưng vì Lã Bất Vi vẫn
âm thầm cấu kết quyền quý sáu nước, có mưu đồ không tốt nên bị Doanh Chính đuổi đến đất Thục, rồi gởi thư khiển
trách.
Lã Bất Vi tự biết mình tội khó thoát chết nên đã uống rượu độc tự tận.
Giờ đây tình huống lại hoàn toàn khác nhau, chả lẽ mình đã thay đổi lịch sử?
Ðang suy nghĩ, Kỷ Yên Nhiên thỏ thẻ bên tai, "Phu quân đang nghĩ gì?"
Hạng Thiếu Long trong lòng kích động, suýt tí nữa đã kể về lai lịch thân thế của nàng cho mình nghe.
Kỷ Yên Nhiên nói, "Yên Nhiên hiểu rõ tâm sự của phu quân. Con người rất kỳ lạ, đôi khi rất khó khăn mới hoàn thành được
mục tiêu, nhưng đến khi thành công thì ngược lại cảm thấy tất cả đều là hư không. Nhưng may mà không phải tất cả mọi
người đều như thế. Giống như tình cảm giữa người với người có thể ngày càng tiến xa hơn. Ðương nhiên cũng không tránh
khỏi có chuyện chuyển bạn thành thù."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, "Chỉ nghe Yên Nhiên nói chuyện, cũng đã là một niềm vui trong cuộc đời của ta, có thể cùng
Yên Nhiên sống trọn đời ở chốn quan tái, ta còn cầu mong gì nữa."