Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 22: Bát Trùng Bảo Hàm


Bát Trùng Bảo Hàm: Hộp báu tám lớp dùng để cất giữ hạt xá lợi.


Chiếc hộp tử kim cầm lên nặng trịch, trông hơi giống phiên bản thu nhỏ của loại hộp Bát Trùng Bảo Hàm, chẳng qua nhỏ hơn rất nhiều. Thời đó đạo Phật còn chưa du nhập vào Trung Quốc, vì thế cái hộp này chắc chắn không đựng hạt xá lợi. Tôi lắc lắc hộp nhưng không thấy phát ra tiếng động gì, thầm nhủ: “Lẽ nào bên trong chứa ấn ma mà tên mập từng nhắc tới?”.

Chìa khóa vẫn nằm trong miệng nữ thi, tôi định thần, hít sâu một hơi rồi thò hai ngón tay vào miệng cô ta. Kẹp chặt chiếc chìa khóa, tôi cẩn thận rút ra ngoài. Lúc chìa khóa còn chưa ra khỏi miệng cái xác tôi đã thấy có một sợi tơ cực nhỏ buộc trên thân khóa thông xuống tận cổ họng cô ta. Tôi bỗng ý thức được tình huống không ổn, đầu kia của sợi dây hình như vẫn còn gắn với vật gì đó.

Ông nội từng bảo tôi rằng, thời nhà Thương ngành thủ công của Trung Quốc đã phát triển đến mức có thể lắp nỏ bắn máy trong thi thể người, dùng tơ vàng kích hoạt. Chỉ cần bọn trộm mộ rút nút ngọc hoặc châu báu trong miệng hoặc hậu môn xác chết ra, mũi tên sẽ bắn xuyên qua thi thể. Bởi vì lúc này khoảng cách giữa người và xác chết luôn rất gần nên không thể nào né tránh. Không biết đã có bao nhiêu tay trộm mộ phải chết dưới cái bẫy này.

Tôi ấn lên bụng nữ thi, quả nhiên sờ thấy một khối cưng cứng, thầm nghĩ: May mà mình chậm tay, nếu là tên mập hoặc Phan Tử thì chỉ e đã trúng bẫy rồi! Nghĩ lại tất cả sự bố trí vừa rồi dường như chuyên sắp đặt để chống trộm mộ vậy. Tôi không khỏi rùng mình vì sợ.

Sợi dây đằng sau chìa khóa làm bằng vàng, kéo được nhưng không gấp được. Tôi dùng ngón tay bấm nhẹ liền đứt ngay, lấy chìa khóa ra đối chiếu lên lỗ khóa thì quả nhiên vừa khít. Nhưng tôi không biết cái hộp này còn có ẩn khuất gì, tạm thời không nên mở ra thì tốt hơn.

Đúng lúc ấy tôi bỗng phát hiện ra thi thể cô gái đang túm chặt mình trở nên dữ tợn. Tôi sợ hãi quá, mặt cô ta cứ như quả chanh thối, teo tóp lại trong nháy mắt. Cổ họng cô ta phát ra một thứ âm thanh khó có thể mô tả được, một mỹ nhân tươi tắn loáng cái đã biến thành một cái xác khô ngay trước mắt tôi chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tôi mới rung khẽ một cái mà cánh tay quắt queo của cô ta đã gẫy. Thân thể khô héo gã vật xuống ngọc đài, không ngừng co rút lại.


Tôi sợ mất vía, xem ra viên ngọc trên chiếc chìa khóa này đúng là có tác dụng để phòng ngừa thối rữa. Tôi không dám nghĩ ngợi lung tung nữa mà vội nhét mấy thứ đó vào bao. Nơi này không thể lưu lại lâu dài được, xong xuôi đâu đấy tôi sang vác tên mập.

Tên mập bị tôi đập tơi bời, kéo mấy cái vẫn không thấy động tĩnh gì. Tôi thầm nghĩ không có nhẽ thế, chẳng lẽ bị tôi đánh chết rồi sao? Tình cảnh bây giờ không cho phép tôi để ý nhiều như vậy, tôi cầm một tay y lên và hét lớn: “Dậy!”, sau đó tôi gồng người, lộn y lên lưng. Tên mập này nặng lắm, y đè tôi thiếu điều hộc máu. Tối lắc đầu ngán ngẩm, vừa đi vừa chửi mười tám đời tổ tông nhà y.

May mà hành lang đá không dài lắm lên tôi nhanh chóng đi đến khúc giữa. Vừa đi ra đến khu vực có nhiều dây leo tôi liền trông thấy vách đá cheo leo. Chú Ba và Phan Tử đều không ở trên đó, có lẽ họ đã quay trở lại tìm lối ra rồi. Tôi đi đến chỗ đàn tế cuối hành lang đặt tên mập lên đàn tế, đang định nghỉ ngơi một lát thì chớt thấy chú Ba thò ra ra từ một cái hang dần mặt đất.

Chú Ba rất thông thạo mấy món kỳ môn độ giáp, có chú ở đây thì cái mê cung này không đáng là gì. Tôi sợ chú không trông thấy mình nên vừa vẫy tay vừa gọi: “Chú Ba, cháu ở đây”.

Chú Ba trông thấy tôi, vốn đang định cười nhưng ngay lập tức sắc mặt chú biến đổi hẳn. Chú chỉ ra sau lưng tôi, tôi ngoái đầu nhìn thì thấy tên mập đã ngồi dậy từ lúc nào không biết, Thanh Nhãn Hồ Thi đang bò sấp trên lưng y lạnh lẽo nhìn tôi.