Hồn Thuật

Chương 38: Chuột



Gần sáng ngày mười hai tháng chín, trên một đỉnh núi phía bắc dãy Tam Đảo, sương mù răng răng. Gió sớm nhè nhẹ thổi bay bay tà áo khoác của những người thanh niên tu thuật Đại Việt có mặt tại đây. Ở đây quanh năm sương phủ, cây cối um tùm, hầu như chẳng bao giờ có ai lên tới đỉnh núi này. Na Na gục đầu vào vai Văn Lục khóc rưng rức làm hắn luống cuống một hồi.

- Văn Lục ca ca! Cái tên đó mặc dù đáng ghét, nhưng mà hắn không đáng chết á!

Văn Lục hết cách, cô bé này thiện lương quá đây mà. Mới có ba ngày mà Na Na bơ phờ trông thấy. Tóc tai toán loạn, nào còn được xinh đẹp nhí nhảnh như lúc mới gặp ở Cổ Loa thành đâu. Đúng lúc này trong não hải Văn Lục, Vân Nhi và toàn bộ mọi người tham gia các nhiệm vụ vang lên một giọng nói:

“Tổ đội hai được thành lập, Văn Lục và Lưu Vân tham gia.”

…..

Ngày mồng chín tháng chín, sau khi đoạt được lệnh bài thứ nhì, tính tiểu thư hiếu động của Na Na lại nổi lên. Chạy loăng quăng tìm người vào tổ đội. Cũng chẳng hiểu Hải Thượng Lãn Ông lấy tự tin từ đâu lại dám đưa một cô gái ngây thơ ít kinh nghiệm sống này xuống tham gia khảo nghiệm.

Mỗi tổ đội tối đa chỉ có bảy người. Sau một hồi “nhặng xị đấu đá” của các thanh niên tu thuật giả Na Na cũng tuyển trọn được sáu công tử đẹp trai, hào hoa phong nhã. Hơn nữa sáu người này đều là danh môn thế gia, không ở môn phái tu thuật lớn thì cũng ở gia tộc mạnh. Trừ tên “mặt trắng” theo Na Na từ Văn Lang Thiên xuống thì năm người kia đều là những tên tuổi lừng danh thiên tài trong mấy trăm năm gần đây của các môn phái tu thuật lớn. Cũng may mắn cho năm thanh niên tu thuật giả dưới Đại Việt là chỉ có mỗi tên mặt trắng theo cùng Na Na là do hắn tình cờ biết được. Nếu không với sức hút của Na Na, dễ chừng tổ đội của nàng toàn bộ là thanh niên từ Văn Lang Thiên xuống, hơn nữa để thành lập được tổ đội, sợ rằng phải thi đấu võ đài vài tháng mới thành lập được tổ đội.

Sáu người nọ phân biệt là Vân Trọng, hai mươi tuổi, con nhà Ngô gia, tu luyện tầng sáu thổ thuật. Người thứ hai là “mặt trắng” tên là Long Minh tới từ Văn Lang Thiên, tu luyện tới tầng sáu viên mãn kim thuật. Người có nốt ruồi mà hắn gọi là nốt ruồi “duyên” ở bên ria mép gọi là Văn Kiên. Hắn có thể nói là anh tuấn, đẹp trai nhất trong cả nhóm sáu công tử nọ. Người cao mét tám, thân hình cân đối và luôn luôn phe phẩy cái quạt trong tay. Hắn tu luyện tới tầng sáu phong thuật.

Người thứ tư là một người thấp thấp, chỉ cao hơn Na Na một chút. Người này được xưng là thiên tài trăm năm có một của Lệ Sơn phái ở Ba Bể, Bắc Kạn. Hắn cũng tu luyện tới tầng sáu viên mãn kim thuật tên là Kiệt Hào.

Hai người còn lại lần lượt là Lung Quang ở Yên Vân phái và Minh Khôi thuộc Nguyễn gia đều đạt tầng năm viên mãn hỏa thuật và phong thuật.

Văn Lục khi nghe Na Na kể tới đây cũng không nhịn được cười cười. Nếu bảo hắn đánh giá thì chắc hẳn hắn sẽ phán một câu “xanh rờn” rằng: “Một đám tạp nham”.

Mặc dù về thực lực thì những người này đúng là toàn đứng trên đỉnh của tầng lớp thanh niên tu thuật hiện tại. Nhưng mà đều là vì theo đuổi Na Na mà đi, chứ nhiệm vụ chắc gì mấy người này đã để trong mắt. Có khi lúc nguy hiểm người nọ còn cố ý để cho người kia bị hại để loại bớt đi một đối thủ ấy chứ.

Ngoài tên mặt trắng Long Minh ra thì năm người nọ thì người nào cũng có một hai thư đồng đi theo hầu hạ như con các quan lớn ngày xưa. Vậy ra tổ đội lên tới gần hai mươi người, trong khi chính thức chỉ có bảy người kể cả Na Na và tên “mặt trắng” kia mà thôi.
Những tưởng tổ đội toàn “anh tài” thì nhiệm vụ thứ nhì này chắc chỉ là “cái đinh” , nhẹ nhàng phẩy tay một cái là hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ được sự việc đều xảy ra ngoài ý muốn.

Khi cả đội đến gần địa điểm mà Hồn Lệnh chỉ dẫn, là vùng đồng ruộng mênh mông phía bắc thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên ở tỉnh Vĩnh Phúc, thì gặp sự cố.

Đến tận địa điểm chỉ dẫn rồi mà chẳng còn tin tức nào khác. Trước mặt cả đội là đồng ngô mênh mông bát ngát trong vụ mùa thứ hai của năm. Na Na là đội trưởng thì lại thích thú chạy nhảy bên những luống ngô ngắm nghía mấy bắp ngô non khiến các công tử lẫn người hầu ngẩn ngơ, không có chút giác ngộ lãnh đạo.
Na Na không hổ là vưu vật, viên ngọc quý của Hải Thượng Lãn Ông. Dáng người cô bé mảnh dẻ, thân hình cân đối với mái tóc ngắn ngang vai và chiếc váy nhàn nhạt màu xanh lá cây chấm đất. Cả người tỏa ra khí chất dễ làm người ta thương yêu, nâng niu. Nếu nói Vân Nhi với mái tóc dài, bộ đồ màu trắng gần giống với áo dài truyền thống nhưng gọn nhẹ, mang khí chất thuần khiết thì cô bé Na Na này lại tỏa ra nét ngây thơ nhí nhảnh vậy.

Mấy công tử hầu hết đều là ở trong những môn phái hay gia tộc lớn, gặp biết bao nhiêu cô gái đẹp, bất quá vẫn không cưỡng nổi mỗi khi cô bé Na Na này vui cười chạy nhảy hồn nhiên quanh người.

Người bước ra đầu tiên chính là Long Minh, hắn tự tin là mình có thế khám phá ra điều kỳ lạ trong nhiệm vụ này để tỏ mặt anh hùng với người đẹp.
Long Minh bước vào cánh đồng ngô rộng lớn mà tìm kiếm bằng mắt thường, bởi vì linh thức mọi người khi tới đây đều mất tác dụng. Hắn dẵm đạp lên ngô mà đi, theo hắn nghĩ mình đang làm công việc của đấng “cứu thế” , đạp chết mấy cây ngô đồng này thì nhằm nhò gì. Đi được áng chừng hơn bốn trăm mét thì Long Minh ngạc nhiên khi thấy phía trước có một con chuột màu nâu nâu to chừng nắm tay đang ôm chặt một gốc cây ngô không chịu buông ra.

- Chuột cũng giám cản đường bổn công tử?

Long Minh không thèm cân nhắc giơ chân giẫm “bép” một cái, cả gốc cây ngô lẫn con chuột bẹp giúm. Đi tiếp Long Minh càng phát hiện ra nhiều con chuột nho nhỏ như vậy đều ôm gốc cây ngô đồng khư khư không chịu buông. Tình huống này giống với Văn Kiên ở bên góc phải, Văn Kiên cũng gặp khá nhiều những chú chuột ngồi ôm gốc cây ngô như vậy. Hai người sợ Na Na đi vào gặp cảnh tượng này sẽ sợ hãi nên ra sức giết chuột.

“Hừm! Phụ nữ gặp chuột, gián thường hay hoảng hốt. Ta không thể để cho Na Na nhìn thấy được, kẻo “chúng nó” lại chê cười ta không làm tốt”

Nghĩ vậy nên hai người Long Minh và Văn Kiên vừa đi vừa giết rất nhiều chuột ngồi ôm cây ngô vậy. Được một đoạn dài thì Long Minh cũng cảm thấy phiền rồi. Càng đi vào trong chuột càng nhiều, xem ra giết không hết. Điều kỳ quái là cả cánh đồng ngô này vậy mà chẳng thấy có cây ngô nào bị gặm cả, quả là kỳ quái.

Long Minh cũng không thèm quan tâm tới điều đó. Hắn bỗng nghĩ ra một việc vừa nhanh tìm ra đầu mối nhiệm vụ lại vừa không để lại dấu vết mấy con chuột “ghê tởm” này.
Nghĩ là làm, Long Minh quát to để mọi người rút ra khỏi khu đồng ngô này. Sau đó là… phóng hỏa. Bên kia Văn Kiên và hai thư đồng cũng không kém phần long trọng. Khi mọi người đã ra đứng ngoài, hắn cũng ra lệnh cho hai thư đồng và tự tay đốt cánh đồng ngô.

Bên ngoài Na Na hoảng hốt kêu lớn:

- Không được đốt, không đốt a! Đốt hết ruộng của người dân rồi họ lấy gì mà sống!

Cô bé cuống cuồng gọi vọng vào nhưng không hiệu quả. Bốn tên công tử và đám người hầu còn lại chỉ đứng cười cười.

- Hai tên ngốc, tự nhiên làm mất điểm trước mặt tiểu thư… haha…

Na Na đang lo người dân ra sẽ làm rùng beng chuyện “đốt đồng” này lên. Nhưng mà dân đâu không thấy, chỉ thấy sau khi đốt xong, Long Minh và Văn Kiên đang dương dương đắc ý thì bỗng nhiên ở giữa đồng một chớp sáng lóe lên. Tiếp đó là cảnh tượng mà mọi người không thể tưởng tượng được, một con chuột… đúng vậy là một con chuột khổng lồ. Nhìn con chuột phải to cỡ con voi trưởng thành vậy.

Toàn thân con chuột bao phủ một lớp lông màu hoàng kim, trên trán nó còn có một lớp lông nhô lên tựa như một cái vương miện. Quả không sai, đúng là hình một cái vương miện.

Con chuột biến thân xong thì trừng mắt về phía Long Minh và Văn Kiên. Tiếp đó mọi người chỉ thấy bóng ảnh màu vàng lóe lên tiếp đó là Văn Kiên người đứt ra làm đôi…

Tốc độ quá nhanh, Long Minh hai chân run rẩy không tài nào nhấc nổi bước. Những người khác thấy thảm cảnh của Văn Kiên thì nôn thốc nôn tháo, quên cả đối phó.

Con chuột “hoàng kim” nọ sau khi một cắn đứt đôi người Văn Kiên tức thì quay ngoắt lại. Cái đuôi quật trúng một tên thư đồng đi theo Văn Kiên khiến tên kia như diều đứt dây văng ra xa, nằm không nhúc nhích. Tên còn lại sợ quá trực tiếp hôn mê.

Long Minh sau giây phút kinh hoàng thì vội vã thi triển kim ảnh mạnh nhất của mình, hình thành một mũi thương ánh sáng trắng đâm thẳng vào đầu con chuột.

Chỉ thấy hoa lửa tóe lên, con chuột hoàng kim nọ đến cả một sợi lông cũng không buồn rụng…

Na Na đúng là có tiềm chất của một chiến sỹ, đang nôn thốc nôn tháo chợt thấy con chuột lớn quay về phía Long Minh thì cảm thấy mọi chuyện không ổn, lập tức thi triển mộc thuật phụ trợ lên người hắn. Một quang đoàn màu xanh dâng lên bao phủ quanh người Long Minh. Bất quá vô dụng.
Thực lực cấp sáu kim thuật viên mãn của Long Minh cũng không làm ra tổn thương gì cho con chuột này. Há vài mộc thuật của Na Na lại có tác dụng?
Trong nháy mắt, Long Minh cũng cùng số phận với Văn Kiên. Mọi người còn lại trong tổ đội sững sờ. Tiếp sau là hoảng hốt, tất cả ý niệm trong đầu năm tên công tử còn lại lúc này là… chuồn gấp.

Năm công tử đang tính xoay người bỏ chạy, mặc kệ cả “người đẹp” ngẩn ngơ ở đó thì một tiếng phật hiệu vang lên:
- Adidaphat…

Cùng lúc tiếng phật hiệu vọng tới thì Na Na cũng nhìn thấy khuôn mặt con chuột hoàng kim nọ giống như người ta lúc “hừ” lạnh tức giận một ai đó. Biểu hiện thoạt giống con người, con chuột cũng không thèm nhìn đám người còn lại. Có lẽ nó cho rằng mấy người này chưa đến lúc phải giết nên quay đầu rảo bước về phía tây bắc. Trước khi đi chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bóng con chuột khuất xa dần, từ không trung mới xuất hiện vài bóng ảnh. Mọi người nhìn kỹ thì hóa ra là mấy người tu phật pháp, mặc áo cà sa đang đứng trên không nhìn xuống.

Mọi người trong tổ mới hồi thần lại, rối rít cảm ơn mấy vị tiền bối tu phật pháp.
Nhìn ra cánh đồng ngô trước mặt, tất cả người trong tổ đội hai đều giật mình cái thót.
Cánh đồng vẫn y nguyên như chưa từng xảy ra điều gì, chưa có bị đốt như vừa nãy.
Không lẽ cả đội lâm vào ảo giác?

Lung Quang lắp bắp nói:

- Đây…đây là sao? Chuyện gì đã xảy ra?

Đang ngơ ngác, thì mấy người tăng nhân đã đáp xuống hòa ái cúi chào mọi người. Tổ đội hai cũng kịp phục hồi tinh thần lại vội cảm ơn bốn tăng nhân. Hóa ra ở Trúc Lâm Tây Thiên phân viện, khi các tăng nhân này thấy phía bắc có dao dộng mạnh bèn chạy tới xem tình hình. Không ngờ sự tò mò của họ lại cứu cả đội một phen huyết tinh đẫm máu.

Na Na khuôn mặt tái nhợt, sau khi cảm ơn bốn vị tăng nhân thì cũng vội hỏi thăm xem bốn người nọ có biết tung tích của con chuột có lông màu hoàng kim kia không.
Bốn vị tăng nhân lắc đầu, bọn họ nói bọn họ cũng chưa đủ cấp bậc để biết hành tung của “vị” đó.

Lần đầu thấy cảnh máu me kinh dị như vậy, Na Na gặp đả kích không nhỏ. Cũng giống như lần đầu Vân Nhi gặp người chết vậy. Sau nàng miễn cưỡng kêu gọi cả tổ đội đi về phía dãy Tam Đảo để tìm tung tích của con chuột hoàng kim đó. Nàng tin đây chính là đầu mối cho nhiệm vụ của tổ đội mình.

Qua ba ngày, thì toàn đội hai nhận được thông báo là Văn Lục và Vân Nhi hoàn thành nhiệm vụ chín nên Na Na vội vàng cử Minh Khôi đi mời Văn Lục tới giúp đỡ.
Sau vụ vừa rồi, tính “công tử” của bốn người còn lại thu liễm không ít. Dù sao là kẻ mạnh nhất là Long Minh cũng không làm tổn thương một sợi lông của con chuột khổng lồ bị tiễn về theo ông bà ông vải thì mình có là cái lông chân gì. Chót có tên trong danh sách tổ đội rồi, chừ khi chết hoặc hoàn thành nhiệm vụ thì mới thoát khỏi, nếu không sẽ bị quy là đào ngũ. Mà đào ngũ mười hai nhiệm vụ Hồn Ngọc chỉ có một kết quả… chắc là chết.


Văn Lục nghe xong Na Na kể lại vươn tay vuốt tóc Na Na rồi nhìn xa xa về hướng tây bắc, mắt lóe tinh quang.

“Nhiệm vụ là gì mà lại lôi ra một con “kinh khủng” vậy? Tới tầng sáu kim thuật viên mãn mà cũng không làm tổn thương chút nào thì có lẽ… không phải là nhiệm vụ giết nó”.

Văn Lục nghe xong lâm vào trầm tư, miệng lẩm bẩm:

“Chuột a! Chuột thì liên quan tới cái quái gì được?”
Nói đoạn quay lại hỏi Na Na.
- Tình huống cụ thể lúc đó thế nào, muội kể lại chi tiết xem.
Na Na nói:
- Na Na nhìn qua thường sẽ không quên, tình huống Na Na đã kể lại chi tiết rồi.
- Có điều gì bất thường không?
- Bất thường ư? Không có… a khoan đã… khoan đã. Đúng rồi lúc đó trước khi đi linh thú chuột hoàng kim kia có thoáng nhìn lên bầu trời.
- Nhìn lên bầu trời?
Văn Lục nghe xong liền ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời gần sáng chỉ có các vì sao nhấp nháy, một vầng trăng ngả về phía tây sắp lặn. Vầng trăng ngày mười hai âm lịch cũng kha khá tròn. Ngoài ra không có gì lạ thường. Văn Lục cau mày lẩm bẩm.
“Bầu trời? Trời, thiên, tinh, sao, trăng. Chẳng lẽ những từ này ám chỉ điều gì? Cái tổ đội “bậu xậu” này làm phức tạp vấn đề. Như tổ đội chín, hồn lệnh trực tiếp thông báo cho bọn họ tới địa điểm thí luyện, hoặc ít ra tổ trưởng cũng cảm ứng được vị trí mà tổ đội cần tới. Vậy mà tổ đội hai này lại làm độ khó tăng lên, khảo nghiệm này cũng quá khó nhai đi. Được rồi, tập chung phân tích xem nào. Nhìn bầu trời, không lẽ ý bảo là trên đó có gì?”
Nghĩ đoạn, Văn Lục bay lên không trung khu vực cánh đồng ngô, linh thức tỏa ra điều tra, lượn đi lượn lại nhiều vòng trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Bay hồi lâu không thu hoạch được gì, Văn Lục đáp xuống một tảng đá lớn ngồi trầm tư. Mọi người cũng bay tới quây quanh nghe thấy hắn lẩm bẩm:
“Không phải bầu trời, vậy chỉ còn tinh tú, vầng trăng. Mà khoan, ta hình như bỏ qua một yếu tố quan trọng. Ban đầu sự việc đáng lẽ là diễn ra tại cánh đồng ngô này. Nhưng mà do hai người Long Minh và Văn Kiên chọc tức vị linh thú hoàng kim kia mới dẫn tới việc thay đổi địa điểm. Như vậy yếu tố này cũng không thể bỏ qua. Cái này có thể gọi là gì, đồng? Cánh đồng? Chuột? Thử? Không lẽ là cánh đồng chuột? Liên quan tới địa điểm là cánh đồng chuột. Không phải, đồng nào chẳng có vô số chuột. Nếu ghép hai yếu tố lại thì sao. Cánh trời, chuột trời, đồng trời, cánh sao, cánh tinh, cánh trăng, chuột trăng, chuột tinh… lằng nhằng quá. Thử tìm quanh đây xem có địa danh nào tên như vậy không?
. Bất chợt quay lại hỏi:

- Ai có bản đổ Việt Nam không?

Một người hầu của của Vân Trọng rụt rè rút trong túi sau lưng ra tấm bản đồ tổng thể Việt Nam.

Vân Nhi đứng bên cạnh thấy hắn thì thào như vậy cũng hiểu rõ phân tích của Văn Lục. Đột nhiên cặp mắt nàng hiện kinh hỉ, chỉ tay vào một chỗ nói:

- Văn Lục ca ca! Ca ca xem, sau dãy Tam Đảo ở phía tây bắc có nơi gọi là Đồng Trăng ở tỉnh Thái Nguyên nè.

- Oh! Đồng Trăng? Phải rồi, ta chưa ghép cặp này. Đồng Trăng…Ta cũng cảm giác nên tới đó một chuyến! Vân Nhi giỏi lắm.

Văn Lục khen ngợi Vân Nhi làm hai má nàng hồng lên. Văn Lục không để ý tới, vỗ vỗ hai tay, cất tiếng nói:

- Mọi người! Chúng ta khởi hành thôi.

Lần này bốn vị công tử sa sầm mặt mũi, Kiệt Hào của Lệ Sơn phái trực tiếp nói thẳng:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà chúng ta phải theo chứ?

Na Na nghe vậy tức thì khuôn mặt xìu xuống:

- Ta thấy… hay là cứ nghe theo Văn Lục ca ca đi…

Mấy người nọ nghe vậy thì “hừ” lạnh một tiếng. Bất quá vẫn phải chấp nhận, dù sao thì “đội trưởng” là Na Na đã nói, mà mình thì không thể đào ngũ được.

Văn Lục nhìn sắc mặt mấy “công tử” nọ cảm thấy: “Có lẽ mình cần phải cho bốn vị công tử một buổi học “chính trị” rồi”. Có một điều mà Văn Lục chưa nói ra. Hắn cảm giác mọi chuyện liên quan tới cánh đồng chuột. Đây là yếu tố ban đầu mà khảo nghiệm hồn lệnh đề ra. Có lẽ phải cẩn thận để ý tới tình tiết này.

Tụ khí bao quanh Vân Nhi và Na Na, Văn Lục bay vút về phía tây bắc, hướng Đồng Trăng thẳng tới…


Đăng bởi: