Hồn Thuật

Chương 17: Ngọc Thanh




Đi được hơn hai km, Văn Lục và Vân Nhi bắt đầu tăng tốc. Đường đi thời đại này vẫn chỉ bằng con đường mòn ven rừng thời hiện đại. Phong cảnh hoang sơ, cây cối um tùm, nhiều đoạn như đi dưới đường hầm mà bên trên là những vòm cây chạy ngang chạy dọc.

Ý! Khoan khoan! Chúng ta nghỉ ở đây một lát!..

Văn Lục đang đi bỗng nhiên thốt lên rồi kéo Vân Nhi ngồi xuống một phiến đá lớn ven đường. Vân Nhi nghi hoặc nhìn Văn Lục: “ Đến tầng này thể thuật còn mệt nỗi gì nha?”. Thấy cái bộ dạng “bỉ ổi” vừa ngồi xuống đã vê vê cằm vừa gật gù luôn miệng “không tệ không tệ của hắn, không hiểu sao Vân Nhi tự nhiên rùng mình một cái.

Văn Lục linh thức khi trải ra thì thấy hơn tám ngàn mét có một cái hồ lớn. Không nghĩ tới hôm nay hắn phát hiện ra được tác dụng mới của linh thức. “Rình trộm”. Ở giữa hồ có một cô gái xinh đẹp đang tắm ở đó.
Bờ vai trắng ngần được nửa che nửa hở với mái tóc dài đen nhánh. Cô gái hồn nhiên té nước rồi bơi đi bơi lại trong một góc hồ. Xung quanh cái hồ là rừng cây um tùm tươi tốt. Cái cảnh dễ làm cánh đàn ông tóe máu mũi này sảy ra ở đây người ta thường liên tưởng tới mấy cô tiên nữ trên trời xuống tắm trong truyện cổ tích hay là hồ li tinh trong truyền thuyết hiện hình dụ dỗ thư sinh lắm lắm.
“Có tiện nghi không chiếm mới là ngu ngốc…haha”. Văn Lục rung đùi đắc ý.


Nếu Vân Nhi mà biết Văn Lục chậm trễ để ngắm trộm gái tắm thì dễ trừng cốc cho hắn vài cốc ấy chứ.

- Chà chà! Mộc thuật tầng năm viên mãn cơ đấy! Trông tuổi vẫn còn trẻ vậy mà.

Văn Lục mỉm cười gật gù, trong khi đó Vân Nhi thấy hắn như vậy thì lại lủi ra một khoảng cách. “Có trời mới biết hắn đang làm cái gì, cứ cách ra xa chút cho chắc”. Bỗng nhiên Vân Nhi thấy hắn hai tay ôm đũng quần, khép nép hai chân, tiếp đó quay cái đầu nhìn xung quanh, sau đó thấy Vân Nhi ở cách hắn hơn năm mét thì hắn mới yên tâm lại tiếp tục gật gù.
Vân Nhi nghi hoặc, điệu bộ này của hắn giông y con mèo nhỏ ở nhà Vân Nhi lúc sắp ăn vụng đây mà.

- Nhô lên…nhô lên chút nữa. Đúng rồi… chậc chậc… dáng chuẩn.

Văn Lục ngồi lẩm bẩm, đúng lúc hắn nói thì cô gái quay mặt nhìn về hướng hắn. Văn Lục giật mình cái thót: “Linh cảm của con gái thật mạnh mẽ a, cách hơn tám ngàn mét mà vẫn cảm thấy cơ à? Chẳng lẽ cô ấy cũng tu luyện hồn thuật?”

Thấy hắn mải ngồi “suy tư” quên cả tiểu A Lôi trên phiến đá, Vân Nhi tiến tới ôm con “cún” vào lòng nghi hoặc nhìn hắn. Vân Nhi nghĩ “chắc hắn đang tính chuyện lớn. Về nhiệm vụ chăng? Ở nhà ba mỗi lần gặp việc trọng đại cũng hay ngồi bộ dạng như hắn”.

Đang nghĩ thì bỗng nhiên Vân Nhi thấy Văn Lục phá lên cười:

- Ha ha! Anh hùng cứu mỹ nhân đây, chạy đâu cho thoát.

Còn đang ngẩn ngơ, Vân Nhi bị hắn túm tay lôi đi cái “vù” biến mất khỏi chỗ đứng. Đi được chừng hơn bảy ngàn mét Vân Nhi mới cảm thấy loáng thoáng từ đằng trước khí lưu không ổn định.

Ở phía trước hơn sáu ngàn mét đang có bốn người cả trung niên, cả lão nhân và một người thanh niên đang vây đánh một người con gái. Dễ nhận thấy là bốn người kia mặc trang phục người Hoa. Mỗi người ra tay đều là những tuyệt chiêu trí mạng. Cô gái mặc trang phục Việt cổ màu lam tu luyện mộc thuật. Thuật pháp này tính chiến đấu rất kém. Ngoại trừ thỉnh thoảng điều khiển cây cối bên cạnh công kích thì chỉ biết chữa trị những vết thương. Nhưng bốn người kia cũng phát hiện ra giữa rừng nhiều cây cối thì thuận lợi cho cô gái nên ba người kìm chân còn một người khác liên tiếp tung ra hơn mười chưởng san bằng hơn năm trăm mét xung quanh.

Văn Lục đang chạy vun vút trong rừng bỗng nhiên nhíu mày: “Quái lạ! Cái này chính là “chân khí” của tu chân Trung Quốc sao? Không lẽ tu chân cũng tham gia?” Đề tụ khí lưu Văn Lục tăng thêm tốc độ.
Cây cối thực ra cũng có chế độ tự bảo vệ của nó. Đơn giản thì là tiết ra nhựa cây để che đậy vết thương để cho côn trùng không thể xâm nhập vào trong thân đục khoét. Phức tạp hơn là phóng ra mộc khí để mê hoặc hay thậm chí là đánh chết kẻ thù. Khi có người vác dao chặt gãy mấy cành cây, tiếp đó hắn nằm dưới gốc cây đó mà ngủ. Nếu cái cây đủ to lớn thì người nằm dưới rất rễ bị hôn mê thậm chí là tử vong. Đó chính là điều kỳ diệu của cây cối khi tự bảo vệ mình. Dĩ nhiên nếu cái cây mà người nọ chặt là cây mà anh ta trồng và chăm bón thì lại là tình huống khác.
Dưới linh thức của Văn Lục, hắn phát hiện ra ra mộc khí đã tràn ngập cả một vùng rộng lớn. Cô gái đã bị thương liên tiếp, nghĩ mình không thoát khỏi nên điều động rất nhiều mộc khí, quyết định “ngọc đá cùng tan”. Trang phục màu lam vội vã khoác lên người đã nhuốm đỏ máu, cô gái trên không rớt xuống, bốn người nọ cũng hạ xuống theo. Lão già trong bốn người ha ha cười nói:

- Mau nói đi! Lão già đó ở đâu? Không thì đừng trách ta vô tình.

- Khụ…khụ… mấy người các ngươi còn chưa đủ tư cách gặp sư phụ ta.

Người thanh niên hùng hổ:

- Gia gia không cần nói nhiều với cô ả “man di” làm gì. Cứ giết phắt đi rồi dùng “sưu hồn” cho rảnh nợ. Mặc dù làm vậy thì thật là đáng tiếc một cô gái xinh đẹp. “Man di” mà cũng có người đẹp ha ha.

Lão già cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý, một trong hai người trung niên nãy giờ đứng ngoài tiến lại định đưa tay lên đầu cô bé. Thình lình một đao mang từ xa bay vút tới.

- Ăn của lão tử một đao!

“Ầm”

Lão già và hai người trung niên hoảng hốt quay lại thì thấy người thanh niên vừa nãy đã bị xẻ làm đôi, thịt vung tung tóe. Chỉ thấy ánh đao dài hơn mười mét lóe lên đã chặt tới ngăn đôi cô gái và ba người còn lại. Lão già là người phản ứng nhanh nhất, vội rút kiếm đỡ trong lòng kinh hãi. Đối thủ đến khi nào mà bốn người đều không mảy may phát hiện. Một chiêu tất sát, vừa giết một kẻ trong số bốn người, vừa ngăn cách bọn hắn với cô gái. Trong lúc đó lão chợt thấy một bóng người màu trắng chạy tới ẵm cô gái mặc áo lam vọt về hướng xa. Tức giận lão vung thanh kiếm lên, hàng ngàn kiếm khí bay vù vù về phía đó. “Vạn kiếm quy tông”
Chỉ nghe những tiếng “choang choang” vang lên. Tiếp đó “bụp” một tiếng, một bóng đen hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất.

Khi cả ba người hồi phục tinh thần thì chẳng còn cô gái mặc trang phục màu lam lẫn kẻ cứu đâu cả.
Lão già đứng tần ngần lẩm bẩm:

- Chắc là hắn rồi, chỉ có hắn mới có thể cứu người trong tay ta.

Rồi quay lại quát:

- Còn đứng ngẩn ra! Mau đuổi theo! Hắn đã bị thương không chạy được xa.


Ở xa phía nam, Văn Lục cười to:

- Vân Nhi nha! Hôm nay ca ca mới biết Vân Nhi cũng nhanh tay lắm lắm. Giả sử theo nghề đạo tặc chắc giàu nhanh đấy…haha…

Vân Nhi bĩu môi.

- Ai thèm làm đạo tặc chứ? Bản cô nương là thiên tài mà. Làm gì cũng hoàn hảo.

Văn Lục cứng lưỡi, mới cho nàng một lọ thuốc nhuộm nàng đã muốn mở xưởng may rồi.

- Hi hi! Thiên tài nào vừa khóc thút thít ở bãi cát nha!

Vân Nhi mặt ửng hồng tăng tốc vọt lên trước. Tới gần địa phận là ngoại ô thành phố Bắc Ninh tới gần Hoài Trung. Linh thức của Văn Lục thấy ba người nọ vẫn đuổi theo. Nếu dựa vào Vụ Ẩn của Văn Lục thì có thể ẩn thân cho ba người. Tuy nhiên mùi máu của cô bé mặc áo lam này thì không thể giấu mấy người kia được. Khi va chạm với lão già Văn Lục cảm giác được lão mạnh hơn so với mình lại thêm hai người trung niên kia nữa, cho nên Văn Lục mới cướp người xong liền bỏ chạy. Tuy nhiên một kích toàn lực của lão già lúc cuối vẫn làm đánh vỡ lớp năng lượng bảo vệ của Văn Lục xuyên qua hông bên trái, làm hắn nhe răng trợn mắt một hồi. Văn Lục quay sang hỏi Vân Nhi:

- Em tu thủy thuật có tạo được băng không?

- Đương nhiên, mặc dù không lâu nhưng mà bổn thiên tài cô nương vẫn làm được.

Văn Lục cười cười:

- Một lúc là được rồi! Em tạo một tầng băng bao quanh cô gái và chỗ này nữa. Sau đó chúng ta đổi hướng.

Văn Lục và Vân Nhi sau khi tạo một tầng băng bao phủ cô gái thì quay về hướng đông chạy. Được chừng hai phút thì ba người kia ập tới chỗ đóng băng và mất dấu. Mùi máu trong không khí cũng tới chỗ này là đậm đặc nhất, nhưng đi tiếp hơn mười mét thì không còn thấy gì. Cả ba chia nhau tìm xung quanh.

- Ah. Anh bị thương rồi. Để… để em chữa thương cho anh!

Vừa bố trí xong Vụ Ẩn quanh ba người, Vân Nhi phát hiện ra bên hông Văn Lục máu chảy loang lổ liền kinh hãi kêu lên. Nói đoạn nhẹ nhàng đưa tay, một luồng năng lượng hệ thủy phóng dịu mát phóng ra lan tỏa ra khắp vết thương. Vết thương cầm máu rồi nhanh chóng kéo da liền thịt.

- Ách! Cái này không đáng ngại. Có hai “buff” ở đây khó chết lắm. Nhất là có một thiên tài nữa chứ.

Vân Nhi đỏ mặt:

- Em chỉ biết những thuật phụ trợ như tăng tốc độ, sức mạnh và khiên phòng ngự. Thủy thuật chữa thương không bằng mộc thuật. Nhưng mà vết thương của anh em có thể làm dịu và tăng tốc độ lành. Chắc là tới tối mai là anh khỏi hết à. Người tu luyện mộc thuật mới là hảo thủ nhất trong việc chữa thương. Chỉ trong chốc lát là vết thương kéo miệng, hoàn hảo như ban đầu. Nhất là không có sẹo!

“Ặc” Văn Lục khóc dở cười dở. Phụ nữ thiên tính hoàn toàn như nhau, nhìn mọi vật chỉ để xem nó có đẹp hay không mà chẳng quản nó có nguy hiểm như thế nào. Bị thương không ngại, chỉ ngại… để lại sẹo...
Văn Lục mặc kệ nàng, phóng ra linh thức điều tra xung quanh một lượt, chợt nhỏ giọng kinh hô:

- Ý sao có một tên mò theo được nhỉ?

Đăng bởi: