Hồn Thuật

Chương 8: Muốn làm anh hùng




Năm 1986, một nhóm bảy người gồm ba kỹ sư lâm nghiệp và bốn kỹ sư khai thác mỏ tiến vào núi rừng Hoàng Liên Sơn tìm tài nguyên cho đất nước. Vừa đi vừa nghiên cứu, cả nhóm tìm được hai mỏ quặng nhôm và rừng trè nguyên sinh ngàn năm với những giá trị to lớn. Đến ngày thứ tám thì một người kỹ sư khai thác mỏ tiến vào một cái hang động. Những người đang nghiên cứu bên ngoài chỉ thấy sau một lúc anh ta mặt mày nhợt nhạt chạy ra thều thào: “Mười ba…mười…” rồi tắt thở. Những người còn lại cực kỳ hoảng sợ vội vã rời khỏi cửa hang.

Khi chạy được hơn chục mét tất cả chỉ nghe tiếng xé gió vang lên rồi từng người từng người ngã xuống. Tất cả chết, linh hồn cũng bị hút cạn kiệt. Lúc này chỉ còn lại hai linh hồn một nam một nữ.

Từ đó trong rừng thường thấy rất nhiều động vật bị hai linh hồn thu lấy hồn phách mà chết. Hàng năm cứ tối ngày mồng một tết, hai linh hồn phải đến trước cửa hang để cho những bàn tay xương đến hút hồn phách đến suy yếu cực độ mới thôi.

Nghe vậy Văn Lục chợt rùng mình. Khi còn nhỏ Văn Lục thường nghe các cụ già kể rằng:

Từ thời phong kiến, có rất nhiều thầy pháp bí ẩn từ bên tàu sang. Chúng làm đủ mọi cách để thu thập vàng bạc châu báu. Giết người cướp của, đào trộm mộ cổ, không thủ đoạn nào mà bọn hắn không dám làm. Khi cướp đoạn được khá nhiều tài phú, vàng bạc châu báu, hắn cất vào một nơi mà dân gian hay gọi là “hiểm địa”. Tàn ác hơn là hắn sẽ bắt mười ba cô gái đồng trinh tới nơi giấu của đó, cắt cổ lấy máu các cô gái để vẽ bùa chú yểm lên kho báu. Làm cách đó oan hồn các cô gái tích tụ oan ức sẽ thành oán linh, trở thành quỷ giữ của cho chúng. Ngoài ra còn rất nhiều phương pháp khác để “xui ma khiến quỷ” trông coi kho báu cực kỳ rùng rợn mà ai cũng không ngờ tới.

Thầy pháp tàu sau khi đánh dấu, vẽ bản đồ sẽ về nước và lưu cái đó lại cho con cháu, phòng khi mai này gia tộc sa sút thì sang lấy của về. Kho báu sâu trong hoàng liên sơn này có lẽ tồn tại rất lâu rồi. Do nguyên nhân nào đó mà thầy pháp hay hậu nhân của hắn không sang lấy của cải hay vẽ lại phù chú. Quỷ vương cũng không hấp thu được linh hồn trong quãng thời gian dài nên suy yếu liền bắt hai linh hồn làm nô lệ đi thu thập hồn phách trì hoãn qua ngày.

Văn Lục cũng không ngờ mình thực sự gặp tình huống này. “Con bà nó gấu chứ, dám cấu cả đại ca… Việc này không quản giang hồ nó khinh. Ta không vào địa ngục thì ai vào.” Nghĩ đoạn Văn Lục hầm hừ quay về phía hai con ma trừng mắt:

- Cái hang đó ở chỗ nào? Dẫn đường đi, ta không dập nát cái động phủ của nó thề không làm người.

Hai con ma sợ xanh mặt, ôm nhau khóc. Dù Văn Lục gầm gừ đe dọa hay dỗ ngon dỗ ngọt cũng không cách nào bắt hai con ma dẫn đường. Cuối cùng bất đắc dĩ cũng hỏi ra địa điểm. Văn Lục bĩu môi nói:

- Hai người nhát gan các ngươi. Đứng ở dây chờ ta. Ta đi một lát quay trở lại…

Nói đoạn quay người chạy về phía tây vừa chạy vừa hú dài:

- A hu… giang hồ này có chỗ nào đại ca ta không thể đi đây? Ta là tiên nhân cơ mà, ta là siêu nhân à…à… a hú…

Thoáng chốc thân ảnh Văn Lục đã biến mất để lại hai con ma ngơ ngác nhìn theo. May mà cụ già không có ở đây, nếu không nhìn thấy bộ dạng này của Văn Lục chắc cũng tức phun vài ba ngụm máu. Thành sự thì thiếu, bại sự có thừa.
Văn Lục chạy một hồi lâu thì tới địa điểm mà hai con ma chỉ dẫn. Cửa động nằm ở một khe núi sâu, cho dù là ban ngày cũng không có ánh nắng mặt trời chiếu tới. Âm u cực độ, không khí lạnh khiến lông tơ toàn thân Văn Lục dựng đứng cả lên. Trấn định một hồi Văn Lục cũng chẳng quản ba bảy hai mốt cắn răng nhảy thẳng vào trong.

Một hồi sau:

Ai ui… đau… đau chết ta rồi. Không chơi nữa…ối mẹ ơi… cứu…

Chỉ thấy thân hình Văn Lục thoáng chốc vọt ra khỏi cửa động, chạy thục mạng một chân còn mất cả một chiếc giày cũng không quan tâm. Miệng la hét inh ỏi như heo bị chọc tiết. Quần áo trên người rách tả tơi không khác tên ăn mày là bao. Phía sau hơn chục cánh tay xương khô vun vút bay đuổi theo không rứt. Trên những bàn tay đó còn chớp chớp nhoáng lên hình ảnh các cô gái. Chỉ là khuôn mặt biến dạng xấu xí dữ tợn, lại mang nét cực kỳ thống khổ, cực kỳ hận thù. Văn Lục vừa chạy vừa la hét thấy chạy kiểu gì cũng không cắt đuôi được chục cái bàn tay xương khô, hắn cáu tiết:
- Ta cảnh cáo các ngươi, không được đuổi theo nữa. Sư phụ ta rất lợi hại… rất lợi hại đó nha…
Hăm dọa không có tác dụng:
- Xin các đại tỷ. Các đại tỷ xinh đẹp của ta ơi, đừng đuổi theo nữa… ta sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho các tỷ…
Không có hiệu quả.
Đám bàn tay xương vẫn đuổi theo rất sát sao, thỉnh thoảng lại có một bàn tay vọt lên cấu mạnh lên thân thể Văn Lục khiến hắn tóe ra một lớp máu, linh hồn lại bị rút đi một ít, đầu óc ong ong mệt mỏi.
- Bà nó chứ. Đau chết ta rồi. Rắn, mềm không ăn. Đợi ta thuật pháp đại thành quay trở lại giết sạch các ngươi… không, hiếp xong giết. Bà nó chứ… Chuồn đã…
Văn Lục vận một trăm hai mươi phần trăm tốc độ chạy thục mạng trở về căn nhà trúc. Lúc vọt qua hai con ma, hắn hấp tấp quay lại túm lấy hai con ma chạy tiếp.
Tin rằng nếu quỷ vương có điều khiển tay tới thì cũng gặp Tân Thiên trận của sư phụ cản lại. Văn Lục cũng chỉ đành đơi sư phụ trở về tiêu diệt nó. Không ngờ hai con ma hư hình hư ảnh mà vẫn túm được. Văn Lục cũng không có thời gian để ý vấn đề này, cong mông chạy.

Tới cách căn nhà trúc hơn một trăm trượng Văn Lục bỗng nghe “rầm, rầm” hai tiếng phía sau. Văn Lục thấy hai tay trống trơn. quay lại thì thấy hai bóng ma thật thê thảm. Hai bóng ma giờ phút này chỉ thấy linh hồn nháy lên rồi mất tích, tiếp đó một lúc mới nháy nháy lên. Văn Lục vỗ đầu: “sơ suất quá, quên mất đại trận”.

Văn Lục vội vàng quay lại quát lớn:

- Mở… mở ra, mau cứu người.

Tân Thiên Trận của sư phụ không ngờ mở ra một cánh cửa hình chữ U ngược. Đại trận này của sư phụ Văn Lục không chỉ xua đuổi côn trùng rắn rết mà còn có tác dụng ngăn ma cản quỷ. Hiển nhiên Văn Lục không biết điều này khiến cho hai con ma vốn dĩ đã suy yếu nay còn thê thảm hơn.
Đưa tay nắm lấy tay của hai linh hồn Văn Lục bước vào trong. Cánh cửa vụt đóng. Bên ngoài đồng thời vang lên mười tiếng bụp bụp… liên tiếp. Nhìn ra đã thấy mười bàn tay xương đã bị cản ở bên ngoài dù xông kiểu gì cũng không xông vào được. Văn Lục thở phào giơ ngón tay giữa lên.

- Các ngươi chờ cho đại ca. Quân tử báo thù mười năm không muộn. Hừ hừ…Đại ca ngươi chân tiểu nhân vài hôm nữa ta dẫn sư phụ ta tới hỏi thăm các ngươi… ai ui, đau chết ta rồi…

Nói đoạn vỗ vỗ mông đi vào trong nhà. Để lại mười bàn tay xương “binh binh bốp bốp” một hồi bên ngoài đại trận. Thấy không thể phá được, bọn nó lần lượt bỏ đi.
Sáng hôm sau Văn Lục tiếp tục tu luyện thể thuật. Qua trân chiến vừa rồi hắn mới biết mình yếu thê thảm thế nào. Linh hồn không chống lại được lực hút của bàn tay xương. Chỉ có tốc độ của thân thể Văn Lục là miễn cưỡng theo kịp cũng nhờ hắn hay tập thực chiến với những tảng đá đen. Văn Lục cũng nhận ra là kỹ xảo chiến đấu của mình cũng quá kém, cả trận đấu mà chỉ có đấm với vồ thì thật là… quá nát.

Thực ra Văn Lục cũng là không may, trận đầu gặp ngay đối thủ trên cơ hắn mấy bậc liền, công kích cả vật lý lẫn linh hồn đều có. Văn Lục không ăn quả đắng mới là lạ. Lại không tìm hiểu địch ta thế nào đã giả dạng anh hùng, kiêu ngạo tới tận trời, đúng là điếc không sợ súng.
Càng nghĩ càng thấy tức, Văn Lục càng ra sức luyện tập kỹ xảo chiến đấu, còn hai con ma trốn trong nhà chữa trị linh hồn không dám ra ánh sáng.

Đảo mắt đã một tháng qua đi, một buổi chiều muộn, Văn Lục đang miệt mài luyện tập với những tảng “đá đen” thì bỗng nghe thấy tiếng cụ già quát lên:

- Các ngươi to gan…Lại dám chui vào đây, không coi ai vào trong mắt là gì, vậy ta cho các ngươi hồn phi phách tán.

Văn Lục nghe thế thì sửng sốt vội hô lớn:

- Dừng… dừng… sư phụ dừng.
Cụ già vừa lôi đâu ra cây “gỗ mục” chỉ vào hai con ma trong nhà, nghe thấy Văn Lục hò hét thì chợt ngừng lại. Chạy vào tới cửa Văn Lục đã thấy sư phụ đang đứng ở đó cầm cây gậy chỉ vào hai con ma run rẩy ở góc nhà.

Văn Lục tặc lưỡi: “May còn kịp…”

Cụ già liếc Văn Lục một cái, ánh mắt ánh lên vẻ mừng rỡ: “Tiểu tử này lại thăng cấp”. Văn Lục vội kéo cụ ra cái chõng rồi thuật lại chuyện xảy ra. Dĩ nhiên là hắn có thêm mắm thêm muối, biểu tình cực kỳ bi phẫn. Nghe như người ta ăn trộm sổ gạo cùng toàn bộ số tiền nhà hắn có.
Nghe xong, cụ vuốt râu không thèm để ý tâm trạng của Văn Lục, thở dài vẫy tay:

- Hai đứa ra đây!

Hai con ma run run bước ra ngoài cửa nhưng vẫn không dám lại gần. Đối với chúng áp lực của ông già này lên chúng thật kinh khủng.

- Hai đứa bị quỷ vương sai đi thu thập hồn phách, bao năm qua cũng chỉ lấy linh hồn của động vật không hại người. Tốt! Sau này hai người các ngươi theo ta!

Văn Lục sửng sốt lẩm bẩm “ sư phụ cũng quá tin người đi, nhỡ hai người bọn họ có hại người thật thì sao?”. Văn Lục quên mất là cụ già có “đọc tâm thuật” , kẻ nào lừa được cụ? Nhưng khi nhìn thấy hai con ma thì thật là khóc dở cười dở. Hai con ma đang “ngươi véo ta, ta véo ngươi” , bọn hắn chắc tưởng mình còn thân xác?

Sáng hôm sau, cụ già dẫn hai hồn ma và Văn Lục tới hang của quỷ vương. Vừa tới cửa thì “xiu, xiu” , mấy bàn tay đã vọt tới cạnh cụ già. Thoáng nhìn cũng thấy hai mươi sáu bàn tay, như vậy ba bàn tay bị Văn Lục bóp nát hôm trước cũng đã phục nguyên. Tổng cộng đủ số lượng bàn tay của mười ba cô gái. Chỉ thấy cụ già hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu tà đạo cũng dám ngông cuồng trước mặt lão phu…Hừ… Tan biến…

Trước ánh mắt kinh ngạc của Văn Lục lẫn hai con ma, cụ già phất tay lên toàn bộ các bàn tay xương đều thành bụi phấn. Văn Lục há hốc mồm, tháng trước chỉ mười bàn tay cũng khiến hắn kêu cha gọi mẹ, nay số lượng gần gấp ba cũng không trụ nổi trước một cái phất tay của sư phụ. Nhìn sang cụ già, hai mắt ngưỡng mộ của Văn Lục như sao tỏa sáng. Lại thấy cụ chắp tay lẩm nhẩm một hồi. Từ trong đống xương vụn bay lên linh hồn mười ba cô gái. Các cô mỗi người một vẻ nhưng đều rất xinh đẹp, không thê thảm dữ tợn như hôm truy sát Văn Lục. Mười ba cô gái chắp tay cúi người hành lễ với cụ già. Các nàng dường như được giải thoát rất vui vẻ, tâm tình an tường vô dục vô cầu. Đó là tâm trạng tốt nhất, hóa giải duyên trần để đi đầu thai kiếp khác. Hành lễ xong, lần lượt từng người tan biến trong không khí. Khi Văn Lục và hai con ma còn đang mắt tròn mắt dẹt hết nhìn đống bột trắng trên nền đất lại nhìn về phía các cô gái biến mất thì cụ già đã đi vào trong.

“Uỳnh”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên khiến đám người Văn Lục hoàng hồn tỉnh lại. Chỉ thấy hang động như rung rinh, từng tảng đá to nhỏ lọc cọc rớt xuống, bụi bay mù mịt. Văn Lục vội vàng chạy vào trong, vừa lúc một mặt quỷ khổng lồ đường kính trên ba mét từ trong hang bay vụt ra, tốc độ cực nhanh. Văn Lục bị hù xém chút ngã cắm mặt xuống đất, hai con ma chạy sau cũng hét lên một tiếng ôm lấy nhau run rẩy.

Mặt quỷ vô cùng dữ tợn, hình dạng một khuôn mặt trẻ sơ sinh, máu me đỏ thẫm bay vụt tới trước mặt Văn Lục, há cái miệng lởm chởm răng nanh muốn một ngụm đem Văn Lục nuốt trọn. Văn Lục còn không kịp phản ứng, từ phía trong động vang lên tiếng hừ lạnh:

- Trước mặt lão phu cũng muốn trốn…Chết cho ta…

Khuôn mặt quỷ dường như rất sợ hãi giọng nói của cụ già. Hú lên kinh dị bỏ qua Văn Lục vội vã bay xuyên qua tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh. Bất quá, chưa chạy được vài mét, một luồng kình phong đi sát qua người Văn Lục đánh lên mặt quỷ. Như những làn khói mỏng bị cơn gió thổi qua, Mặt quỷ hét lên đau đớn rồi tan biến.
Cụ già đủng đỉnh bước ra, tụng niệm một hồi, một linh hồn đứa trẻ sơ sinh hiện ra. Đứa trẻ dường như rất đói kêu “oa oa” một hồi khiến người ta dựng tóc gáy lại như thấy thương tiếc.
Đột nhiên một bóng người phụ nữ hiện ra. Đứa trẻ lập tức nín khóc, vươn hai cánh tay bụ bẫm như thể muốn được ẵm về phía người phụ nữ. Nàng bật khóc, ôm đứa bé vào lòng, hôn khắp người nó, mãi hồi lâu mới khom người cúi tạ cụ già, rồi từ từ biến mất.
Lúc này Văn Lục và hai con ma mới hoàn hồn lần hai. Hắn vỗ vỗ hai má:

- Ôi mẹ ơi… cái quỷ gì vậy kìa?

Sư phụ của hắn tặc lưỡi:

- Một cặp mẹ con đáng thương. Tên thầy địa lý tàu khốn khiếp nọ không chỉ sát hại mười ba cô gái đồng chinh mà còn bắt một phụ nữ đang mang thai vừa chòn chín tháng. Mổ bụng moi người con để cho đói đến chết. Lại để cho người mẹ đau thương tột độ, lại mất máu nhiều mà sinh oán khí. Khi người mẹ gần chết sẽ lấy máu trong tử cung của người mẹ để vẽ bùa. Bùa này kích hoạt oán khí biến họ thành một quỷ vương. Quỷ này mạnh gấp ngàn lần so với mười ba cô gái nọ. May cho con, lần trước chưa vào sâu bên trong, nếu không chết thế nào cũng không biết. hừ…
Văn Lục nghe xong mồ hôi túa ra. Đúng là điếc không sợ súng. Hút chết… không nghĩ tới cái thế giới này đầy dẫy nguy hiểm như vậy. Sai một bước toi một đời.

Cụ già đủng đỉnh quay người đi vào trong động. Văn Lục vội vàng đi theo. Một lúc sau từ trong động vang lên tiếng hú như sói tru:

- Ôi trời ơi!... Trời ơi! Ta giàu to rồi! Ô la la…

- Xem này… xem này… một cục vàng, hai cục vàng... nhiều quá, đủ mua một đống điện thoại mới. Iphone hay sam sung đây. Hay mua ipad… máy tính nhỉ. Không, tậu một căn nhà lầu, mua vài cái xe hơi chơi coi. Các người đẹp, tắm rửa chờ đại gia tới đi.

Văn Lục hét lên vang vọng cả hang, giống tên động kinh chạy tới chạy lui, mở hết hòm này tới hòm nọ. Cụ già khinh thường bĩu môi nói.

- Vài “cục gạch” với thêm cái vòng “mục” có gì mà la hét chứ?

- Sư phụ, đây là vàng chính cống đấy! Vàng thời phong kiến a. Thật là nhiều hòm quá! Chỉ tay lên trời anh tuyên bố, anh thành đại gia rồi… a haha…

- Lấy cái này ích lợi gì?

Văn Lục ngẩn ra: “Cũng đúng a, tiền bây giờ đối với mình cũng không quá quan trọng, mang về cho gia đình không khéo còn mang họa sát thân a. Tu luyện giả hình như cần thứ khác như đan dược, linh thạch, thiên tài địa bảo gì gì đó. Thật là…ai za…định lực dạo này quá kém đi mà”.

Cụ già vuốt râu cười:

- Khà khà… Lần này ta trở lại mang cho con cái này.

Nói rồi trên tay cụ không biết rút đâu ra một cây đao. Văn Lục liền quên mất đống vàng bạc châu báu, vội cầm lấy yêu thích không thôi. Hắn đọc truyện vẫn mong rằng mình cầm một cây đao tung hoành bốn cõi. Chắc sư phụ dụng đọc tâm thuật nên cũng biết sở thích của hắn là đao. Cây đao dài một mét rưỡi, lưỡi đao to bản ba mươi sáu phân. Thân đao có con rồng màu đỏ như máu không biết được làm từ vật liệu gì uốn quanh. Với thân hình cao có một mét bảy lăm của Văn Lục mà đeo đao lên thì vừa có khí thế lại vừa…kỳ dị. Đao gần chấm đất a. Cụ già nghe Văn Lục cảm ơn rối rít bèn giơ tay ngăn lại:

- Còn có chuyện này ta vốn không định nói nhưng con đã luyện tới tầng bốn của hồn thuật rồi thì ta cũng phải nói với con. Đại Việt ta đang đứng trước một đại họa, một đại họa đến có thể … diệt quốc…



Đăng bởi: