Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 71: Bom


Ba người nhìn nhau trong một thoáng, sắc mặt ai cũng khó coi.

Gạch bị rót sắt sẽ trở nên rắn chắc như bê tông cốt thép, cho dù anh có đứng trên mặt đất cầm một cái chùy lớn đập cũng vô ích, đừng nói là ở trong điều kiện thế này.

Phía trên ít nhất còn bảy tầng kết cấu như vậy giao thoa lẫn nhau, muốn đục thủng chỗ này mà không có thiết bị hiện đại thì tuyệt đối đừng mơ.

Tôi phiền não lắm, chỉ trách bản thân chưa nghĩ đến chuyện này. Mái bằng có khả năng chịu lực kém xa mái vòm, gạch phía trên chắc chắn phải dùng thứ gì đó gia cố. Mộ thời Minh đối phó với tình huống này không có cách nào khác, đều nhất loạt dùng sắt lỏng tưới gạch. Tôi chỉ dựa vào một cuốn bút ký cùng chút kiến thức sơ sài về kiến trúc mà dám duyệt binh trên giấy, chém gió như đúng rồi. Giờ thì phải ăn quả đắng rồi đây.

Tên mập nhìn tôi, hỏi: “Đồng chí kiến trúc sư, giờ phải làm sao? Cậu cho ý kiến gì đi chứ?”.

“Còn làm sao nữa, cứ thụi bừa đồ nghề lên coi.” Tôi vẫn muốn thử vận may, nói: “Hơn hai trăm năm rồi, tôi không tin nó vẫn còn chắc chắn đến thế”.

Tên mập thấy tôi không mấy hoảng loạn nên tưởng vấn đề không nghiêm trọng lắm, y tiếp tục gõ mấy viên gạch. Gạch rỗng ruột rất dễ đập, nhưng sau khi mấy viên gạch đó vỡ ra thì thanh sắt ngưng kết từ sắt lỏng vẫn còn đó. Tên mập dốc toàn lực thụi lên nhưng cũng chỉ để lại mấy vết lõm, y vừa nhìn liền biết ngay không ổn, nói: “Không được, thanh sắt này phải dày cỡ bàn tay, cậu có lái một cái xe tải Giải Phóng xuống đây cũng chưa chắc đã đâm thủng nó”.

Tôi cũng thử đập mấy nhát, hổ khẩu tê rần, đúng là không thể dựa vào sức người xử lý được. Tôi nản quá: “Xem ra chúng ta đã coi thường công nghệ xây dựng thời cổ rồi. Thanh sắt này có độ thuần rất cao, không thể nào đập được”.

Tên mập nói: “Hay thử mài xem, cổ nhân từng dạy có công mài sắt có ngày nên kim đấy còn gì”.

“Thôi cho xin, một thanh sắt dày cui thế này ông định mài đến năm nào?” Tôi nói: “Còn hai mươi phút nữa thì nước rút, đợi ông mài xong chắc chúng ta đi đời từ lâu rồi”.

Tên mập cáu: “Thế cậu bảo làm gì bây giờ? Cậu không nghe cô ả đó nói à, vùng này sắp đến mùa gió, ít nhất cũng kéo dài một tuần, giờ chúng ta không ra thì chỉ còn nước ở dưới này thêm bảy ngày nữa”. Y nhấn mạnh: “Bảy ngày đấy, con bà nó, chúng ta không chết ngạt thì cũng chết đói mất rồi”.

Tôi biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bảo hai người: “Các ông có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này hơn tôi. Loại tường mộ này, nếu là lúc bình thường gặp phải thì các ông sẽ dùng cách gì?”.

Tên mập và Bình Kín Miệng đáp luôn không suy nghĩ: “Thuốc nổ!”.

Tên mập thấy tôi ngẩn người, liền giải thích: “Cậu đừng thấy lạ, loại tường này rắn chắc ngoài sức tưởng tượng của cậu đó. Trước kia ông đây có đổ loại đấu này, thường thì sẽ khoét hang dưới đáy, nếu nhất định phải đi vào bên trên loại tường này thì chỉ có nước dùng thuốc nổ thôi”.

Tôi nghe mà não cả lòng, tình huống y đưa ra tôi cũng biết, nhưng hiện giờ chúng tôi đang ở trong mộ cổ mấy trăm năm tuổi, biết đào đâu ra thuốc nổ đây? Tôi hối hận quá, nhớ lúc trước khi xuống cô nàng A Ninh kia còn hỏi tôi có cần mang theo một ít không. Lúc ấy do tôi mới bị quả mìn trong Lỗ vương cung nổ cho mất vía nên bài xích thứ này ghê lắm, ném thẳng vào trong khoang thuyền. Nếu chú Ba có mặt lúc ấy, thế nào chú cũng mang theo.

Giờ nhớ lại mới thấy sao lúc đó mình ấu trĩ thế, giá như còn có lần sau, nhất định tôi sẽ không trẻ con như vậy.

Thấy không còn hy vọng thoát ra từ phía trên, tôi đành bỏ cuộc: “Xem ra cách này không dùng được rồi, chúng ta phải tính lại thôi”.

“Bà nó, cậu còn tính lại à? Chúng ta chỉ có chưa đầy hai mươi phút nữa thôi đấy!”, tên mập nói: “Tôi nghĩ nếu thực sự không được thì cứ lần ra theo lối cũ thôi, chưa biết chừng gian phòng để đồ lặn đã quay trở lại”.

Tôi gật đầu, tuy tôi không muốn quay lại cái hang đó chút xíu nào nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác nữa. Có điều làm thế sẽ lại phải đối mặt với con quái vật trong hang trộm, đúng là một chuyện đau đầu.

Lúc này Bình Kín Miệng chợt nói: “Đợi đã! Các ông cứ ở yên đó! Tôi nghĩ ra một chỗ có khả năng có thuốc nổ!”.

Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã buông lỏng sợi dây thừng trượt xuống.

Tên mập nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác. Tôi lắc đầu với y, ý bảo tôi cũng không hiểu gì.

Bình Kín Miệng là một tên tính tình nghiêm túc, không thể nào có chuyện hắn đùa, nhưng tôi thực sự nghĩ không ra chỗ nào có thể có thuốc nổ. Giờ hắn cũng trần truồng hệt như chúng tôi, chỉ còn lại mỗi cái quần lót nên không thể giấu vào đâu được. Tôi nhìn chăm chăm vào hắn, chỉ thấy hắn phi thân nhảy lên bục đá để mô hình Thiên Cung ở chính giữa gian phòng, thuận theo ánh đèn pin, tôi trông thấy hắn ngồi xổm xuống trước mặt cái xác khô đang xếp chân ở giữa bục, không ngừng sờ nắn.

Cái xác này có lẽ chính là kim thân tọa hóa mà hắn nói, chỉ là không biết rốt cuộc hắn đang tìm kiếm thứ gì. Tôi nghĩ mãi, đột nhiên thầm kêu lên một tiếng, thì ra là thế!

Lúc này Bình Kín Miệng đã cẩn thận vác cả cái xác lên, thi thể khô quắt nên chỉ còn trọng lượng của xương, hắn không tốn sức là mấy. Tên mập hỏi tôi: “Rốt cuộc là cậu ta đang làm gì thế?”.

Tôi đáp: “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, bên trong cái xác khô đó chắc là có một cơ quan kích hoạt bằng trục bát bảo, có thể có thuốc nổ. Nếu bất kính với thi thể, định lấy báu vật bên trong thì sẽ trực tiếp dẫn nổ luôn”. Tên mập nghe xong chặc lưỡi: “Sao cậu ta biết được chuyện này nhỉ?”.

“Hai mươi năm trước, cậu ta từng sờ qua cái xác, lúc ấy có thể đã biết rồi. Ông có thấy lúc nãy cậu ta chỉ nói ‘có thể’ không, tức là cậu ta cũng không chắc chắn.” Tôi nói: “Chẳng biết sau mấy trăm năm thuốc nổ có còn tác dụng không”.

Lúc này Bình Kín Miệng đã bê cái xác khô đến bên dưới chân cột, hắn bảo chúng tôi: “Xuống giúp một tay”.

Tôi thấy tên mập đi xuống quá phiền hà nên đã để y ở lại trên đó, một mình trèo xuống. Bình Kín Miệng đặt cái xác khô lên lưng tôi, dùng dây thừng buộc chặt, nói: “Đừng đụng vào, nếu cơ quan bên trong vẫn còn tác dụng, đụng nhẹ sẽ nổ ngay”.

Tôi quan sát kim thân tọa hóa này ở cự ly gần, chỉ thấy những gì tên Bình Kín Miệng mô tả lúc trước thật sự chẳng bằng một phần vạn. Cái xác này toàn thân đen ngòm, đen đến mức có cảm giác bóng loáng, cứ như thể không phải xác thịt mà là một vật liệu nhẵn bóng nào đó khắc thành, cơ bắp đã rút hết lại, nhất là khóe miệng nửa cười nửa không, tôi nhìn mà sởn hết gai ốc. Nói tóm lại một câu, hoàn toàn không giống những vị cao tăng được thờ ở trên chùa, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy cực kỳ quái gở.

Tôi thực sự không dám đụng vào, hỏi hắn: “Cậu có chắc thi thể không vấn đề không? Tôi cứ thấy nó đầy quỷ kế kiểu gì ấy, ông nhìn vẻ mặt nó đi, sao mà… mà…”.

“Yêu dị”, Bình Kín Miệng tiếp lời tôi: “Tôi cũng không rõ, cái xác này đúng là khiến người ta thấy rất không thoải mái, nhưng ông ta đã khô quắt rồi, không thể nào phát sinh thi biến được”.

Tôi gật đầu, mồ hôi lạnh toát ra, hỏi hắn: “Vậy thì tốt. Cậu chắc chắn thuốc nổ bên trong vẫn dùng được chứ?”.

Hắn đáp: “Chỉ cần trục bát bảo còn sử dụng được thì thuốc nổ chắc chắn dùng được. Giờ chỉ sợ cơ quan đó thoái hóa rồi”.

Cõng cái xác khô trên lưng khiến tôi thấy toàn thân ớn lạnh, nhất là móng tay nó dài như thế cứ đâm ngang trước mặt nhìn phát ớn, chân tôi hơi nhũn ra. Tôi nhớ đến thợ dắt xác ở Sương Tây[1], cũng cõng thi thể trên lưng hệt như tôi lúc này, có điều người ta quấn xác đến năm ba lớp vải rồi mới vác. Còn tôi thì hay rồi, cái xác trần truồng, tôi cũng trần truồng, da thịt dính vào nhau, cảm giác khô queo thực sự là ớn lạnh thấy bà cố.

[1] Thợ dắt xác: Là một loại nghề rất thần bí chỉ có ở Sương Tây. Những người này nhận lời của thân nhân người đã khuất đưa xác người thân của họ về nhà. Thợ dắt xác tháo nước ra khỏi thi thể, ướp bằng phương pháp bí truyền của Miêu tộc làm nó không bị phân hủy trong một thời gian dài, sau đó dắt xác trở về nhà. Thường là xác tự đi, chỉ những đoạn đèo dốc, suối khó đi thì thợ dắt xác mới cõng thi thể.

Có điều bây giờ cũng không còn cách nào khác, may mà ánh sáng khá tốt nên tôi còn trông thấy rõ ràng, không đến nỗi suy diễn lung tung. Tôi cắn răng, coi như mình đang vác một cái bao vải, bắt đầu trèo lên từng bước một. Bình Kín Miệng leo sau tôi đề phòng nhỡ tôi trượt chân rơi xuống.

Trèo được năm, sáu bước, tôi chợt thấy cái xác khô có chút bất thường. Bởi vì lưng tôi dính sát vào da nó nên cảm giác cực kỳ rõ ràng. Cái xác hình như bỗng dưng to hơn đôi chút. Tôi dừng lại cảm nhận kỹ một lát, nhưng lại không phát hiện có chút dị thường nào.

Tôi ngoái nhìn tên Bình Kín Miệng. Hắn ở phía dưới, nếu cái xác có khác biệt gì chắc hắn sẽ trông thấy ngay, nhưng hình như hắn không phát hiện điều gì, lẽ nào tại tôi đa nghi quá?

Cũng khó trách, phải cõng theo một thi thể yêu dị như thế này thì khó mà không đa nghi cho được.

Bấy giờ tên mập ở phía trên giục, tôi đành tiếp tục leo lên. Vì quá căng thẳng nên chân hơi run, tôi muốn nhanh chóng kết thúc tình trạng này nên ba bước dồn thành hai, khó khăn lắm mới leo lên đến đỉnh.

Tên mập có thể nói là đã xem qua vô số thi thể, vậy mà trông thấy cái xác khô này y cũng phải lộ vẻ không thoải mái. Dù sao thì khi buộc dây thừng lên xác khô, khoảng cách chừng hai, ba nắm đấm, cảm giác cứ như thể đang khiêu vũ áp sát mặt vào nhau, chắc chắn là vô cùng khó chịu.

Tôi cắn răng bảo y: “Ông cố định cái này lên trên bảo đỉnh, sau đó xuống ngay lập tức, chúng tôi ở dưới dẫn nổ. Nếu cơ quan bên trong vẫn còn hoạt động thì chắc không có vấn đề gì”.

Tên mập nhìn bảo đỉnh, nói: “Cậu dọa tôi à? Con bà nó, tôi cố định kiểu gì đây? Cậu định để tôi học theo Đổng Tồn Thụy[2] chắc?”.

[2] Đổng Tồn Thụy (1929 – 1948): Là một vị anh hùng của Đảng Cộng sản Trung Quốc hy sinh khi ôm bom cảm tử mở đường cho đồng đội tiến lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn, trên bảo đỉnh không có nơi nào có thể treo đồ được, nếu muốn phát huy hết sức mạnh của thuốc nổ thì nhất định phải để cái xác dính sát lên bảo đỉnh, đây đúng là một vấn đề.

Tôi ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Nếu không được thì cứ buộc nó lên thân cột, đầu chúc xuống. Mau lên, sắp đến giờ rồi”.

Tên mập cẩn thận đón lấy cái xác khô, y ngẩn người hỏi tôi: “Ê, lạ nhỉ, sao cái xác này lại có đuôi?”.