Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 54: Tranh Sứ


Tôi vừa mới hiểu dưỡng khí tàng thi trong lời tên mập nói có nghĩa là gì thì Bình Kín Miệng bỗng dưng lại hở thêm câu này nữa, còn nói không đầu không đũa khiến tôi nhất thời chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, phải hỏi lại cho rõ.

Bình Kín Miệng chỉ vào quan tài, nói: “Cậu nhìn kỹ phần đầu bọn họ xem có đặc biệt gì không?”.

Tôi thuận theo hướng tay hắn trỏ, chỉ thấy có sáu cái đầu lớn nhỏ khác nhau nhìn như một chùm nho treo trên thân thể, ngoại trừ cảm giác buồn nôn ra thì không còn điểm đặc biệt nào. Tôi lắc đầu ý bảo mình không nhìn ra, hắn bảo tôi nhìn kỹ thêm lần nữa. Lần này tôi nheo mắt quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra một vấn đề.

Thì ra đống thi thể này ngoài cái xác ở trên cùng ra thì những cái đầu bên dưới hình như đều không có mắt mũi miệng gì cả. Không những thế, đến phần xương sọ cơ bản nhất cũng không có, thoạt nhìn cứ như một cái bướu thịt khổng lồ mọc lên trên.

Đến đây thì tôi đã hiểu được ý hắn, lập tức dựa theo lối tư duy này tìm tiếp thì phát hiện phần khớp nối của mỗi cánh tay hình như đều gắn liền với một khúc thân. Chẳng qua khúc thân này đã biến dạng cực kỳ nghiêm trọng, giống như thể đã bị đem quay trong máy giặt cho ráo nước, cộng thêm thứ nước đen ngòm cản trở tầm nhìn nên thoạt đầu cứ tưởng có nhiều thi thể xoắn vào nhau.

Càng nhìn càng rợn, nhưng tôi vẫn còn chút nghi ngờ đối với kết luận này. Nếu như trong quan tài kia là một cái xác quái thai hiếm gặp với mười hai chiếc chân tay thì rốt cuộc lai lịch và thân phận của nó là gì? Ở thời đó, nếu sinh ra quái thai như thế tại sao vẫn được giữ lại và nuôi lớn.

Tên mập cũng đã nhìn ra manh mối, y le lưỡi nói với tụi tôi: “Bà ngoại tôi ơi, cái thứ này có là người á? Phải nói là một con sâu mới đúng”.

Y hình dung thế này khá sát, mỗi tội hơi thất đức một chút. Tôi nói: “Chúng ta bị vướng lớp nước nên không nhìn rõ, hiện giờ kết luận thì vẫn còn quá sớm. Theo lý mà nói bị biến dạng nghiêm trọng mức này thì chắc chắn là một con yêu nghiệt, lúc mới sinh ra hẳn đã bị cha mẹ giết chết, tuyệt đối sẽ không nuôi lớn chừng này đâu”.

Bình Kín Miệng hờ hững nói: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ”.

Tôi lắc đầu, không thể tin tưởng hoàn toàn được. Tên mập nói: “Muốn biết thực hư cũng dễ thôi, hay là cứ làm như tôi nói, qua bên kia lấy mấy cái bình sang múc nước để nhìn cho rõ. Mà cậu nhìn đi, bên dưới khối xác vẫn còn đá tảng, chúng ta cứ lôi cả ra xem, chưa biết chừng lại có thêm phát hiện không ngờ”.

Tôi nổi hứng, từ lúc vào trong cái đấu biển này tới giờ tôi chưa thấy có chữ nghĩa gì, hoàn toàn không biết một chút thông tin nào về chủ mộ. Nếu tôi đọc hiểu được chữ trên tấm đá thì ít nhất cũng có thể suy đoán được một phần, đem lại trợ giúp lớn cho công cuộc hành động lần này.

Tôi và tên mập nhất trí với nhau, cùng quay trở về đầu kia thông đạo lựa ra ba cái bình có quai. Mấy thứ này ở ngoài đều là đồ quý trị giá tiền triệu, vào tay chúng tôi cuối cùng cũng trở về công năng ban đầu, chẳng có nghĩa lý gì hết.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, lúc cầm lên tôi liếc nhìn lớp men sứ trên bề mặt theo phản xạ. Vừa nhìn tôi liền ngây ra, không ngờ hoa văn trên đó lại là một loại tranh kể chuyện.

Có lẽ tại lúc mới vào một lòng một dạ chỉ nghĩ đến chuyện chú Ba nên tôi mới không nghiên cứu kỹ mấy món đồ bồi táng này, giờ trông thấy ngay lập tức tôi nhớ ra một chuyện rất dễ bị bỏ sót: Sau khi chú Ba vào trong đấu cũng giống như tôi, chỉ liếc nhìn qua loa rồi đi nghỉ, nhưng những người khác thì không. Họ vừa vào đấu đã hưng phấn vô cùng, chắc chắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng mấy món đồ này. Lẽ nào trên đó có thứ gì mấu chốt?

Nghĩ đến đây, tôi vội cầm mấy cái bát lên xem, phát hiện tranh trên đó đều kể lại chuyện một đám người đang xây dựng một công trình, có người xây đá, có người vận chuyển gỗ, có cả người bắc xà. Thứ tự sắp xếp của những món đồ sứ này chính là tiến độ công trình, càng nhìn tôi càng choáng váng, mồ hôi trán túa ra ướt đẫm. Tên mập thấy tôi đứng đó nghiên cứu hết thứ này đến thứ khác, lấy làm lạ hỏi: “Chọn một cái bình thôi mà cũng khó vậy sao? Đừng kén nữa, lấy bừa một cái vừa tay là được”.

Tôi hoàn toàn để ngoài tai lời y nói, cúi xuống vừa bò vừa xem cho đến khi xem đến cái bình bát giác cuối cùng. Hình vẽ trên bình là cảnh tượng các cửa lớn trùng điệp, sau đó thì hết rồi. Xem ra có lẽ vẫn còn rất nhiều thứ được ghi lại trên những món đồ sứ khác.

Tôi càng nhìn càng kinh tâm động phách, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tuy dựa vào những bức tranh đơn giản này vẫn chưa đủ nhìn ra rốt cuộc họ đang xây dựng thứ gì, nhưng những miêu tả trên đó cho thấy đây là một công trình cực lớn, gần như không kém Cố Cung. Kết cấu trên đó không phải là phong cách Trung Nguyên, bà nó chứ, tôi thực sự không nghĩ ra ở Trung Quốc có chỗ nào xây dựng một công trình lớn vậy.

Tôi hoàn hồn lại, định kể cho tên mập nghe phát hiện kinh người này, mới quay đầu đã thấy sau lưng tối om, tên mập đã biến mất từ lúc nào không biết.

Tôi ngẩn người, chửi thầm trong bụng. Tên mập chết toi này thật là, đi mà chẳng chịu bảo tôi một tiếng, y thừa biết tôi không dám ở đây một mình. Tôi tiện tay lấy một cái bồn, đứng dậy tức tốc chạy về gian buồng đối diện. Vừa bước vào thông đạo, tôi liền chết sững.

Cánh cửa vào gian buồng bên kia đã biến mất, lại trở về bức tường bạch ngọc đời Hán!

Tôi chỉ biết nguyên nhân do cơ quan, nhưng không ngờ cái cơ quan đó lại tốc độ nhanh như thế, một chút tiếng động cũng không có. Tôi hoảng quá, một mình ở trong mộ cổ tối om, tôi không muốn phải trải qua chuyện này thêm lần nữa.

Cố gắng bình tĩnh lại, tôi tự an ủi bản thân rằng hầm mộ hoạt động liên tục, chỉ cần kiên nhẫn đợi thì chắc chỉ mấy phút sau cánh cửa sẽ lại hiện ra.

Nhưng mà không có tên mập ở bên, ngôi mộ cổ trở nên yên tĩnh đến phát sợ, tiếng tim đập nghe cũng như tiếng sấm, bốn bề tối om. Ở chỗ này một phút mà lâu như một tiếng đồng hồ, thực tình không thể nào kiên trì đợi được.

Hít sâu một hơi, tôi bật đèn pin lên soi vào ba cánh cửa tối om phía trước nhưng cũng không thấy có thứ gì. Trên đời này thứ đáng sợ nhất luôn luôn ở trong đầu chính bản thân mình, tôi mới tĩnh tâm lại đã cảm thấy như thể có thứ gì đó bên trong cánh cửa đang theo dõi mình, sợ muốn chết.

Tôi tự tát một cái để bình tĩnh lại, cúi đầu bước về gian buồng bên, định quay về quan sát những món đồ sứ xem có còn gì sơ sót. Đúng lúc này tôi chợt nghe thấy một tiếng rít ghê rợn từ trong gian buồng bên truyền đến, cầm đèn lên soi, chỉ thấy một con khỉ biển khổng lồ đang bò khỏi lỗ phun nước, nửa người nó đã ở trên bờ, khuôn mặt to bè dữ tợn mọc đầy những vảy ấy cả đời này tôi không thể nào quên.

Tôi kêu một tiếng “Bà ngoại của tôi ơi” rồi co giò bỏ chạy vào thông đạo, mặc kệ trong đó có cơ quan gì khác hay không, hai mắt nhắm tịt cắm cổ chạy. Lúc sắp thành công đến khu vực an toàn thì dưới chân chợt vấp, tôi suýt ngã dập mặt vào cái bình kia. May mà tôi phản ứng kịp nên thuận thế lăn một vòng ngồi bật dậy, ngoái đầu nhìn thì chỉ thấy có hai con mắt lóe sáng xanh lè đang bổ nhào ra khỏi gian buồng mé, xông thẳng đến chỗ tôi.

Tôi cắn răng ôm cái bình lên toan đập tới. Con khỉ biển phản ứng cực lẹ, thấy tôi có vũ khí nó liền chùn bước, lập tức chuyển sang nhảy lên nóc thông đạo. Tôi thừa cơ chuồn thẳng vào cánh cửa bằng ngọc bên trái, cánh cửa khép lại ngay tức khắc.

Phía dưới cánh cửa ngọc có một cái chốt bằng đá tự động. Cửa vừa khép lại là cái chốt tự bật ra liền, con khỉ biển gào thét ở bên ngoài một lúc, đập cửa thật mạnh mấy cái có vẻ không cam tâm. Tôi biết chất liệu làm loại cửa này cực kỳ kiên cố, tấm thân xác thịt chắc chắn không xô vỡ được, vội vàng định thần lại. Con khỉ biển đập mãi không thấy có phản ứng gì, không ngờ lại định chui qua khe cửa vào trong. Tôi thấy nó cứ dụi cái đầu bự chảng vào, điên lên cầm súng bắn một phát qua khe cửa. Không biết đã bắn trúng chỗ nào của nó, chỉ nghe thấy nó rú lên thảm thiết, vội vàng bỏ chạy ra xa.

Tôi không biết cánh cửa bên vách có thông với hầm mộ mình đang đứng hay không, vội vàng bắn thêm phát nữa sau đó bật hết đèn pin và đèn mỏ lên, cả gian mộ sáng bừng trong giây lát. Vừa nhìn tôi đã nhảy dựng, đây là một gian mộ hình tròn khổng lồ, ở chính giữa có một ao nước lớn. Chân tôi đang đứng ngay bên mép ao, lùi thêm một bước nữa thôi là chắc chắn sẽ rơi xuống dưới.

Có một thứ giống như cái chậu rửa chân cực lớn nổi lềnh bềnh, lặng lẽ dừng ở chính giữa ao. Tôi nhìn hình vẽ và phù điêu trên bề mặt thứ đó thì biết ngay đó là một cỗ quan quách. Tôi bật cười, chủ ngôi mộ này lắm trò thật đấy, thiết kế quan tài của mình chẳng khác nào cái chậu rửa, xem ra người này lúc còn sống hẳn là rất thích tắm.

Tôi chiếu đèn vào trong nước, nước sâu không thấy đáy, chẳng rõ sâu đến mức nào, chưa biết chừng thông tận xuống đáy mộ cũng nên. Tôi đang suy nghĩ rốt cuộc thiết kế này có dụng ý gì thì chợt thấy nơi cổ ngứa ran.