Hồn Thuật

Chương 13: Hồn Lệnh




Mọi chuyện khá đột ngột khiến mọi người không kịp phản ứng. Những người trẻ tuổi đủ tư cách tham dự tranh đoạt hồn lệnh thì ngập ngừng đứng ngoài. Dù sao ai cũng không chắc ở bên dưới có thứ nguy hiểm nào, dại gì mà làm chim đầu đàn. Các bậc tiền bối đứng xa người vuốt râu, người phe phẩy quạt đứng cười, cũng không vội vàng thúc dục. Qua mười lượt hô hấp mà không ai đi đầu, Văn Lục tò mò đạp nước hồ tới, thò đầu ra ngó xuống giếng.

“Phanh”

Nào ngờ vừa bước tới hắn còn chưa kịp quan sát xem bên dưới có gì thì mông đã bị lãnh chọn một đạp của tên nào. Ngã cắm đầu xuống giếng…

- Ta xxx… con bà nhà nó.

Văn Lục ngã sõng soài ra đất, nhổm dậy miệng phì phì phun bụi. tức tối chỉ tay lên trên chửi đổng.

Nhất định là thằng mặt trắng, ông nội bà ngoại nó, đợi lão tử lên mày chết với ông.

Sau một hồi trút giận không có hiệu quả, Văn Lục cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới đáy giếng không ngờ không có chút nước bì bõm như trong tưởng tượng, mà lại là một không gian khác. Hai chân Văn Lục đang đặt trên mặt đất khô ráo, bầu trời xanh trong, mây trắng khóm nhỏ lờ lững bay. Một cánh cổng tam quan chình ình hiện ra trước mắt. Bên cạnh cánh cổng có đứng một người anh tuấn nhìn về phía Văn Lục với ánh mắt đượm buồn. Văn Lục sửng sốt: “Hắn chẳng phải người thanh niên bạch y Trọng Thủy trong hình ảnh vừa rồi sao?”

Văn Lục vừa bước tới gần định đi qua cửa thì Trọng Thủy đứng ra chặn đường.

- Người trẻ tuổi, ngươi là người thứ nhất bước xuống chứng tỏ ngươi là người can đảm nhất, được đặc cách trực tiếp tới đây tham gia khảo nghiệm cuối cùng. Những người về sau sẽ không nhẹ nhàng vậy phải trải qua rất nhiều thử thách mới đến nơi này. Tới đây… Muốn lấy Hồn Lệnh phải đánh bại ta, nếu ngươi không có bản lãnh ta khuyên…

Vừa phát ra chữ “khuyên” thì bọc vải sau lưng Văn Lục bị trấn tan nát, sau đó ánh đao lóe lên.
“Can đảm cái gì? Lão tử là bị ám toán…. bị ám toán đấy biết không? Hừ…Cứ ăn của lão tử một đao rồi tính” Văn Lục không đợi Trọng Thủy nói xong liền thi triển “hôn mê” tới Trọng Thủy tiếp đó vung đao chém tới. Hắn đúng là không biết liêm sỉ, tiên thủ vi cường chém bay Trọng Thủy rồi vọt vào tam quan miệng vẫn không ngớt lẩm bẩm. “Lão tử mà biết tên nào đạp mông lão tử thì hắn toi đời… hừ hừ…?”

Trọng Thủy bị chém gần đứt lìa văng sang bên cạnh cửa. Bỗng nhiên hai nửa thân hình liền ghép lại, qua một hồi thì y nguyên như lúc trước. Nếu Văn Lục còn ở đây chắc cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên sợ vãi linh hồn mà chạy. Nhưng mà người buồn bực vẫn lại là Trọng Thủy: “Ở đâu ra tên thất phu không nghe lý lẽ vậy? Ít ra cũng phải đợi người ta nói xong đã chứ?” Văn Lục cũng không biết hắn làm vậy khiến Trọng Thủy “rút kinh nghiệm” , cứ gặp người đến sau chẳng nói chẳng rằng cứ đánh trước đã, khiến người đi sau chịu khổ không ít.

