Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 63: Chữ Máu


Tôi bảo y: “Ai mà biết bụng ông đang tính toán cái gì. Ông thích nói thì nói, đừng quên giờ chúng ta vẫn đang gặp nạn, nếu là mấy chuyện không đâu thì xin miễn cho”.

Tên mập bảo tôi: “Cậu đừng vội nào, chuyện tôi muốn nói có liên quan rất nhiều đến tình thế hiện giờ của chúng ta. Sinh môn là một con dốc đi lên, còn căn phòng đặt mô hình Thiên Cung lại cực kỳ cao, cao này chồng lên cao kia, ít nhất cũng phải mười mấy mét. Ông nghĩ ngôi mộ này tổng cộng sâu cỡ nào chứ, tôi nghĩ bảo đỉnh của căn phòng đó có lẽ chính là chỗ cao nhất của ngôi mộ cổ, nếu chúng ta muốn thoát thì nên lên đó mà tìm cách!”.

Tôi nghe y nói mà tỉnh cả người, vội tính toán thử. Lúc mới xuống mộ đạo dưới đáy biển tôi có nhìn đồng hồ áp suất nước, lúc ấy là mười ba mét dưới đáy biển. Cộng thêm khoảng mười mấy mét độ sâu ở đáy ao này nữa thì có lẽ chúng tôi đang ở phía dưới tầm hai mươi đến ba mươi mét nước. Tính như vậy thì nóc căn phòng đặt mô hình Vân Đỉnh Thiên Cung chỉ cách đáy biển cùng lắm chưa tới mười mét, đích xác đúng như lời tên mập nói.

Vừa rồi tôi chỉ mải tập trung vào nội dung câu chuyện nên đúng là đã không chú ý mấy chi tiết này, giờ phải nhìn tên mập bằng con mắt khác. Tên đó thoạt trông tưởng lỗ mãng nhưng kỳ thực đầu óc thông minh lắm, xem ra sau này có chuyện cũng không thể giấu y. Nghĩ đến đây tôi liền bảo mọi người: “Mập lần này đã nói trúng vấn đề, nhưng bây giờ có biết cũng không tác dụng lắm, chúng ta chỉ có tay không. Chưa nói đến chuyện không thể leo lên bảo đỉnh cao hơn chục mét, cho dù leo được thì cũng không có cách nào phá mấy lớp gạch bằng tay không. Tôi thấy chúng ta trước tiên cứ tìm mấy món đồ táng bằng kim loại cho ra hồn, mau chóng thực thi phương pháp khoét ngược hang trộm cái đã. Nấn ná thêm chỉ e sẽ lỡ mất lúc thủy triều rút”.

Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng tôi cũng không chắc chắn, bởi vì suốt dọc đường chỉ thấy vật bồi táng ngoại trừ đồ sứ ra thì đều là đồ đá, không có lấy một món kim loại, điều này hơi bất thường. Tôi lờ mờ nhận thấy chưa biết chừng chủ nhân ngôi mộ cố ý an bài như vậy, giờ đành phải đến hậu điện tìm xem, nếu cũng không có nốt thì đúng là ông trời muốn diệt chúng tôi.

Tên mập nghe lời tôi, cười nói: “Chuyện này tôi cũng nghĩ kỹ rồi, gian phòng lớn đó bốn phía chẳng phải đều có gương đồng mạ vàng hoa văn hình chữ ‘Phúc’ hay sao? Cậu cũng là dân buôn đồ cổ, chắc phải biết cái gương đó trông như thế nào chứ? Chúng ta tháo chân gương ra, thứ đó nặng trịch, thừa sức dùng làm búa đập”.

Lúc nãy mới nghe cái tên này tôi thấy quen tai lắm, giờ y nhắc tôi mới nhớ ra trước kia đúng là tôi đã từng qua tay món này, có điều hình dạng cụ thể tôi cũng không nhớ rõ. Thấy tên mập nói chắc như đinh đóng cột không giống bịa đặt chút nào, tôi cũng yên tâm, bảo y: “Vậy được, chuyện này chúng ta cứ thế làm đi, không thể chậm trễ nữa, phải lập tức hành động. Nhưng sau khi đến chỗ đó ông không được đụng vào thứ gì đâu đấy, tuyệt đối không. Ở đó khắp nơi toàn là cơ quan, sau này chúng ta không thiếu thời gian quay lại, không việc gì phải bỏ mạng vì mấy thứ đồ táng đó!”.

Tên mập gật đầu biểu thị ngoại trừ dỡ gạch ra y kiên quyết không đụng vào thứ khác. Tôi sợ y vẫn còn nhăm nhe mấy viên dạ minh châu nên lại nhấn mạnh mấy lần đến lúc y phát cáu. Tôi hỏi lại tỉ mỉ kết cấu cụ thể nơi đó, liệt kê hết các tình huống có thể gặp cùng biện pháp xử lý bắt buộc rồi ba người mới tiến hành theo kế hoạch. Đầu tiên tìm đến Sinh môn, sau đó tên mập đi trước, Bình Kín Miệng đi sau, tôi ở giữa cùng tiến vào sinh đạo chật hẹp đó.

Qua lời kể của Bình Kín Miệng tôi đã từng hình dung cảnh tượng bên trong sinh đạo, thế nhưng lúc chính mình đi vào thì cảm giác lại hoàn toàn khác. Ban đầu chẳng vấn đề gì, chỉ thấy giống như đi trong ngõ Thạch Bì ở Tây Đường Gia Hưng lúc trời tối, chỉ hơi hẹp mà thôi, thế nhưng sau khi đi vào một đoạn thấy trước sau không có điểm dừng thì mới phát hoảng. Tôi đi giữa nên không sợ tối, nhưng bốn bề quá yên tĩnh, chúng tôi lại đeo chân vịt nên phát ra tiếng kêu lạch bạch, ở trong con đường dài và hẹp nghe quái dị vô cùng, giống như có một con quái vật đang bám sau lưng. Tên mập lớn gan nên không cảm nhận gì đặc biệt, chỉ thấy chật quá, đi lại không thoải mái, cứ kêu ca suốt: “Lối đi này, bà nó chứ, không biết ai xây, rõ ràng cố ý kỳ thị người béo, ông nói xem tại sao sinh đạo thông đến thiên môn lại cùng khổ thế này? Nếu đường trên trời đều một dạng thế này thì phật Di Lặc chắc khỏi ra đường luôn mất”.

Tôi bảo y: “Không thể nói thế được, ông ta thiết kế kiểu này chắc chắn là có lý do. Đây là thuyền táng, thuyền lớn mấy cũng có giới hạn, chắc ông ta muốn làm cho Thiên Cung của mình trở nên nổi bật nên những nơi khác đành phải tiết kiệm không gian. Mà xưa nay dân đổ đấu toàn những người thấp bé, ai mà ngờ được tên mập như ông cũng làm nghề này chứ”.

Tên mập nghe thế đắc ý lắm, nói: “Chứ sao, nhắc đến phái Mô kim, từ cổ đến nay không tính những thứ khác, chỉ luận thể hình thì ông mập đây cũng vào hàng bậc nhất rồi. Nhưng mà mập thì mập chứ không hề ảnh hưởng thân thủ của tôi đúng không, đây gọi là… Ái ui!”.

Tên mập bỗng nhiên khựng lại không đi nữa, thì ra hai vai y chạm phải tường đá hai bên mắc kẹt ở đó. Tôi phá ra cười: “Ai bảo ông khoác lác, giờ thì gậy ông đập lưng ông nhé”.

Tên mập nhúc nhích tiến lên phía trước nhưng kiểu gì cũng không chui lọt, cay cú nói: “Tiểu Ngô, ông đừng có vội cười. Không đúng, lúc nãy tôi đi vẫn còn thuận lắm mà, sao lại mắc kẹt nhỉ?”.

Tôi quan sát xung quanh, nói: “Xem ra lối đi này không phải cùng một độ rộng hẹp, có thể đoạn vừa nãy rộng hơn một chút, bây giờ hẹp dần. Ông thử lùi mấy bước xem có thoát được không”.

Tên mập ngoáy cái mông to, ra sức lùi xuống nhưng vẫn y như cũ, nói: “Không đúng không đúng, không phải nguyên nhân đó. Đoạn này rõ ràng hẹp hơn lúc nãy. Tôi thấy bức tường có vấn đề. Tiểu Ngô, tôi e sự tình không ổn rôi”.

Lúc nãy cả đám chỉ biết cắm đầu tiến lên, không hề chú ý đến vách tường, giờ nghe y nói tôi cũng thấy hình như hẹp hơn một chút, liền giơ tay ra chống hai bên. Một cảm giác kỳ quái truyền đến, tôi kêu lên một tiếng: “Không ổn, hình như hai bức tường này đang ép lại”.

Bình Kín Miệng cũng sờ tường, gật đầu nói: “Xem ra có biến rồi. Thời gian không còn nhiều, chúng ta hãy thoát ra rồi tính tiếp”.

Tôi thầm nghĩ chuyện này chẳng phải chơi, bị ép giữa hai bức tường thì ba người chắc thành ba cái bánh áp chảo luôn rồi, thế là tôi co chân chạy. Tên mập thấy chúng tôi chạy nhanh như vậy vội dùng sức lách người, cuống quýt kêu lên: “Đợi tôi với đợi tôi với! Bà nó, đừng có chỉ biết đến bản thân mình như thế chứ!”.

Tôi chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, gần như vừa bò vừa lăn, dùng hết sạch sức lực toàn thân. Đến khi tôi chạy tới lối ra thì có thể thấy rõ ràng hai bức tường đã thu hẹp lại rất nhiều, đến cả tôi cũng phải lách người mới chui lọt. Tên mập thì càng khỏi nói, gần như biến thành con cua chỉ có thể bò ngang. Bình Kín Miệng đưa tay ra mở ám môn, thử hai lần bỗng nhiên chửi thề một tiếng, quay đầu lại bảo tôi: “Có người chặn trục ở ngoài rồi”.

Tên mập nghe hắn nói mà xanh mặt, mắng: “Thiên môn chó ỉa, giờ thì toi rồi. Hai người mau nghĩ cách đi, nếu không mấy anh em ta sẽ phải chầu trời hôm nay đấy”.

Tôi cuống quá, mắt nhìn bức tường càng ngày càng ép lại gần, thực sự con bà nó, còn khó chịu hơn là chết. Nhưng nhất thời không có cách nào, tình huống này trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không thì Đại La thần tiền cũng phải bó tay: “Làm gì còn cách nào nữa, chạy lên phía trước vậy. Chạy nhanh chưa biết chừng vẫn còn một cơ hội sống!”.

Bình Kín Miệng kéo tôi lại, lắc đầu: “Muốn sang đầu kia ít nhất phải mất mười phút, không kịp nữa rồi, chúng ta thử lên trên xem sao!”, nói rồi hai chân hắn nhảy lên hai bức tường trèo lên. Tôi ngẩng đầu thấy bên trên tối om, cũng chẳng thấy dấu hiệu gì chứng tỏ rộng hơn ở dưới này, không biết trèo lên có tác dụng gì không nữa. Nhưng đã đến nước này rồi vẫn hơn chán việc đứng im chờ chết, tôi liền gọi tên mập cùng trèo.

Do lối đi biến hẹp nên trèo lên cũng dễ dàng như đi lại bình thường. Chúng tôi cứ trèo lên mãi, mới vài phút đã trèo được mười mấy mét. Tên mập tặc lưỡi nói: “May mà Tiểu Ca nhanh trí, giờ tốt rồi, chúng ta có thể nhảy lầu tự sát trước khi bị ép thành bánh! Khỏi phải chịu đau đớn về thể xác!”.

Tôi cũng không nghe ra tên mập nói vậy là thật hay đùa, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sắp bị ép thành bánh thịt mà rùng mình ghê rợn. Cách chết này không dễ chịu chút nào, có khi anh còn nghe thấy tiếng xương mình bị ép vỡ tan ấy chứ. Tôi thà bị ngã chết còn hơn bị kẹp chết dần. Lúc này Bình Kín Miệng ở bên trên gọi: “Đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta vẫn còn thời gian. Hai người có nhớ cái hang trộm ở bên dưới quan tài không?”.

Tên mập nói: “Đương nhiên còn nhớ, nhưng cái đó thì liên quan gì đến chúng ta?”. Vừa nói xong đã thấy y ồ lên một tiếng: “Tôi hiểu rồi, ý cậu là chúng ta hãy học theo tinh thần của hắn, không đến phút cuối cùng quyết không bỏ cuộc đúng không?”.

Bình Kín Miệng nói: “Không phải, trên đời này không có tên đổ đấu nào bỏ qua địa cung không đi mà lại khoét hang chui ra chui vào trên tường địa cung cả. Nếu làm thế thì chỉ có một nguyên nhân, hắn gặp khó khăn bắt buộc phải đào hang trên tường địa cung hòng thoát chết”.

Tôi nghe xong liền hiểu ngay, nói: “Ý cậu là người khoét cái hang đó giống chúng ta, cũng bị tình thế bức bách nên mới phải đào hang trộm?”.

Tôi không thể không bái phục tư duy nhanh nhạy của tên Bình Kín Miệng, cũng đã hiểu tại sao hắn lại muốn trèo lên. Mặt đất và vách tường ở đây đều bằng đá xanh, trừ phi dùng thuốc nổ bằng không thì không thể nào đào hang được, nơi duy nhất có thể hạ thủ chỉ có phần đỉnh không nhìn thấy phía trên.

Trong lúc nói chuyện chúng tôi đã leo lên đến nóc, lên tiếp nữa là một lớp gạch xanh. Tôi gõ thử mấy cái, lòng khấp khởi mừng thầm. Chúng tôi đoán không sai, quả nhiên là rỗng ruột. Loại gạch này chịu áp lực tốt nhưng không chịu được va đập, có công cụ thích hợp đục một lỗ chắc là rất tiện. Nhưng tôi nhìn quanh chỉ thấy tối om, không thấy hang trộm đó đâu. Tên mập nói: “Hỏng bét rồi, anh bạn ơi, lối đi này dài như thế nhỡ hắn đào lỗ ở tít đầu kia thì phải làm sao?”.

Bình Kín Miệng nói: “Bất kỳ ai gặp chuyện này thì chắc chắn sẽ chạy về lối vào trước, phát hiện lối vào bị kẹt mới dùng cách bất đắc dĩ là đào hang trộm ngược. Vì thế cửa hang trộm chắc chắn phải ở gần đây, nếu hắn đào ở đầu kia thì chúng ta đành chịu vậy”. Lời hắn nói rất có sức thuyết phục, tôi và tên mập gật đầu, tập trung tinh thần tìm kiếm xung quanh. Lúc này tình hình của tôi và tên Bình Kín Miệng còn đỡ, nghiêng người qua thì phía trước phía sau vẫn còn để được một nắm tay, tên mập gần như đã đến cực hạn, phải hóp bụng lại mới có thể di chuyển trong khe hở. Tôi biết điều này khiến y chịu áp lực lớn lắm nên đã an ủi bảo y rằng sức đàn hồi của mỡ bụng rất tốt, chỉ cần tường không ép đến xương sọ thì coi như không việc gì. Y nghe tôi nói mà xanh mặt, xua tay bảo tôi đừng nói nữa.

Chúng tôi bắt đầu từ ngoài cùng, bò vào trong mười mấy mét nhưng vẫn không có phát hiện gì. Thực ra bò ngang còn tốn sức hơn cả trèo lên, chân tôi bắt đầu nhũn ra, mấy lần suýt trượt xuống. Tôi biết nếu hai bức tường khép lại thêm chút nữa là đầu gối tôi khỏi co luôn, lúc ấy di chuyển sẽ càng khó khăn hơn. Phía trước tối om không biết cái hang trộm rốt cuộc ở chỗ nào, nếu đúng như lời tên Bình Kín Miệng nói, nhỡ dại nó ở đầu kia thì tôi thực sự không biết mình phải đối diện với cái chết ra sao nữa.

Sớm biết thế này có khi để con khỉ biển cắn chết còn sướng hơn. Người ta cứ bảo bánh tông ma quỷ đáng sợ lắm, giờ tôi thà gặp mười mấy cái bánh tông còn hơn là ở đây chịu kẹp chết trong vô vọng thế này.

Lúc ấy, Bình Kín Miệng ở phía trước chợt dùng đèn pin chiếu vào tôi bảo chúng tôi sang bên đó, tôi và tên mập cứ tưởng đã tìm thấy nên mừng lắm, liều mạng nhích sang. Vừa ngẩng lên nhìn đã sững người, chỉ thấy viên gạch xanh trên đỉnh đầu có ghi dòng chữ máu: “Ngô Tam Tinh hại tôi, lâm vào đường cùng, hàm oan mà chết, trời đất chứng giám – Giải Liên Hoàn”.

Tôi kinh hãi, thầm nhủ đây có phải là tiểu thuyết võ hiệp đâu, vội hỏi: “Cái… cái này nghĩa là sao? Người này là ai? Tại sao lại nói chú Ba hại hắn?”.

Bình Kín Miệng đáp: “Giải Liên Hoàn này cũng là thành viên đội khảo cổ, chính là người cầm con Xà Mi Đồng Ngư, chết trong bụi san hô ngày đó”.

Tôi a lên một tiếng, đầu óc lại rối tung. Bình Kín Miệng đẩy tôi, nói: “Nếu anh ta đã để lại lời nhắn ở đây mà lại không bị kẹp chết ở nơi này thì chứng tỏ hang trộm chắc chắn ở ngay phụ cận. Giờ không có thời gian ngẫm nghĩ về lời nhắn, chúng ta mau đi tiếp”.

Tôi bò theo mấy bước, đột nhiên nhớ ra cái tên Giải Liên Hoàn này sao lại quen tai thế, hình như ông nội tôi từng nhắc đến.