Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 73: Thoát Thân


Tôi kêu toáng lên, không ổn rồi, Bình Kín Miệng ra tay nhanh quá. Chúng tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, giờ nếu phát nổ thì cả bọn chắc chắn sẽ chịu tai ương.

Thế nhưng đến lúc tôi nhớ ra thì đã không kịp nữa, chỉ thấy có ánh sáng trắng lóe lên trước mắt. Tên mập xô tôi ngã xuống nền, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, cả gian mộ rung chuyển dữ dội. Một luồng hơi nổ hất tung chúng tôi lộn sáu, bảy vòng giữa không trung, bắn văng ra ngoài ba trượng, đầu đập thẳng vào tường.

Cú này đập chính diện luôn, may mà tên mập đã xô tôi ngã xuống, nếu không thì tôi gãy cổ chắc rồi. Tôi mất đi ý thức ngay khi bị đập vào tường, không còn trông thấy gì nữa, chỉ nghe có tiếng ầm ầm đinh tai vang lên. Tôi cứ nghĩ mình đã chết rồi, nhưng một lát sau lại thấy có ánh sáng phía trước. Tôi thử mở mắt, lập tức thấy trời đất xoay chuyển, mắt hoa lên, đầu váng vất đến buồn nôn.

Tôi chật vật bò dậy, nghe thấy có rất nhiều âm thanh hỗn tạp nhưng không thể nào phân biệt được, chỉ cảm thấy ồn quá, đầu đau như búa bổ. Trong cơn hỗn loạn tên Bình Kín Miệng vừa ho vừa chạy ra từ làn khói, hỏi: “Có việc gì không?”.

Tôi muốn nói mà không phát nổi ra tiếng, đành xua tay ý bảo mình vẫn ổn. Hai chúng tôi bịt miệng đi tìm tên mập, tôi chạy được mấy bước liền trông thấy tên mập đang ngồi đó, trên vai bị rách một mảng da. Thấy Bình Kín Miệng, y mắng xối xả: “Khốn kiếp, bà nó chứ, sao cậu ra tay nhanh vậy? Ít nhất cũng phải đợi tụi này lùi mấy bước đã, ông đây mà tiến thêm hai phân nữa thì chắc đi đời luôn một cánh tay”.

Bình Kín Miệng xòe tay cho chúng tôi xem cái chân gương: “Các ông nhầm rồi, lúc nãy không phải tôi!”.

“Á! Không phải cậu?!”, hai chúng tôi cùng lúc sững người.

Kình lực cùng độ chuẩn xác khi nãy chắc chắn phải là của một người cực kỳ lợi hại, không phải hắn thì còn ai nữa? Tên mập vừa rồi ở ngay cạnh tôi, hơn nữa trông bộ dạng y thì tuyệt đối không thể chuẩn xác như vậy được. Tôi lại càng không thể, nếu nói người khác thì chỉ còn… Đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, vội ngoái tìm A Ninh.

Tên mập cũng nghĩ giống tôi, hai chúng tôi chạy về trong góc thì không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa. Tên mập chửi: “Là ả đó! Mẹ nó chứ, quả nhiên là ả giả vờ!”.

Bình Kín Miệng tỏ vẻ không thể tin, xem ra hắn khá chắc chắn về phán đoán của mình khi nãy, chẳng ngờ lại xảy ra sai sót. Tôi phải đánh giá lại cô ả một lần nữa: “Cô ta đúng là cao nhân, quả thật giống như là dân lão làng trên giang hồ rồi. Tôi chưa từng thấy ai giả ngu giống đến thế”.

Tên mập nói: “Tôi thấy đâu chỉ lão làng, bà nó chứ, phải nói là nữ hoàng Oscar. Lần sau bắt được ả, ả có giả bộ kiểu gì tôi cũng không tin nữa”.

Nói xong y cầm đồ nghề lên toan đi kiếm, Bình Kín Miệng kéo y lại, nói: “Không còn thời gian nữa, thôi bỏ đi”.

Tôi cũng khuyên y: “Bớt làm mấy chuyện linh tinh đi. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải xem xem bảo đỉnh đã vỡ ra chưa! Ông cố nuốt cục tức này, đợi ra ngoài hẵng tính”. Tôi chưa kịp dứt lời thì trên đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng động dài thê lương giống như có một vật gì đó đang dần gãy. Tiếng động này không lớn nhưng lại khiến tim tôi như nhảy lên cổ họng, thầm kêu không phải chứ, mới nổ một cái đã đòi sập, thế này có khỏi quá nể mặt tôi rồi không!

Tên mập vốn không cam lòng, vừa nghe tiếng động này liền tái mặt hỏi tôi: “Bà nó, tiếng gì đấy? Tiểu Ngô, tình hình này hình như nghiêm trọng hơn là nổ ra cái lỗ như cậu nói thì phải?”.

Tôi ngước lên nhìn cái lỗ bị thủng, không khỏi tặc lưỡi. Chất nổ bên trong bụng cái xác này uy lực mạnh thật, vượt qua tưởng tượng của tôi. Tấm sắt bên trên đã bị nổ vụn đủ làm vỡ ra một cái lỗ đường kính nửa mét. Lớp chống nước bên trên tầng gạch bị phá vỡ, nước biển xối vào hình thành một dòng thác nhỏ. Âm thanh kỳ quái tôi nghe thấy lúc nãy chính là tiếng thác nước không ngừng to ra, có lẽ không lâu nữa cái lỗ sẽ bị sập hoàn toàn.

Cây cột bằng sụ nam mộc bên cạnh đã bị vỡ, một khe nứt khổng lồ kéo dài từ trên xuống dưới, hơn nữa còn có xu hướng đổ sập. Cây cột giá trị không nhỏ này coi như hỏng hẳn rồi.

Xem ra nguyên nhân là do cột trụ bị gẫy khiến xà ngang phía trên bị ảnh hưởng, có thể sẽ sập xuống. Nghe tiếng động thì chiếc xà ngang này đã xuất hiện vết nứt, cho dù không sập ngay, qua một lúc nữa chắc chắn cũng không thoát được.

Tôi an ủi tên mập, nói: “Không sao, ông yên tâm. Ngôi mộ này chắc chắn hơn những ngôi mộ thông thường nhiều, chỉ cần bây giờ không động đất thì sẽ không bị sập đâu”.

Tôi còn chưa nói hết câu mặt đất dưới chân đã bắt đầu rung chuyển. Tôi sớm đã dự đoán được, một khi kết cấu kín khí của ngôi mộ đáy biển này bị phá hoại, nước biển phía dưới thế nào cũng dâng lên không ngớt. Chỉ không ngờ thanh thế lại lớn như vậy, tôi không khỏi căng thẳng đến choáng váng.

Chấn động mỗi lúc một mạnh, đáng sợ vô cùng, mà nỗi sợ này lại cực kỳ chân thực và rõ ràng. Nếu cứ theo đà này, chỉ e bảo đỉnh còn chưa sập, nền nhà nơi chúng tôi đứng đã sập trước. Tên mập sợ lắm, kêu lên: “Ôi trời ơi, sao bây giờ lại long trời lở đất thế này, chắc không phải động đất thật đấy chứ? Tiểu Ngô, lúc nãy cậu cho nổ phần nào đấy?”.

Tôi giải thích cho y nghe, sau đó bảo: “Không sao, hiện tượng bình thường mà. Chúng ta chuẩn bị đi, chưa biết chừng lát nữa nước sẽ tuôn vào từ tất cả các khe nứt, cẩn thận bị nước xối trúng, áp lực mạnh lắm đấy. Giống hệt như bị đấm, đụng phải đủ khiến ông lộn cổ luôn”. Tôi vừa nói xong thì chợt có âm thanh kỳ quái vang lên, tấm đá xanh đậy trên nắp hang trộm bị một luồng nước xiết hất tung, nước biển phun cao bảy, tám mét hệt như một cái suối phun trào. Tôi chưa kịp phản ứng thì liền đó lại có một thứ nữa bị phun lên từ bên dưới đâm thẳng lên bảo đỉnh rồi rơi bịch xuống bục đá chính giữa mô hình. Tốc độ quá nhanh nên tôi cũng không nhìn rõ là thứ gì, có điều dưới hang trộm cũng không còn gì khác ngoài Cấm Bà kia.

Thứ đó bị phun ra, lại thêm một phiền phức không lớn không nhỏ nữa. Chưa biết chừng còn là phiền phức lớn. Ở dưới nước không thể đốt lửa, nếu như bị nó quấn chặt thì hậu quả thật chẳng dám nghĩ.

Tiếc rằng bây giờ tôi không có thời gian tính đến nó. Mặt đất xung quanh hang trộm bị đội lên như một miệng núi lửa phun trào, nước bắn xối xả, mực nước dâng cực nhanh, gần như trong nháy mắt chúng tôi đã nổi lên cách mặt đất năm sáu mét.

Tôi ngó quanh tìm A Ninh, lúc này bụi khói do vụ nổ gây ra đã tiêu tán gần hết, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy cô ta. Có khả năng cô ta đang trốn đằng sau một cây cột nào đó. Tên mập không rành bơi lội lắm nên bơi rất tốn sức, y không còn hơi sức đâu để ý đến cô ta. Có điều ở đây chỉ có một lối ra, lát nữa kiểu gì chúng tôi cũng sẽ chạm trán. Tên mập nháy mắt ra hiệu với tôi, chắc là định lát nữa sẽ tìm cô ta thanh toán. Tôi thực sự không thể nào ra tay với nữ giới, vì thế cứ mặc kệ y.

Chúng tôi nổi chừng vài phút thì đầu đã chạm đến bảo đỉnh. Đột nhiên tên mập bơi sang một bên, tôi không biết y định làm gì, liền hô lớn: “Chưa đầy một phút nữa là ngập luôn đấy, ông làm gì nữa, chán sống rồi à?”.

Y tiếp tục bơi đến chỗ viên dạ minh châu, dùng dụng cụ trên tay gỡ một viên xuống nhét vào trong quần lót rồi bơi trở lại, nói: “Tiện tay lấy chút đồ đền bù phí tổn tinh thần cho tôi, kiếm chút màu”.

Tôi chỉ muốn bóp chết y, nhưng lúc này tôi không còn lời nào để chửi, cũng không có thời gian chửi, nước đã ngập lên đến dưới mắt tôi. Tôi hỉnh mũi lên tham lam hít thở chút không khí cuối cùng, vài giây sau tôi thấy tai mình lạnh ngắt, cả người đã bị ngâm dưới nước.

Tôi ra hiệu cho tên mập, y bơi lội kém nhất nên tôi để y lên đầu tiên. Y lắc đầu ý bảo mình béo quá, nhỡ mắc kẹt trên đó thì mọi người đều chết hết. Tôi gật đầu, bơi lên trước tiến vào trong lỗ. Cái lỗ trên bé dưới to, tôi thò đầu vào thấy bên trên là lớp cát biển dày cỡ mười bảy, mười tám gang tay, phần cát trên đỉnh lỏng lẻo không ngừng rơi xuống thành một màn sương trắng. Tôi không mở mắt được, đành nhún mạnh mấy cái nổi lên trên.

Thời gian tính toán cực chuẩn, lúc này nước biển rất nông, có điều tôi đã nín thở đến cực hạn nên chân tay khua khoắng loạn xạ. Vừa ra khỏi mặt nước tôi gần như sắp ngất, vội vàng hít sâu một hơi, thở điên cuồng.

Mấy giây sau tên mập và Bình Kín Miệng đồng thời ngoi lên. Tên mập vừa ra khỏi mặt nước thì bị sặc, vừa ho vừa cười: “Mẹ kiếp! Không ngờ lại thành công thật! Vương mập này cuối cùng cũng thoát ra rồi! Ha ha!”.

Tôi định thần nhìn quanh, giờ đã là hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực nơi cuối chân trời phản chiếu xuống nước lung linh đến lạ. Mặt trời đỏ quạch, ánh hoàng hôn chiếu xuống bao trùm hết thảy trong màn sáng êm ái, hình thành nên một khung cảnh êm đềm xinh đẹp vô cùng.

Suốt dọc đường tôi cũng từng ngắm mấy lần mặt trời lặn, nhưng chưa bao giờ thấy đẹp như lần này. Lòng cảm khái ghê lắm. Có điều tôi lập tức cảm thấy chân mình có dấu hiệu bị chuột rút, vội quay đầu tìm thuyền thì phát hiện thuyền đang neo đậu ở mỏm đá không xa. Tôi yên tâm hẳn, có thuyền thì chúng tôi sẽ được thoát khỏi bể khổ ngay thôi, rồi sau đó ngủ một giấc đã đời.

Tên mập hoàn hồn lại, bỗng nhớ ra điều gì đó liền lặn xuống nước. Tôi lặn theo hắn, thấy A Ninh đang mắc kẹt trong lỗ, giẫy giụa điên cuồng nhưng không sao thoát được.

Lạ nhỉ, cô ả này thon thả hơn tên mập không biết bao nhiêu lần, tên mập còn chui qua thuận lợi, cớ gì cô ta lại mắc kẹt bên trong được.

A Ninh đã nín thở đến cực hạn, cổ họng cô ta chợt co rút lại, một chuỗi bong bóng khí từ trong miệng phun ra, cô ta bắt đầu trợn trắng mắt. Tôi và tên mập lặn xuống nắm tay cô ta kéo ra ngoài.

Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện bên trong có một lực kéo đã giữ cô ta lại, nhưng chúng tôi có hai người nên chiếm thế thượng phong, sau một hiệp đã kéo được A Ninh ra khỏi lỗ. Tôi trông thấy một mớ tóc đang cuốn quanh chân cô ta, lập tức hiểu ngay ra vấn đề.

Cái lỗ lúc này đã bị bọc đầy tóc đen, xem ra lát nữa rất có thể Cấm Bà sẽ trèo ra ngoài, tốt nhất đừng nên ở dưới nước thêm nữa. Chúng tôi nổi lên trên, tên mập đưa tay thăm dò hơi thở, thấy cả người cô ta mềm oặt, có điều hô hấp vẫn còn. Ba người chúng tôi bơi trở lại thuyền rồi kéo ả lên, thấy cô ả không ngừng nôn ra nước, mắt trợn trắng, tình hình có vẻ không ổn lắm.

Tôi không rành mấy vụ chết đuối, vội kêu: “Thuyền trưởng! Có người ngộp nước rồi! Mau ra cứu!”.

Gọi mấy tiếng mà vẫn không có chút phản ứng nào, tôi lấy làm lạ lắm. Để tên mập ở lại canh, tôi vào trong khoang tìm kiếm một vòng mà không khỏi bực tức, bên trong chẳng có ai hết. Lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác quái dị, không thể nào, chỗ nãy ở ngoài khơi xa, không thể có chuyện toàn bộ thuyền viên đều biến mất. Nếu họ đi bơi thì ít nhất cũng phải có mấy người ở lại coi thuyền chứ.

Tôi gọi toáng lên mấy tiếng nữa vẫn không thấy ai, chỉ có tên mập trả lời tôi. Y chạy vào hỏi chuyện gì thế, tôi chỉ cho y xem, nói: “Có chuyện rồi, trên thuyền không có ai!”.

Tên mập ngẩn ra, y cũng đi tìm một lượt, gãi đầu nói: “Đúng là không có ai thật! Cá trong khoang vẫn còn sống, chứng tỏ nửa tiếng trước họ vẫn còn đang đánh cá. Mới qua một lát, họ đi đâu được nhỉ?”.