Vừa lúc Văn Lục đi khuất vào tam quan thì Na Na cũng nhìn thấy cánh cửa. Hóa ra lúc Văn Lục bị đạp xuống giếng, nàng cũng đứng cạnh sửng sốt một hồi, tiếp đó ngơ ngác nhìn quanh lại không phát hiện được ai ra tay đoạn nhảy xuống theo sát Văn Lục. Người thứ ba là chàng trai cấp bảy hắc ám thuật khinh thường nhìn qua một lượt đám công tử bột rồi cũng nhảy xuống giếng. Điều kỳ lạ là người thanh niên ôm kiếm chỉ xuống sau Na Na có mấy giây nhưng giờ này chàng trai đang đi trên một thông đạo không thấy cuối. Cứ mỗi một bước tiến lên thì phía sau chợt biến mất, không còn đường lui lại. Thình lình một con hổ to lớn như con bò mộng nhảy vụt ra từ khoảng không tối đen, vươn trảo chụp vào đầu người thanh niên nọ…
Bên cánh cổng tam quan, Na Na vừa tới thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Trọng Thủy thì tự nhiên òa khóc. Cô bé ngồi xổm khóc tới “thôn thiên địa ám” làm Trọng Thủy đang muốn ra tay sửng sốt luống cuống không biết xử lý làm sao. Hắn đứng tần ngần một hồi, tiếp đó tính bước lại bắt chuyện an ủi, thì “vút” một tiếng, bóng cô bé… mất tích sau cánh cổng.
Lần này thì Trọng Thủy phát khùng thật, hai tay đấm đấm vào ngực la hét. Không ngờ đám trẻ bây giờ đứa nào cũng ranh ma. Trọng thủy cũng không có nghĩ tới vừa nãy hình ảnh mọi người xem có ghi lại rằng Trọng Thủy phải hoàn thành một sứ mệnh. Với người nhanh trí thì dễ dàng hiểu Trọng Thủy dù không ở chiến tuyến kẻ địch thì cũng là người thử thách chẳng lẽ lại để dẫn đường. Để kẻ địch có tâm cơ dẫn đường? Vậy khác nào tự sát đây. Nếu không phải dẫn đường thì chắc chỉ còn cản trở mà thôi. Chính vì thế Văn Lục sau thoáng sửng sốt đã “cho ăn một đao” rồi vọt lẹ.
Công phu “nước mắt” của Na Na còn lợi hại gấp bội, nhằm vào sự mềm lòng của Trọng Thủy mà không tốn tý sức nào vượt qua.
Trọng Thủy đang nổi giận bừng bừng thì người thanh niên mặc áo lam có chút tàn phá ôm kiếm đi tới. Dĩ nhiên là “choảng” nhau nhiệt tình. Đừng có xem biểu hiện “kém cỏi” của Trọng Thủy hai lần vừa rồi mà khinh thường. Sức mạnh của Trọng Thủy được căn cứ theo sực mạnh tối đa của người tới khảo nghiệm. Hơn nữa với kinh nghiệm dày dạn của hắn thì đánh bại hắn quả là điều cực kỳ khó khăn. Lại thêm trên quãng đường vừa rồi, người thanh niên áo lam gặp liên tiếp bốn năm lần cản trở, mặc dù giết được những động vật hung dữ nhưng cũng đã kích phát sát khí trên người hắn. Hai bên gặp mặt không nói được lời nào, liền đỏ mắt lao vào nhau, bụi văng mù mịt…

Văn Lục vừa bước qua cổng tam quan thì trước mắt sáng ngời. Trước mặt hắn là một cánh đồng bát ngát. Cánh đồng lúa đã chín, hạt ngả sang màu vàng óng. Cả cánh đồng đung đưa theo từng cơn gió thật yên bình. Nhưng làm Văn Lục chú ý chính là trước mặt hắn khoảng hơn hai mươi bước chân, trên một đài cao nhìn như một tế đàn giữa ruộng lúa có một lệnh bài phát quang hoa bảy màu. Lệnh bài đang lơ lửng cách mặt đất chừng hơn một mét.
Văn Lục đi tới đưa tay cẩn thận cầm lấy. Lệnh bài chợt phát ra anh sáng chói mắt rồi biến mất. Văn Lục đang ngạc nhiên thì chợt thấy ở giữa lòng bàn tay trái có đồ án nho nhỏ của tấm lệnh bài . Đồng thời trong não hải Văn Lục có một luồn thông tin. “Người cầm lệnh bài có nhiệm vụ tìm Hồn Ngọc thứ nhất và cũng chính là người phải kết nối mười hai Hồn Ngọc còn lại để hình thành sức mạnh. Nhiệm vụ của người cầm hồn lệnh thứ nhất được tính bắt đầu từ khi tiếp nhận Hồn Lệnh. Khi tử vong lệnh bài sẽ được chuyển tiếp cho người cầm lệnh bài thứ hai.

Văn Lục tiếp tục tìm hiểu luồng thông tin nhìn xuống dưới. Nội dung của nhiệm vụ:
“Chờ ba tháng.”
Văn Lục khóc dở cười dở: “Đây là cái kiểu nhiệm vụ gì? Thật đúng là…buồn bực”

Trong khi Văn Lục đang không biết phải làm như thế nào thì một luồng hào quang lóe lên, bao quanh Văn Lục. Chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhận thấy mình đang đứng ở bên bờ hồ bán nguyệt vừa nãy. Văn Lục tặc lưỡi: “Không ngờ lấy lệnh bài lại đơn giản như vậy”. Nói đoạn ánh mắt Văn Lục phẫn nộ lướt ngang tìm tên đã đạp hắn một cái, mắt trợn ngược quát to.
- Thằng chết băm nào vừa ám toán lão tử, mau cút ra đây… chuyến này lão tử không…ây ây… lão sư ngài…?
- Thằng chết băm mà anh gọi là lão già này đây, a định làm gì? Mà thôi không nói nhiều, ăn của lão mộ gõ a. Bố láo bố lếu… không biết trên dưới…
“Oành…”
Văn lục sụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương. Trái đất thật đáng sợ, ai trả đĩa bay cho ta về hành tinh của mình thôi. Xung quanh mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả.

Bên dưới không gian giếng ngọc, không khí hết sức khẩn chương. Những người đi sau đầu tiên là gặp phải liên tiếp cản trở từ các hung thú mãnh liệt, tiếp đó được chuyển tới cánh cổng tam quan, đánh bại Trọng Thủy. Điều quan trọng là Trọng Thủy bây giờ sức mạnh luôn luôn ở đỉnh điểm của người khảo nghiệm. Người tham gia khảo nghiệm hùng hùng, hổ hổ lao vào đánh đấm. Sau một hồi “cát bay đá chạy” thì thở không ra hơi trong khi đó cái tên trời đánh Trọng Thủy kia chẳng có chút sứt mẻ nào.
Thử nghĩ mà coi. Chặt hắn một cái tay, chưa kịp làm ra phản ứng gì hắn đã mọc lại cái tay mới, thế còn đánh đấm làm gì, về quê cày ruộng cho rồi. Mặc dù vậy người lọt qua cửa của hắn thực sự có nhiều. Tính sơ sơ khoảng hơn một ngàn người qua, những người này đều là những tinh anh có kinh nghiệm thực chiến và ai cũng mang trong người ít nhất là một hai tuyệt chiêu trí mạng.

Dĩ nhiên vượt qua cửa cuối cùng này mọi người cũng nhận được hồn lệnh theo thứ tự của mình. Tuy nhiên trừ ba người đầu tiên vào trực tiếp khiêu chiến cửa ải cuối cùng nhận được luôn Hồn Lệnh. Những người còn lại đầu tiên sẽ bị lọt vào mê cung, rất nhiều người lạc lối trong đó. Vượt qua mê cung mỗi người sẽ nhận được một khảo nghiệm tiếp theo. Có người đang đi trong rừng trúc, thấy con chim rớt xuống bị thương giật giật ngay trước mặt. Hắn đang nóng lòng tìm lệnh bài bèn “sút” cho con chim bay vọt vào lề đường thế là hắn cũng “bay ra” ngoài. Có người thì thấy một cô gái ngồi khóc thút thít bên sông thì thấy thương hại lại gần an ủi. Sau một hồi ngơ ngẩn, lại muốn về nhà cùng cô ấy. Vừa bước qua cánh cửa nhà thì thấy mình đã đứng bên ngoài bờ hồ.
Ách, tuy nhiên có trường hợp còn “thảm” hơn. Một người đang đi trên đường tự nhiên thấy một cụ già đang ra sức đập một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đau đớn quằn quại bên đống lửa hết khóc lóc lại van xin ông già tha cho. Chàng trai nổi máu anh hùng nhảy tới cho cụ già một “cước” bay tuốt ra đằng xa, hắn nào có để ý rằng trên tay cụ già cầm cái gì. Đang dương dương tự đắc đưa tay kéo “mỹ nhân” thì cái cô mỹ nhân nãy giờ nằm trên đất bỗng nhiên vùng dậy, cái miệng há to, một ngụm. Thế là hắn khỏi ra luôn.
Đúng là có cái rủi “dễ thương” cũng có cái rủi khủng khiếp đấy. Những người sống sót còn lại cư nhiên học được một bài học quý báu “phải luôn luôn tỉnh táo trong mọi tình huống”.
Na Na cũng đã được truyền tống ra, khuôn mặt đỏ hồng hưng phấn chạy lại chỗ Văn Lục khoe cái đồ án Hồn Lệnh thứ hai.

- Na Na phải đi Vĩnh Phúc a. Anh Văn Lục phải đi chỗ nào?

- Ta sao? Ta chưa biết.

Na Na sửng sốt, trả lời vậy là ý gì. Nhìn vẻ ngạc nhiên của Na Na, Văn Lục cũng đành cười khổ.
Khoảng ba giờ sáng ngày hôm sau chỉ còn lại hơn tám ngàn người được truyền tống ra. Mới bước khảo nghiệm đã tổn thất quá lớn. Bầu không khí nặng nề bao chùm tâm trạng mọi người. Người được lệnh bài thì tập trung bạn bè, người thân thành một tổ hỗ trợ mau chóng đi làm nhiệm vụ. Trong mười hai Hồn Lệnh thì chỉ có Hồn Lệnh của Văn Lục bắt hắn phải làm một mình. Còn lại có thể tìm người hỗ trợ. Người cầm lệnh bài từ số hai tới số mười hai có thể tùy thời chọn trong hơn một ngàn người thông qua khảo nghiệm hồn lệnh để lập thành tổ đội. Khi tổ đội có thành viên hi sinh, hồn lệnh sẽ bổ sung ngẫu nhiên một trong số những người thông qua khảo nghiệm còn lại. Như vậy có người sẽ phải chờ đợi giống Văn Lục, chờ đợi hồn lệnh triệu tập.
Theo quy định mỗi tổ chỉ được bảy người. Nghe hồn lệnh thông báo như thế Văn Lục bỗng nhiên rùng mình.

“Chết băm, khảo nghiệm Hồn Ngọc chỉ có mười hai người đạt được hồn lệnh đầu tiên ngoại trừ Văn Lục ra mới được làm đội trưởng thành lập tổ đội, tuyển đội viên cho mình. Như vậy tổng cộng mười hai đội mới có tám mươi tư người. Những người còn lại sẽ làm gì?” Văn Lục ớn lạnh ở chỗ nhiệm vụ có cho lập tổ đội, nhưng vẫn còn thừa rất nhiều người không dùng đến. Vậy chẳng phải khi tiếp cận Hồn Ngọc sẽ có vấn đề gì sảy ra sao? Rất nhiều người sẽ chết ư?

Đúng như Văn Lục dự đoán, ngày thứ ba khi hắn đang tu luyện hồn thuật trong “dinh trận” thì một âm thanh vang lên trong đầu.

“Người tiếp nhận Hồn Lệnh thứ chín “thất bại”. Nhiệm vụ được chuyển cho người cầm Hồn Lệnh thứ nhất thực hiện. Nội dung nhiệm vụ tới sông Như Nguyệt nhận khảo nghiệm.”

Văn Lục đứng dậy nhìn về phía bắc thì thào: “Chẳng lẽ toàn đội bị diệt trước khi tiếp cận Hồn Ngọc sao? Cứ tưởng mình được ngồi chơi chứ?”.



Đăng bởi: