Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 13: 02200059


Tôi la lên, rụt tay lại theo phản xạ. Tự nhiên mò phải một thứ bản thân không giải thích nổi trong bóng tối là điều khó chịu vô cùng. Hơn nữa ngay trong một loáng sờ vào bàn tay đó tôi cảm nhận được chủ nhân của bàn tay chắc hẳn đã chết, bởi vì lớp da lạnh ngắt phù nề kia không có lấy một chút sức sống nào.

Tôi bỗng nhớ ra trên mình vẫn còn mấy mối đánh lửa, liền vội vàng lấy ra một cái nhóm lên. Mượn ánh lửa, tôi trông thấy một cái xác đang nằm đó, trên bụng hắn có một vết thương rất rộng, bọ ăn xác vây kín lấy miệng vết thương. Lũ bọ ăn xác này con nào cũng to cỡ bàn tay tôi, toàn thân xanh lét. Thi thoảng lại có vài con nhỏ hơn một chút bò từ trong miệng và hốc mắt ra ngoài.

Tôi buồn nôn quá, trông bộ dạng thì người này có vẻ đã chết khoảng một tuần rồi, chắc lại là vật hy sinh của toán trộm mộ trước. Lẽ nào hắn cũng vì phát hiện ra cái bẫy đó nên mới chết ở chỗ này? Nghĩ đến đây, tôi vội vàng tranh thủ lúc chưa tắt lửa để tìm cây đèn mỏ, nhét pin vào. Đèn sáng tiếp, tôi thở phào một hơi. Ông bán hàng bảo loại đèn mỏ này chịu được va đập trên ba mét, xem ra ông ta không lừa tôi thật!

Có đèn trong tay, tôi liền soi quanh bốn phía. Nơi này không có gì cả, cực độ sơ sài. Nó là một hố đất hình vuông, xung quanh toàn những hòn đá xếp chồng lên một cách bất quy tắc thành một bức tường đá. Trên tường có rất nhiều lỗ giống như lỗ thông hơi, đen ngòm không biết thông đi đâu nữa. Thi thoảng lại có gió lạnh thổi qua mấy cái lỗ đó.

Tôi kiểm tra cái xác. Đó là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, phần bụng bị xé toang, hẳn là vết thương chí mạng. Hắc mặc một bộ đồ rằn ri, túi áo căng phồng. Tôi móc từ bên trong ra một ví tiền, trong ví tiền có chút tiền lẻ và một tờ giấy ký gửi đỗ xe. Tìm thêm chút nữa, trên chốt thắt lưng da của hắn tôi phát hiện ra một con dấu thép khắc dãy số: 02200059. Ngoài ra không có bất cứ giấy tờ gì chứng minh thân phận hắn.

Tôi nhét ví hắn vào túi mình, định ra ngoài nghiên cứu tiếp xem sao.

Phong cách kiến trúc nơi này rất giống với những ngôi mộ cổ thời Tây Chu, lại cũng hơi giống một đường hầm chạy trốm tạm thời. Tôi nghĩ chắc không có khả năng ai đó xây mộ bên trên phần mộ người khác, có thể nơi này chính là đường lui mà thợ xây mộ làm ra cho họ.

Thời cổ, nhất là thời Chiến Quốc, nếu bạn tham gia xây dựng lăng mộ cho các quý tộc thì cũng đồng nghĩa với cái chết. Không bị đầu độc chết thì cũng bị chôn sống cùng. Có điều trí tuệ của nhân dân lao động khó mà xem thường được, đại đa số thợ đều làm một đường hầm bí mật cho mình để chạy thoát khi cần. Tôi lia đèn một vòng, quả nhiên trông thấy một cánh cửa hẹp trên bức tường bên cạnh. Nhưng cánh cửa này cách mặt đất hơi cao, phía dưới có một chiếc thang gỗ đã mục nát. Tôi ước lượng độ cao thì thấy mình không thể nhảy lên được. Đúng lúc ấy tôi bỗng thấy có một khuôn mặt thò ra khỏi đó.

Tôi vui mừng khôn xiết khi nhận ra kẻ vừa ló mặt đó là ai: “Phan Tử, là tôi đây!”.

Phan Tử giật nảy mình, gã cũng đã trông thấy tôi, có điều chẳng những gã không tỏ vẻ mừng rỡ mà còn giống như vừa thấy thứ gì kinh khủng lắm, suýt rớt từ trên xuống.

Tôi đang lấy làm lạ thì chợt Phan Tử rút súng ra, nòng súng chĩa thẳng vào tôi. Tôi biết ngay là không ổn, lẽ nào Phan Tử tưởng tôi là bánh tông? Oan uổng cho tôi quá, tôi vội kêu lên: “Là tôi, Phan Tử! Con bà nhà ông làm gì thế?”.

Phan Tử cứ như không nghe thấy gì hết, rồi một tiếng nổ chói tay vang lên, tiếng súng trong hang nghe vang khác hẳn. Viên đạn gần như xẹt qua tai tôi, không biết đã bắn phải thứ gì sau lưng nữa. Một mớ tanh nồng vấy lên sau ót, tôi quay ngoắt lại thì trông thấy có mấy con bọ xác to bự xanh lè đang bò trên tường, con nào con nấy sát khí đằng đằng, có mấy con thậm chí đã bò đến trần nhà ngay trên đỉnh đầu tôi, chỉ cách đầu tôi có mười mấy xentimet.

Tôi đang định giật lùi lại mấy bước tránh xa lũ bọ này ra thì bỗng nhiên có hai con trên tường bay vèo tới như tên lửa, đến trước mặt tôi trong chớp mắt. Cùng lúc ấy có thêm hai tiếng nổ vang lên, hai viên đạn vọt qua đỉnh đầu tôi bắn tan hai con bọ trên không. Đúng là nổ tan xác, mặt tôi dính đầy dịch từ người chúng. Lúc ấy tôi nghe thấy Phan Tử hô lên: “Tôi sắp hết đạn rồi, tổ sư, cậu còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau chạy lại đây!”.

Có Phan Tử làm chỗ dựa khiến tôi vững tâm hơn hẳn. Tôi cắm đầu chạy, Phan Tử bắn thêm một phát có lẽ lại làm nổ tung một con nữa. Lúc bấy giờ tôi đã chạy đến chân tường, Phan Tử thò tay xuống, tôi nhảy lên túm chặt tay gã. May mà bức tường đá này vô cùng thô ráp nên tôi mới có chỗ để chân mượn lực leo lên. Phan Tử chỉ cần kéo một lần tôi đã lên tới nơi. Còn chưa đứng vững thì khẩu súng ngắn của Phan Tử đã chĩa qua đũng quần tôi bắn thêm phát nữa. Viên đạn bay ra xuyên qua đũng quần khiến tôi rú lên thảm thiết, xém chút chết ngất luôn, mắng gã: “Tổ sư nhà ông, định thiến tôi à?”.

Phan Tử chửi lại: “Bà nó, mạng sống với con chim cái nào quan trọng hơn hả?”.

Đột nhiên tôi phát hiện ra cây đèn mỏ không còn trong tay, quay đầu lại xem thì thấy lăn lóc phía dưới. Xung quanh nguồn sáng là lổm ngổm đống bọ ăn xác lớn bé, cả một mảng xanh lét, chẳng biết chui từ đâu ra nữa. Tôi hỏi Phan Tử: “Ông còn bao nhiêu đạn?”.

Gã mò trong túi lấy ra một viên đạn, không khỏi cười khổ: “Vẫn còn một viên đạn danh dự”. Còn chưa dứt lời thì một con bọ xác đã nhảy lên đường hầm, phát ra tiếng kêu kéc kéc.

Phan Tử dù gì cũng đã từng đi lính, bản lĩnh tùy cơ ứng biến không kém chút nào. Gã biến súng thành chùy luôn, cầm nòng súng, biến báng súng bằng gỗ trở thành đầu búa đập bẹp con bọ xác rồi đá văng đi chỗ khác. Nhưng cách này không thể áp dụng lâu dài được, càng ngày càng nhiều con bọ xác bò lên, tôi cùng gã ra sức vừa đá vừa đập thế mà vẫn bị mấy con bò lên người. Những cái móc ngược trên vuốt cứ móc xuống là mang đi một miếng da thịt.

Tôi bảo Phan Tử: “Chúng ta chạy thôi, nhiều thế này không chặn được đâu”. Phan Tử hỏi chạy lối nào, tôi chỉ ra đằng sau, nói: “Phía sau nhất định có lối ra, ông nhìn cái hố này đi, chắc chắn là thợ xây mộ thời cổ dùng để đào thoát. Chỉ cần theo lối này thế nào cũng ra được”.

Phan Tử mắng: “Ra cái rắm, đám mọt sách các ông lúc nào cũng tưởng sách viết gì đúng nấy. Tôi nói cho ông biết, tôi đi hết đường hầm này rồi, đây là một mê cung, khó khăn lắm tôi mới đến được chỗ này, coi như có chút khời sắc. Nếu tiếp tục lùi lại không biết sẽ phải đi lòng vòng đến bao giờ nữa!”.

Tôi giật thót, chẳng lẽ tôi đoán sai rồi? Nhưng tình hình lúc này không cho phép nghĩ nhiều hơn, lũ bọ trước mặt ngày một nhiều, tôi quát: “Thế còn đỡ hơn là ở đây nuôi bọ!”.

Đúng lúc ấy lại nghe rầm một tiếng, thêm một người nữa từ căn hầm bên trên rơi xuống đè trúng lên thân lũ bọ. Va đập bất thình lình khiến chúng sợ hãi thoái lui. Kẻ nọ kêu oai oái, lồm cồm bò dậy: “Ôi cái mông tôi, bà nó chứ, cửa gì không biết, sao lại mở từ trên xuống dưới vậy?”. Y soi đèn pin khắp xung quanh, kêu lớn: “Khỉ thật! Cái quái gì đây? Sao lắm bọ thế này?”.

Chúng tôi nhận ra y. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây chẳng phải tên Mô kim lúc nãy dọa chúng tôi trong mộ chính hay sao?

Đám bọ xác lại xông lên bao vây, tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Kẻ này cũng khá lợi hại, y lấy đèn pin đập nhưng không ăn thua, ngay lập tức lũ bọ lại bò khắp lưng y. Y rú lên như lợn chọc tiết, thò tay ra phía sau định giật lũ bọ xuống. Lúc này Phan Tử chợt lấy hết mồi lửa trên người xuống thắp lên rồi tung mình nhảy xuống, tôi thậm chí không có thời gian cản lại.

Gã lộn một vòng dưới đất đến bên kia. Lũ bọ sợ lửa đua nhau bỏ chạy, nhưng đóm lửa vẫn không phải là công cụ thắp lửa lâu dài, cộng thêm một chuỗi động tác khi nãy khiến ngọn lửa chỉ còn leo lét. Phan Tử hét lên: “Chỗ cậu còn không?”. Tôi kiểm tra trên người, không ngờ vẫn còn thừa mấy cái. Tôi cắn răng nghĩ bụng, bà nó, liều vậy. Tôi học theo Phan Tử tung mình nhảy xuống, tiếc là thân thủ quá kém khiến tôi ngã vập mặt xuống sàn, đóm lửa trên tay tuột hết. Phan Tử mắng: “Tổ sư, cậu làm thế này khác gì lấy mạng tôi đi!”.

Tôi vội vàng bò dậy chạy đến chỗ họ, đám bọ xác kỵ lửa nên nhất thời không dám xông lên. Nhưng khi ngọn lửa yếu dần, vòng vây của chúng cũng càng thu nhỏ. Tôi nuốt nước miếng, nghĩ thầm: “Xem ra sắp toi rồi!”.