Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 26: Chiếc Hộp Ngọc Tía


Ngọc tía chính là pha lê tím, thông thường được dùng để chế tạo những vật tránh tà hoặc bùa tùy thân, rất hiếm khi thấy có người dùng nó làm hộp. Cái hộp này trông như thể làm từ tử ngọc nguyên khối, cực kỳ hiếm gặp. Tử ngọc rất khó mài, vì thế trên mặt hộp không có hoa văn gì hết, chỉ có viền nạm vàng trên nắp hộp, vị trí của chiếc hộp có lẽ dùng làm gối đầu cho thi thể. Thường thì gối ngọc đã rất quý giá rồi, nếu là ngọc tía thì lại càng giá trị. Chỉ e hoàng đế thời ấy cũng không được đãi ngộ như thế.

Chúng tôi cẩn thận nhấc chiếc hộp lên đặt xuống đất, chiếc hộp không khóa, chúng tôi mở ra thì thấy có một cuộn lụa dệt chỉ vàng, thứ này có chỉ vàng dệt kèm, bảo tồn cực tốt. Chúng tôi mở cuốn lụa ra, bên trái bắt đầu hàng chữ “Minh Công Thương Vương Địa Thư”, rồi sau đó là vô vàn những chữ nhỏ li ti dày đặc.

Tên mập không mấy hứng thú với sách lụa, y quan tâm đến giáp ngọc nhiều hơn. Thấy đọc không hiểu, y làu bàu mấy tiếng rồi chạy đi nghiên cứu giáp ngọc. Bình Kín Miệng nhổ con dao cắm trên cây xuống, nằm lên giường ngọc ở bên, lặng lẽ nhìn thi thể Lỗ Thương vương, ánh mắt hắn trở nên mông lung.

Tôi vào chú Ba ngồi dưới đất chăm chú đọc những chữ ghi trên sách lụa. Với trình độ của tôi thì chỉ đủ hiểu được vài đoạn rời rạc, nhưng nếu kết nối những đoạn này lại với nhau thì sẽ nhìn ra đại khái vấn đề. Những gì Minh Công Thương Vương Địa Thư ghi chép lại thực sự không thể nào tin nổi, nếu như không phải đã trải qua bao nhiêu chuyện quỷ dị vừa rồi thì tôi thực tình không dám tin trên đời này còn có những chuyện đó.

Bên cạnh dòng chữ Minh Công Thương Vương Địa Thư có một hàng chữ nhỏ, là lời tựa ông ta tự viết. Chỉ có vài dòng ngắn ngủi, phía sau kể đến những sự kiện trọng đại trong đời ông ta từ lúc sinh ra đến khi chết, nếu như đem dịch hết ra thì sợ phải mất mươi bữa nửa tháng. May mà hai chuyện chính quan trọng nhất tôi có thể hiểu được ngay.

Chuyện thứ nhất chính là quá trình Lỗ Thương vương có được ấn ma. Cuốn sách lụa viết khá sơ sài, tôi chỉnh lý qua loa một chút rồi đọc lên cho mọi người nghe.

“Ông ta kế thừa chức quan của phụ thân năm hai mươi lăm tuổi, đi đào trộm mộ cổ cho quân đội nước Lỗ. Vàng bạc lấy được dùng làm quân lương. Có lần ông ta đi vào một ngôi mộ không rõ niên đại, bên trong quan tài không ngờ lại là một con rắn khổng lồ nằm im bất động. Lỗ Thương vương là người cực kỳ gan dạ, ông ta nghĩ bụng cự xà nằm trong quan tài ắt hẳn là phường yêu nghiệt, liền vung đao giết chết con rắn, hạ lệnh bắt mổ bụng nó. Cuối cùng lấy ra được một chiếc hộp tử kim từ trong bụng rắn.”

Tôi đọc đến đây mà không khỏi sững sờ, chẳng lẽ cái hộp tôi cất trong ba lô chính là thứ lấy từ bụng rắn ra? Chú Ba thấy tôi không đọc tiếp thì sốt ruột giục: “Đừng có ngừng, kể tiếp đi chứ!”. Tôi không có thời gian nghĩ kỹ, đành tập trung tinh thần đọc tiếp.

“Lỗ Thương vương cũng không mấy quan tâm đến chiếc hộp, chỉ coi nó như một thứ bị con rắn nuốt vào. Một buổi tối sau này, ông ta nằm mộng thấy có một lão già râu bạc đến hỏi: ‘Tại sao lại giết tôi?’.”

“Lỗ Thương vương ngày thường tính tình nóng nảy, từng giết chóc không ít, giết xong quên luôn nên không biết ông lão đó là ai, liền đáp: ‘Thích giết thì giết thôi!’.”

“Lão già đột nhiên biến thành một con rắn khổng lồ xông đến cắn ông ta, ai ngờ Lỗ Thương vương vô cùng hung tợn, ngay cả trong mơ cũng vung đao chém bị thương con rắn, sau đó giẫm chân lên định chém đầu nó. Con rắn đột nhiên mở miệng xin tha, nói rằng thân xác của nó đã bị ông ta giết rồi, nếu cả hồn phách cũng bị giết nốt thì nó sẽ không bao giờ được siêu sinh nữa. Nếu ông ta tha cho nó, nó sẽ tặng lại ông ta hai món bảo vật giúp ông ta đạt đến chức vị cao nhất. Lúc ấy quan binh trộm mộ tuy trực tiếp do hoàng đế quản lý nhưng địa vị cực thấp kém, Lỗ Thương vương lại là người cao ngạo nên điều kiện này có sức hút rất lớn, ông ta nhận lời ngay.”

“Con rắn nói cho ông ta biết cách mở chiếc hộp tử kim lấy được từ trong bụng nó, còn truyền lại cho ông ta cách thức sử dụng báu vật bên trong, Lỗ Thương vương nghe xong, hiểu rõ điều kỳ diệu bên trong, nghĩ thầm chuyện này chỉ ông trời nên biết chứ không thể truyền khắp thiên hạ được, liền vung đao chém đầu con rắn.”

Tôi đọc đến đây thì không khỏi chặc lưỡi, lão Lỗ Thương vương này tàn độc quá.

Tên mập bấy giờ chạy tới hỏi: “Chắc chắn một món bảo vật chính là ấn ma, còn cái kia là cái gì? Trong sách cổ không nhắc tới, liệu có phải chính là bộ giáp ngọc này không?”.

Tôi ra hiệu bảo y đừng sốt ruột, để tôi tiếp tục xem phần dưới.

“Lỗ Thương vương sau khi tỉnh dậy liền thử làm theo cách trong mộng thì quả nhiên mở được chiếc hộp nọ. Nhưng đến đây thì ông ta không hề viết đó là thứ bảo vật gì, chỉ thấy nói sau khi dùng thử cảm thấy ‘rất thuận tay’. Ông ta cho rằng chuyện này không thể để cho người khác biết liền giết hết sạch tùy tùng lẫn người nhà của họ, đến cả đứa trẻ vừa đầy tháng cũng không bỏ qua.”

Đọc đến đây tôi tiếp tục hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ chắc chắn lão Lỗ Thương vương này có bệnh về tâm lý, nếu không thì sao có thể hung tàn đến mức độ này.

Tên mập nói: “Một mình lão ta làm sao mà giết được nhiều người như vậy được, chắc chắn đã dùng món bảo vật đó. Sốt ruột quá, ông mau đọc tiếp xem bên dưới có nói đó là thứ gì không?”.

Tôi mắng y: “Còn bà nó, sao ông lắm lời thế, đi mà thu dọn mớ giáp ngọc của ông đi”.

Y làu bàu: “Được được, tôi không xen vào nữa là được chứ gì, mà ông đọc nhanh lên cái, tôi sắp ngứa lộn cả ruột rồi đây”.

Tôi mặc xác y, tiếp tục xem phần dưới.

“Mấy chục năm sau đó, nhờ có hai món bảo vật mà lão đánh đâu thắng đó, bất kể là đánh trận hay việc triều chính đều thuận buồm xuôi gió, vinh quang một thời. Có điều đến khi về già, do tiếp xúc với thi khí lâu năm nên sinh nhiều bệnh tật, vô cùng bất tiện. Cuối cùng hoàng đế chê lão già quá nên đã tước bỏ binh quyền của lão, bảo lão chỉ cần lo đổ đấu chứ không cần nhọc lòng chuyện quân vụ nữa. Hành động này thực ra không khác gì giáng chức.”

“Sức khỏe của lão mỗi ngày một kém, lão bắt đầu thấy hơi sợ chết. Có một hôm lão nằm mơ thấy con rắn khổng lồ mấy chục năm trước, con rắn bảo ngày chết của lão đã tới rồi, chúng nó sẽ đợi lão dưới âm phủ. Lão nhìn sang thì toàn bộ gần như đều là những người bị lão sát hại bừa bãi trước kia! Sau khi tỉnh dậy, nhớ lại nội dung giấc mộng khiến lão vô cùng sợ hãi, vội tìm đến quân sư cầu cứu.

“Quân sư của lão là một vị thiết diện tiên sinh, tinh thông phong thủy bói toán. Ông ta mới nghĩ qua loa liền bảo Lỗ Thương vương rằng thời thượng cổ có một loại giáp ngọc, nếu mặc lên người có thể khiến thân thể phản lão hoàn đồng, trường sinh bất tử. Tiếc rằng thứ này đã tuyệt tích từ lâu, nếu muốn tìm thì chỉ có thể tìm trong mộ cổ. Lỗ Thương vương lúc ấy đã đến hồi cùng đường mạt lộ, những gì thiết diện tiên sinh nói mặc kệ thật giả thế nào thì cũng đã cho lão một tia hy vọng. Mà đổ đấu lại là sở trường của lão, thế là lão liền thức cả đêm nghiên cứu sách cổ. Thời ấy tư liệu văn hiến khá là phong phú, có rất nhiều thứ còn chưa bị thất truyền. Cuối cùng từ trong một cuốn sách bằng thẻ tre, lão cũng phát hiện ra một ngôi mộ lớn có khả năng có giáp ngọc.”

“Tiếp đó, lão huy động hơn ba ngàn người, mất nửa năm phá núi mở đường mới tìm thấy hoàng lăng Tây Chu rộng lớn trong khu vực mà lão ước tính ra. Lúc ấy quốc lực các nước đều không mạnh, vì thế quy mô hoàng lăng so với thời ấy đã có thể coi như hoành tráng lắm rồi. Lăng xây trong lòng núi là lợi dụng hang động thiên nhiên, mộ đạo bên trong là dựa theo nguyên lý Chu Dịch Bát Quái, phức tạp vô cùng. Nếu không phải do Lỗ Thương vương tinh thông kỳ môn độn giáp thì căn bản không có cách nào vào được. Lạ nhất là, bên trong hang động của ngôi mộ chính còn có một cây lớn được lão đặt tên là Cửu Đầu Xà Bách, một cái xác đàn ông trẻ gần như da bọc xương, mặc một chiếc áo ngọc kết chỉ vàng đen kịt, xếp chân ngồi ngay ngắn trên chiếc giường ngọc dưới tán cây đại thụ.”

“Thiết diện tiên sinh trông thấy cảnh này thì khẳng định đó chính là giáp ngọc, cái xác đàn ông trẻ này nửa sống nửa chết, cứ một khoảng thời gian trên người hắn lại lột một lớp da, bên trong mọc ra da mới. Tiên sinh đoán khi chết, người đàn ông này chắc chắn là một cụ già khô quắt.”

“Thiết diện tiên sinh vô cùng lợi hại, không ngờ còn biết cách khắc chế thây máu. Ông ta dùng một phương thức đặc thù lấy cái xác đàn ông bên trong giáp ngọc ra rồi khóa kín trong quan tài đá ở gian mộ phụ. Lỗ Thương vương làm theo toàn bộ kế hoạch thiết diện tiên sinh định ra, uống thuốc và giả chết ngay trước mặt hoàng đế. Hoàng đế tưởng lão có thể tự do qua lại giữa hai chốn âm dương nên sợ hãi vô cùng, để xoa dịu lão, hoàng đế liền an táng lão với nghi lễ còn cao hơn cả các vị vương hầu bình thường. Thân tín của lão lấy lý do đục đẽo mộ phần, ngầm xây một ngôi mộ cổ hình quạt ngay bên trên hoàng lăng nhà Tây Chu. Bởi lão biết rõ mọi kỹ xảo của dân trộm mộ nên đã bày ra nghi trận ở khắp nơi, để lại bảy cỗ quan tài giả, còn chính mình được giấu trong thân cây cổ thụ ngàn năm giữa mộ Tây Chu.”

“Trước khi đưa mình vào quan tài, lão đã giết sạch tất cả những người tham gia xây mộ rồi đẩy xác xuống sông, sau đó đầu độc hại chết tất cả tùy tùng, chỉ để lại hai người thân tín trung thành một nam một nữ giúp lão khâm liệm. Hai người đó cũng uống thuốc độc tự sát ngay sau khi hoàn tất mọi công việc. Tôi đồ rằng những cái xác cổ trong hang ngầm lúc trước có lẽ đã tích lại từ thời ấy.”

Lúc này tôi bỗng có một nghi vấn, liền hỏi chú Ba: “Vị thiết diện tiên sinh đó cuối cùng kết cục ra sao? Ở đây hình như không nhắc tới, chẳng lẽ ông ta cũng bị tuẫn táng?”.

Chú Ba lắc đầu nói: “Loại người này thông minh xuất chúng, chắc đã sớm liệu được Lỗ Thương vương sẽ giết người diệt khẩu. Ông ta tuyệt đối không ngu trung đến mức bồi táng theo lão đâu”.

Bình Kín Miệng bình thản nói: “Đương nhiên ông ta không làm thế, bởi vì cuối cùng người nằm trong giáp ngọc đã không phải Lỗ Thương vương mà chính là bản thân ông ta”.